Hoang Đường

Chương 16




Xe chạy đường núi, trời chưa sáng hẳn, xung quanh đều đen như mực, lặng ngắt như tờ. Đàm Dĩnh nhìn ngoài cửa sổ, ánh đèn quốc lộ như kéo dài vô tận, dường như không có điểm dừng

Cô nhịn không được hỏi người bên cạnh, "Đi đâu vậy?"

"Yên tâm, sẽ không đem em đi bán đâu"

Anh từ chối trả lời câu hỏi, Đàm Dĩnh cũng lười đôi co với anh, dù sao người này đã không muốn nói rồi thì hỏi cũng vô dụng

Đường đi rất khó khăn, đường núi dốc đứng gập ghềnh, vẻ mặt Thẩm Lương Thần nghiêm túc, phải lái cực kì cẩn thận, Đàm Dĩnh dần dần cũng không muốn nói gì, lời nói trong bụng đều nghẹn ở cổ họng. Lái xe hơn một giờ, núi non trùng điệp, có ánh nắng chiếu xuyên qua những tán lá cây trong rừng, sương mù bao phủ khắp nơi, trên đỉnh những dãy núi đầy những mảng tuyết trắng xoá, khung cảnh vô cùng hùng vĩ nhưng vậy nhưng chẳng ai có tâm trạng quan tâm

Đi xuyên qua một đường hầm rất dài, rốt cuộc bọ họ cũng thấy một toán xe tải dài đang đỗ ở bên đường, một cánh đàn ông mặc áo măng tô đang đứng đó đùa giỡn, trong đó có vị Trương tổng kia là nổi bật nhất

Thẩm Lương Thần vừa đỗ xe, vị kia Trương tổng kia đã chủ động đi tới. Ông cười cười chào hỏi với Đàm Dĩnh, liền bắt đầu nói chuyện chính với Thẩm Lương Thần, "Đã chuẩn bị xong, sẽ xuất phát ngay, cậu có muốn nhìn xem một tí không?"

"Cách làm việc của ông làm tôi rất yên tâm." Thẩm Lương Thần cười, từ trong đáy lòng nói một câu, "Lần này thật sự cám ơn ông."

Trương tổng là một người vô cùng thú vị, lớn tuổi rồi còn cười rộ lên một cách xấu hổ, "Giúp đỡ chút đỉnh mà thôi, giữa bạn bè không phải nên như vậy sao? Cậu giúp tôi, tôi cũng giúp cậu một chút, ai mà chả có khó khăn."

Đàm Dĩnh nhìn ông lộ ra vẻ mặt thật thà, trong lòng không khỏi thở dài, vị Trương tổng này thật đúng là một người rất tốt. Thẩm Lương Thần thấy cô xuất thần nhìn chằm chằm Trương tổng, ánh mắt sắc bén quét tới, âm điệu hạ thấp vài phần, "Ngẩn người cái gì?"

Trương tổng đã đi qua nói chuyện với cháu của mình, mặt Đàm Dĩnh liền lộ ra vài phần khinh miệt nói với anh: "Chỉ là có chút cảm động thôi, cùng là thương nhân nhưng sao lại khác nhau như vậy? Có người lợi ích là trên hết, có người lại thành tâm giúp đỡ vì tình cảm. Đáng tiếc thật, những tâm ý kia đều tặng cho một tên gian xảo..."

Đối với chuyện này trong lòng Đàm Dĩnh rất khinh thường Thẩm Lương Thần, chung quy chuyện quan tâm về danh dự của Thịnh Thế đều là giả dối! Anh chỉ là thông qua chuyện này để chứng tỏ năng lực của mình mà thôi, vừa muốn chứng minh cho Thẩm Trạch Nghiệp xem, vừa tính toán làm cho Thẩm Bảo Ý xấu hổ.

Nói tới đây cũng không có gì đáng trách, mà hôm nay khi cô thấy tình hình giao thông, trong lòng liền rất không thoải mái. Vì miếng ăn, đám người vận chuyển này bất chấp mọi hiểm nguy, nếu như một trong những chiếc xe này gặp rủi ro thì sao bây giờ?

Đêm nay chính đêm giao thừa, bọn họ phải nên ở nhà với vợ con và cha mẹ mới đúng

...............edited by Khuynh Lâu............

Thẩm Lương Thần đương nhiên biết Đàm Dĩnh đang khinh bỉ mình, nhưng kì lạ là anh không so đo với cô, ánh mắt u trầm nhìn cô một cái thì quay đi

Đàm Dĩnh vốn đang chuẩn bị sức lực để cãi nhau với anh, đâu ngờ anh lại có loại phản ứng lãnh đạm này đâu? Nhất thời cô có cảm giác mình bị đánh một cái

Đoàn xe phía trước đã chất đủ hàng hoá, Thẩm Lương Thần cùng người phụ trách bàn bạc một hồi, tất cả đám tài xế đều lên xe mở khoá chuẩn bị xuất phát.

Trải qua một đêm, tuyết trên đường tan đi một chút, như so với trước thập phần nguy hiểm hơn, con đường bây giờ trở nên đặc biệt khúc khuỷu. Đoạn đường phía trước chật chội trơn ướt, kéo dài một đường đến tận dãy núi bên kia,bên đó có nguy hiểm gì hay không chẳng ai biết rõ

Trong lòng Đàm Dĩnh có chút bất an, đứng tại chỗ khẩn trương nhìn bọn họ, vừa lúc Thẩm Lương Thần cũng đang chậm rãi đi tới. Anh lên xe rồi mở khoá, hơi nhíu mày nói với cô: "Lên xe."

Đàm Dĩnh không nghĩ tới, Thẩm Lương Thần không đem xe rời đi, ngược lại còn lái xe đi theo đoàn xe trung chuyển. Cô ngoài ý muốn ngây người vài giây, "Anh —— "

"Anh nên cao hứng vì làm cho em giật mình mới đúng, em vẫn nghĩ anh là tên cầm – thú lạnh lùng như vậy à" Anh cười lạnh lùng, ánh mắt lạnh như lưỡi dao

Đàm Dĩnh mím môi không lên tiếng nữa, quyết định này của Thẩm Lương Thần làm cô có chút ngoài ý muốn, cô còn cho rằng người này đã lãnh khốc đến tận xương tuỷ

.........................

Đoàn xe đi với một tốc độ thông thả, giữa núi rừng hoang vu, ánh mặt trời toả sáng làm cho tuyết đọng trên đường tan dần, cho nên mọi người đều đặc biệt cẩn thận. Đàm Dĩnh nãy giờ không nói chuyện với Thẩm Lương Thần, sắc mặt người nam nhân rất khó nhìn, hình như là đang mất hứng, bộ dáng cô ngược lại thản nhiên như không có gì, chỉ nhìn chằm chằm phong cảnh ngoài cửa sổ

Hai bên đường có rất nhiều cây tùng, có thể nhìn thấy hai ba chú sóc con chạy lui chạy tới trên đường, cảnh này chẳng thể ngắm lúc ở Thanh Châu, Đàm Dĩnh vui sướng lấy điện thoại di động ra chụp mấy tấm ảnh.

"Răng rắc" có tiếng vang lên, cô cảm giác nhiệt độ bên trong xe ngày càng thấp hơn, cô quay đầu nhìn người đang lại xe đang hé hé môi,hình như có sinh khí hơn khi nãy. Anh mở miệng nói với giọng lạnh băng, "Còn có tâm tình chụp ảnh, không sợ xe lao xuống vực à?"

Cô cất điện thoại xong, tmặt không thay đổi trả lời anh, "Không sao, anh sẽ không bao giờ để cho bản thân anh gặp chuyện không may, cho nên tôi một chút cũng không lo lắng." Nói xong còn miễn phí tặng kèm thêm một nụ cười

Thẩm Lương Thần "Hừ" một tiếng không nói gì nữa, sắc mặt so với khi nãy càng thúi hơn

Nhớ tới lúc trước anh luôn làm cho cô khó chịu, bây giờ Đàm Dĩnh cũng bắt chước làm cho anh khó chịu

Không khí xấu hổ quỷ dị này kéo dài cả ngày, sắc trời cực kì ảm đạm, họ quyết định dừng ở một khách sạn ven đường để ăn no một trận

Lúc này TV bắt đầu chiếu "Tiệc tối liên hoan cho Tết Âm Lịch", rồi chiếu cảnh các bàn cơm tất niên của các nhà, Đàm Dĩnh nhìn chỉ cảm thấy thật khó tin, vài ngày trước cô còn hẹn ăn cơm tết với Trình Quý Thanh... Nay lại cùng một đám người không quen biết ngồi chung bàn ăn lẩu.

Điện thoại của Trình Quý Thanh vẫn chưa gọi được, nhưng bây giờ Đàm Dĩnh không còn lo lắng nữa, bởi vì hôm qua Thẩm Lương Thần cuối cùng cũng có lương tâm nói cho cô biết, anh ta quay về Mĩ thăm cha mẹ. Tuy rằng không biết giữa họ phát sinh chuyện gì, nhưng cô biết anh ta an toàn là được rồi

Cô vuốt ve di động, cuối cùng vẫn chúc tết Trình Quý Thanh qua blog, cô không có nhiều bạn, tính đi tính lại chỉ có mấy người đó là bạn thôi

Thẩm Lương Thần ngồi bên cạnh cô, qua sát toàn bộ hành động của cô, khoé môi cong cong biểu lộ sự căng thẳng

Đàm Dĩnh không ngờ mình vừa mới nhắn một cái thì đã có tin nhắn hồi âm, một dãy số nước ngoài gọi tới, không cần đoán cũng biết là ai, cầm di động đứng lên, Thẩm Lương Thần ngồi bên âm u nhìn chằm chằm cô, ánh mắt kia hận không thể đánh bay cái điện thoại trong tay cô

Đàm Dĩnh nói "Xin lỗi" với những người trong bàn rồi đi ra ngoài, dù sao ở đây có nhiều người, Thẩm Lương Thần sẽ không làm khó cô

"Chắc là bạn trai gọi rồi. Thẩm tổng không phải tôi đã nói với cậu rồi sao, tăng ca vào dịp tết âm lịch cậu nên tìm một trợ lí nam nha, người ta là con gái nên bất tiện lắm" Trương tổng cười trêu ghẹo, không phát hiện thần sắc Thẩm Lương Thần cực kì khó coi

Thẩm Lương Thần uống ngụm trà, rồi mới bật cười, "Cô ấy đâu có bạn trai gì đâu"

Trương tổng bắt đầu ngửi được mùi vị kì quái, thần bí hề hề lại gần hỏi: "Cậu trong chyện gì cũng rõ ràng rành mặt mà. À, tôi nhớ rõ trước đây cậu không bao giờ dùng chọn một cô gái làm thư kí!"

Lời nói này làm mọi người ở đây nhìn anh mập mờ, Thẩm Lương Thần cũng không giải thích nhiều, chỉ ý vị thâm trường nói: "Cô ấy là bạn từ nhỏ cùng lớn lên với tôi, tôi rất yên tâm giao việc cho cô ấy"

"Nguyên lai là thanh mai trúc mã à ——" Trương tổng hiểu ý cười, "Vậy phải nắm bắt cơ hội, nói thế nào đi nữa, gần quan được ban lộc, cô ấy lớn lên xinh đẹp như vậy, chắc là rất nhiều người theo đuổi nha"

Thẩm Lương Thần nhìn xuyên qua cửa kính trong sân, Đàm Dĩnh đứng ở đó đang nghe điện thoại, khóe miệng mang theo ý cười, vẻ mặt này lúc cô ở gần anh anh chưa bao giờ thấy qua

Anh nhíu nhíu mày, trong đầu lại bắt đầu hiện lên những hồi ức không vui, biểu tình thêm ủ dột

"Xem xem, chắc là cô ấy có rất nhiều người theo đuổi rồi!" Trương tổng nhìn sắc mặt anh liền đoán được một hai ngay, cười ha ha, "Người nọ tám đời nhà hắn đã làm cái gì khiến cho cậu canh cánh trong lòng giữ vậy? Nhìn mặt đều đen hết cả kìa."

Thẩm Lương Thần căng thẳng để tay lên bàn, nhưng trên mặt lại tỏ vẻ không quan tâm, "Đừng nói bừa, con gái da mặt mỏng, cô ấy quay lại nghe thấy khóc bây giờ."

.....................

Ngay lúc này ở trong sân, thanh âm Trình Quý Thanh từ trong sóng điện thoại truyền qua rõ ràng, trầm thấp dễ nghe, "Xin lỗi, muộn như vậy mới gọi cho em"

"Không có việc gì, anh... Có phải là gặp chuyện gì rồi không?" Đàm Dĩnh muốn hỏi có phải Thẩm Lương Thần đã làm cái gì rồi không, bằng không tại sao Trình Quý Thanh đang yên đang đẹp tự nhiên về Mỹ, như hỏi như vậy hình như không thích hợp lắm

Trình Quý Thanh quả nhiên là không muốn trả lời, anh trầm ngâm một lát, chỉ hàm hồ nói: "Có một số chuyện phiền phức, nhưng đã giải quyết được rồi."

"Giải quyết được thì tốt" Đàm Dĩnh cười, cảm thấy bây giờ không biết nói gì, vì thế chủ động nói tiếp, "Tết âm lịch vui vẻ"

"Em cũng tết âm lịch vui vẻ nhé." Không biết có phải là cách nhau qua điện thoại hay không, giọng của anh hôm nay đặc biệt ôn nhu, khác nhau một trời một vực với vị tổng biên tập chỉ biến áp bức cô

Đàm Dĩnh cảm thấy không khí lạ lạ, đầu óc trống rỗng cười ngượng ngùng, cố ý buông lỏng nói: "Lần đầu tiên tưởng được khoe khoang tài nghệ với anh, tiện thể hối lộ vị tổng biên tập của chung ta, xem ra là không thành rồi."

Trình Quý Thanh thế nhưng cười nói, "Lần sau anh về nhất định sẽ có cơ hội"

"Vâng" Đàm Dĩnh hàm hồ trả lời một câu, có cơ hội hay không đã không phải do cô quyết định nữa, cô không muốn liên luỵ tới Trình Quý Thanh.

Hai người trầm mặc, Đàm Dĩnh nhìn thấy vị Trương tổng kia đã đứng ở cửa vẫy vẫy mình, vì thế đành nói với bên kia đầu dây: "Vậy tôi cúp máy trước nhé tổng biên"

Trình Quý Thanh sau một lát mới đồng ý, trước khi cô cúp máy bỗng nhiên nói: "Thật ra đây không phải là lần đầu cô bé, đây là lần thứ hai rồi, lần thứ hai anh thất hứa, xin lỗi em"

"Hả?" Đàm Dĩnh còn chưa định thần, đầu dây bên kia đã cúp máy

Cô sững sờ tại chỗ, cố gắng nhớ lại cũng không nhớ được trước đây hai người họ đã hứa với nhau cái gì, chẳng lẽ tổng biên tập thật sự gặp phải chuyện rắc rối khó giải quyết, bằng không tại sao lại nói chuyện không có logic gì hết trơn vậy?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.