Dịch giả: Hoangtruc
oOo
Trong tích tắc này, suy nghĩ của Trần Cảnh bay tán loạn, bay qua lại vào những dĩ vãng vô tận cùng những mộng cảnh không xác thực. Hắn bắt đầu xuất hiện ảo giác. Là lúc hắn mới trở thành Hà Bá, thiếu chút nữa đã bị hãm vào trong mê ảo của Mê Thiên điệp. Cái cảm giác không biết mình là bướm hay là người lại lần nữa xuất hiện.
Hắn nhìn thấy thế giới biển hoa, cảm giác mình lại là một con bướm đang tìm tòi bay lượn giữa biển hoa.
Hắn nhìn thấy một gian nhà gỗ không lớn. Hắn phát hiện mình ngồi dựa vào một cái giường gỗ, đang nhìn một nữ hài tên là U U ngồi cạnh bậc cửa thổi ngọn sáo xanh biếc.
Hắn cảm thấy mình như bị chia thành hàng chục người, có vững vàng lớn nhỏ đứng trong miếu thờ, không nhúc nhích nhìn chằm chằm vào khoảng trống chừng một trượng vuông trong miếu. Hay nhập thân vào các loại linh bài, hoặc trên cửa, hoặc vào những tượng thần nhỏ bé mà mấy đứa trẻ hay đeo.
Hắn nhìn thấy một đứa bé đi theo lão kiếm khách hành tẩu bốn phương. Lúc đến thành Bá Lăng, một Trần Cảnh đã ở lại, còn một Trần Cảnh lại tiếp tục đi tiếp.
Mấy cảm giác này vô cùng chân thật khiến hắn thật sự không biết nơi nào trong trời đất này là thật, nơi nào là giả. Cũng không biết rốt cuộc mình đang sinh hoạt trong cái thế giới nào nữa.
“Không biết thân là khách trong mộng, hoặc giả ta lúc này mới là đang nằm mộng đây.” Lòng Trần Cảnh chợt nghĩ vậy.
- Cái ghế này, là người nào từng ngồi vào?
Trần Cảnh nhắm mắt, lưng dựa ghế hỏi.
Hư Linh vẫn đứng trong bóng tối, trả lời:
- Tổ vu Đế Giang năm đó từng ngồi.
- À, hóa ra hắn ta đã từng ngồi đây. Cũng không biết hắn ngồi đây đã làm những gì?
Trần Cảnh vô thức hỏi.
- Hắn từng ngồi nơi đây, viết ra danh sách sống hay chết cho một nhóm người đứng trên đỉnh cao nhất của trời đất.
- Viết ra danh sách sống hay chết cho một nhóm người đứng trên đỉnh cao nhất của trời đất.
Trần Cảnh chậm rãi nhớ kỹ câu nói kia. Đồng thời trong lòng hắn xuất hiện một hình ảnh, một người đeo mặt nạ vàng kim đang ngồi trong bóng tối tĩnh mịch, giữa một nơi cô độc nhất trong trời đất này mà điên cuồng làm ra một chuyện khiến tất cả những người có đại thần thông phải sợ hãi.
- Trên bàn này còn thiếu mấy thứ nữa.
Trần Cảnh nói.
- Đúng vậy, còn thiếu nhiều thứ. Trong đó còn có Sinh Tử Bạc.
Hư Linh vừa nói vừa bước tới phía trước. Không rõ trong tay nàng đã cầm theo một quyển sách khá mỏng từ khi nào. Nàng đặt lên mặt bàn trước mặt Trần Cảnh.
Trần Cảnh nhìn qua chỉ thấy chẳng qua đó là một phần của Sinh Tử Bạc mà thôi, lại phát hiện không nhận thấy chỗ đặc biệt nào cả. Thậm chí hắn còn thấy cả chút ít cảm giác hư thối.
- Đây là Sinh Tử Bạc?
Trần Cảnh hỏi.
- Là Sinh Tử Bạc đã bị một kiếm chém thành hai nửa. Nửa còn lại này không chứa cái gì cả.
Hư Linh nói.
Trần Cảnh cầm lên, cẩn thận lật giở từng tờ, lại thấy rằng bên trong trắng trơn không có gì cả. Chỉ có tất cả sáu trang giấy này mà thôi.
- Cô làm sao tìm thấy vậy?
Trần Cảnh hỏi.
- Sau khi ta phong ấn mặt nạ Đế Giang kia thì có được Sinh Tử Bạc này. Mặt nạ Đế Giang có ma lực nhiếp hồn đoạt phách, có lẽ còn có một nhúm vong hồn không cam lòng tản đi sót lại. Nó lôi kéo các vong hồn thành Diêm La vào một chỗ, tự phong là Diêm La vương. Thế nhưng, nó rốt cuộc cũng chỉ là một nhúm hồn niệm không cam lòng tản đi mà thôi. Sau khi ta phong ấn chặt nó lại thì đặt trên bàn trước mặt ngươi. Chỉ cần ngươi chạm nhẹ vào, phong ấn của nó sẽ được giải trừ.
Nàng nói xong, lại cầm một tiểu ấn đen kịt từ trong ngực đưa ra. Năm đầu ác quỷ đáng sợ vẫn còn đó, chẳng qua hiện tại đã không còn có thứ khí tà oán bức người nữa.
Nàng cầm Tần Quảng vương ấn, duỗi tay ra, mắt nhìn Trần Cảnh.
Trần Cảnh cũng nhìn về Hư Linh, trầm mặc hồi lâu rồi mới nói:
- Giữa bằng hữu, tất nhiên cũng nên nhận vài khảo nghiệm.
Dứt lời, hắn đột nhiên nhảy dựng lên, phóng về phía bầu trời tối đen. Một luồng ánh kiếm mê ly từ hư không như một dòng sông cuộn dâng lên, mà Trần Cảnh thì đã sớm biến mất theo tiếng kiếm ngân vang mờ ảo kia rồi.
Sinh Tử Bạc trên bàn cũng bị ánh kiếm bao lại, sau đó biến mất.
Ánh kiếm phá vỡ trời đất tối tăm tạo thành một đường sáng chói mắt. Ánh mặt trời trên dương thế dũng mãnh kéo vào. Ánh kiếm lóe lên rồi biến mất trong đường nứt vỡ đó.
Hư Linh vẫn ngẩng đầu đứng đó nhìn theo, Đại Yêu và Tiểu Yêu cũng ngẩng đầu nhìn.
- Hà Bá gia quay về nhân gian.
Tiểu Yêu nói.
- Hắn mang cả Sinh Tử Bạc đi.
Đại Yêu tiếp lời.
- Chúng ta quay lại thành Tần Quảng.
Hư Linh nói.
- Chúng ta về đó làm gì?
Đại Yêu hỏi.
- Trúc Nghiệt kính đài.
Dứt lời Hư Linh đã quay người rời đi, Đại Yêu và Tiểu Yêu vội vàng đuổi theo. Bọn nó không biết Trúc Nghiệt kính đài là cái gì, thậm chí còn chưa từng nghe thấy qua.
- Trúc Nghiệt kính đài là cái gì?
- Là một đài kính có thể nhìn rõ tội nghiệt thế gian, không kẻ nào thoát khỏi, cũng không thể trốn được.
Giọng nói của Hư Linh dần vang xa trong bóng tối. Trong lúc mơ hồ, Đại Yêu và Tiểu Yêu còn cảm nhận được trong giọng nói của Hư Linh đầy nhẹ nhõm như thể đã được giải thoát.
Trần Cảnh về tới nhân gian, xuất hiện lại ở nơi chân núi Thái Sơn. Hắn ngẩng đầu nhìn, ngọn Thái Sơn như đụng cả vào trời xanh.
Hắn đã từng tới ngọn Thái Sơn này rồi. Năm đó hắn mang theo Hồng đại hiệp và vỏ sò cùng tới nơi này nghe đạo. Hiện tại hắn đã trưởng thành đến cấp bậc tồn tại không dưới Đông Nhạc đại đế núi Thái Sơn. Chẳng qua hắn nhìn thêm vài lần nữa, vẫn cảm thấy dường như ngọn Thái Sơn này đã ngừng lại tại thời điểm hắn nghe đạo năm đó.
Cưỡi mây nhảy lên phía trên, hắn phóng thẳng tới chín tầng trời, muốn nhìn xem bầu trời có biến hóa hay không.
Hắn thuận theo ngọn Thái Sơn mà lên, nhìn thấy mọi thứ bên dưới ngày càng nhỏ bé, gió trên bầu trời cũng bắt đầu thổi mạnh. Hắn khẽ vươn tay xé nát vài mảng mây rồi lướt qua ngọn Thái Sơn. Hắn nhìn thấy vài tòa cung điện trong núi, đó là Thần dinh của Đông Nhạc đại đế. Đột nhiên bên trong thần dinh chợt truyền ra tiếng người quát hỏi:
- Thần thánh nơi nào dám leo lên đỉnh Thái Sơn?
Trần Cảnh không để ý mà vẫn thẳng đường bay lên chín tầng trời.
Hắn muốn bay vọt ra khỏi chín tầng trời này để nghiên cứu tìm hiểu. Năm đó còn là Hà Bá, hắn chẳng qua mới chỉ bay tới đỉnh núi đã có sấm sét đánh xuống. Còn bây giờ hắn đã bay qua đỉnh Thái Sơn, trên bầu trời vẫn thật yên lặng, cảm giác như trời đất không chút biến sắc.
Trời đất này đang lặng yên biến hóa, tựa như mấy lần cải biến trước đây.
Trần Cảnh rất ngạc nhiên. Mới chỉ vài năm mà trời đất như biến đổi lớn. Hắn lại vọt lên vài trăm thước nữa, linh lực trong không trung ngày càng mỏng manh. Trần Cảnh mới cảm thấy mơ hồ trong xa xăm có một chút áp lực, thế nhưng vẫn không có mây đen và sấm chớp xuất hiện.
Hắn lại tản thần niệm trên chín tầng trời, phân tán vào trong mây gió. Tích tắc sau, gió giục mây vần, một đám mây đen đột ngột sinh ra, kèm theo đó là sấm sét xuất hiện. Chẳng qua mây đen và sấm sét này không xuất phát từ vùng trời đất không chỗ nào không có cấm chế, mà bởi vì do Thiên thần hắn mang tới. Hắn lại vọt lên trên cả chín tầng mây, tới một vùng không gian trống không. Cái cảm giác tựa như bị đè nặng trịch trên đỉnh đầu đã không còn nữa, chỉ còn có một vùng mênh mông vô tận. Nhưng phần mênh mông vô tận này lại khiến cho bầu trời thêm phần đặc biệt thần bí.
Hắn không từ bỏ, vẫn bay thẳng ra bên ngoài khỏi chín tầng trời, nhìn thấy được chi chít ngôi sao trời, xa hơn nữa còn thấy được dải ngân hà thần bí mà lạnh lẽo tiêu điều, thế nhưng chớp mắt đã không còn nhìn thấy nữa. Hắn lại nhìn về phía mặt đất, chỉ thấy trăm vạn dặm giang sơn như vẽ, khắp nơi đầy khói bụi, chỉ có một vài nơi có màu xanh đậm bắt mắt, còn lại phần lớn đều khô vàng. Màu sắc ấm nóng giao hòa hoàn mỹ với sắc màu trang nhã. Lòng hắn đột nhiên nghĩ: “Khoảng trời đất như họa này đã từng thuộc về ai? Sau này sẽ thuộc về ai đây?”
Chẳng qua ý nghĩ này chỉ lóe lên trong lòng hắn, rồi cả người hắn rơi thẳng hướng xuống một vùng đất. Đó là Tú Xuân loan sông Kinh Hà. Hắn không cảm ứng được khí tức của Thiên đình, chỉ đành trở lại Tú Xuân loan sông Kinh Hà chờ đợi đến ngày mai Thiên đình lâm thế.
Từ trên chín tầng trời thẳng hướng xuống Tú Xuân loan, trời đất trong mắt hắn chỉ như một vùng mây khói, mờ ảo nhìn không rõ. Không chỗ nào hắn không nhìn tới, lại như không nhìn thấy bất cứ thứ gì cả. Những nơi hắn đi qua, sương khói mênh mông.
“Trong chốn hồng trần cuồn cuộn, ta như cánh chim ưng truy danh trục lợi. Đêm tối không người, ta lại trở thành trẻ nhỏ yếu ớt…”
Trần Cảnh nhìn xuống bên dưới, thấy có một người trẻ tuổi lưng đeo túi vải tiêu sái bước đi trên con đường lớn. Chớp mắt sau, Trần Cảnh đã bay độn qua đỉnh đầu y. Trần Cảnh cũng không nghe được tiếng ca của y bị dãy núi chắn mắt ở phía sau lưng mình.
Đó là một câu ca, như kim châm vào lòng hắn, máu tươi chảy đầm đìa.
“Đối mặt với chốn hồng trần cuồn cuộn, ta như cánh chim ưng truy danh trục lợi…”
Một câu ca kia, đơn giản và rõ ràng đến thế. Nhưng trong đó lại đầy bất đắc dĩ khó kìm nén được.
Mãi cho đến khi về tới Tú Xuân loan, trong lòng hắn vẫn còn suy nghĩ tới mấy lời này. Nên khi Hồng đại hiệp nhìn thấy Trần Cảnh, nó tiến đên bên cạnh hắn còn nghe thấy câu: “Ở trong trời đất này, ta như con sâu cái kiến giãy giụa mong cầu sống sót.”
- Hà Bá gia, người nói cái gì vậy? Người là Thiên thần, là thần Ti Vũ duy nhất trong thiên hạ, làm sao lại giống như con sâu cái kiến chứ? Nếu người như con sâu cái kiến, chẳng phải lão tôm con là cháu chắt của con sâu cái kiến hay sao?
Nói tới đây, Hồng đại hiệp vội vàng đổi giọng:
- Không, không, không, Hà Bá gia người tuyệt đối không thể là con sâu cái kiến. Dù người trong thiên hạ đều là con sâu cái kiến hết thì người cũng không phải.
Trần Cảnh không để ý đến Hồng đại hiệp đang lải nhải bên cạnh nữa.
Hắn đứng trước miếu Hà Bá, nhìn bức vẽ mười tám tầng địa ngục chi chít bên trong miếu. Vốn đây nên là một ngôi miếu Hà Bá hoang phế, nay lại trở thành nơi nhang khói nồng đậm nhất vùng Bá Lăng. Từ một địa phương nhỏ bé, danh tiếng không đáng một xu, nay đã trở thành Tú Xuân loan vang danh thiên hạ.
Hắn lại quay đầu nhìn dòng Kinh Hà. Chỉ thấy dòng sông cuồn cuộn sóng nước, ngàn vạn năm vẫn chảy xuôi dòng như vậy. Không biết đã từng có bao nhiêu nhân vật kinh thiên động địa đưa ánh mắt ngừng lại trước con sông này?
- Hà Bá gia, ta phải trở về rồi.
Hầu chân nhân Tùng Thanh nói. Trần Cảnh nhàn nhạt lên tiếng đáp, như không nghe thấy, hoặc có lẽ hắn đã nghe rồi. Hầu chân nhân Tùng Thanh tiếp tục nói:
- Có lẽ, cũng sẽ không thể trở về gặp Hà Bá gia được nữa rồi.
- A?
Lúc này Trần Cảnh mới quay đầu lại, có chút nghi hoặc nhìn vào nó. Tùng Thanh thấy vậy, chỉ biết cúi đầu nói:
- Thái tử triệu hoán. Ta là con cháu Hầu tộc, tất phải trở về.
Trần Cảnh trầm mặc một lúc mới nói:
- Ngươi đi đi. Vẫn là câu nói kia, cho dù có xảy ra chuyện gì, cho dù là lúc nào đi nữa, ngươi đều có thể trở về Tú Xuân loan này.
Hầu tử Tùng Thanh nghe được khẽ nhăn răng cười cười, thế nhưng lại không còn vẻ láu cá lanh lợi thường ngày nữa mà đã pha đầy vị đạo đắng chát.
- Hầu tử, ngươi nói gì vậy? Thái tử cái chim gì hả? Lão tôm ta cũng là đại vương trong tôm tộc, sao chưa từng nghe qua thái tử gì kia chứ?
Hồng đại hiệp lớn tiếng nói.
Khỉ núi Tùng Thanh chỉ bất đắc dĩ cười:
- Ngươi không hiểu. Với yêu tộc chúng ta, Thiên đế mãi mãi là Thiên đế, Thái tử mãi mãi là Thái tử. Hơn nữa, Yêu muốn nổi dậy trong trời đất này lần nữa, thời điểm trọng chưởng nơi này đã đến. Ta là Yêu, vì vậy ta phải nghe theo triệu hoán của Thái tử.
- Ta xiên Hầu tổ Hầu tông nhà ngươi. Đi…Đừng để Hà gia ta nhìn thấy ngươi, đi… đi…
Hồng đại hiệp mắng to. Hải Hồn xiên trong tay vung vẩy như cố hết sức kìm chế dục vọng muốn đâm một xiên ra.
- Ngươi đi đi. Đi làm những chuyện ngươi cho rằng nên làm.
Trần Cảnh nói.
Khỉ núi Tùng Thanh lập tức hành lễ, sau đó quay người rời đi trong tiếng tức giận mắng đuổi của Hồng đại hiệp. Mãi đến khi bóng dáng nó khuất mất, Hồng đại hiệp vẫn còn mắng chửi chưa dứt miệng.
Sắc trời chuyển tối dần, Trần Cảnh vẫn đứng bên cạnh dòng Kinh Hà như thế, nhìn dòng nước sông đang cuồn cuộn chảy xiết.
Mặt trời lặn xuống đằng Tây, ánh sao lấp lánh từ bên ngoài chín tầng trời dần hiển lộ. Đột nhiên, một con rắn nhỏ khoang đen trắng từ trong nước xuất hiện. Nó uốn éo thân thể lượn tới trước mặt Trần Cảnh, chỉ thấy con rắn khoang nhỏ đột nhiên mở miệng nói ra tiếng người.
- Hà Bá gia, Cửu Âm phải quay về tộc. Ngày sau gặp mặt, xin đừng quá niệm tình nghĩa ngày hôm nay.
Nói xong mấy lời này, con rắn nhỏ tản thành từng luồng sát khí rồi tiêu tán trong hư không.
Hồng đại hiệp ở bên cạnh cũng nghe được, lập tức mắng to;
- Vong ân phụ nghĩa, vong ân phụ nghĩa, một đám gia hỏa vong ân phụ nghĩa mà.
Còn Trần Cảnh như đã sớm dự liệu hết thảy mọi chuyện. Hồng đại hiệp nghe thấy Trần Cảnh như đang lẩm bẩm:
- Bằng hữu không phải là gánh nặng hay trói buộc nhau. Các ngươi không cần phải đến nói gì với ta cả. Cứ tung bay đi, bằng hữu của ta.
Hồng đại hiệp nghe vậy, đột nhiên linh trí mở rộng, chợt thông suốt. Nó nhớ đến những người kia, lúc ở tuyệt cảnh trong đại trận Côn Lôn, cả đám cùng tụ lại kết trận phá Côn Lôn.
Nó cắm Hải Hồn xiên thật sâu xuống mặt đất, lòng thầm nghĩ:
- Nếu các ngươi đã có thứ muốn theo đuổi, thì hãy tung bay lên đi.
Lý Anh Ninh cầm kiếm đứng ngay dưới gốc cây bên cạnh, chim sơn ca đậu trên ngọn cây, vỏ sò lại đang ở bên trái Trần Cảnh. Bọn nó nhìn dòng nước sông lao nhanh trước mặt, chợt cảm thấy thời gian trôi nhanh như dòng chảy con sông này vậy.
----- ooo -----
Hết quyển 2.