Dịch giả: Hoangtruc
oOo
- Đương nhiên là nhắm đến rồi, nhưng chúng không dám.
Diệp Thanh Tuyết đứng yên cạnh cửa miếu Hà Bá, nói rất khẽ, âm thanh chỉ đủ ở trong miếu Hà Bá nghe được. Nếu đổi thành một người khác nói câu đó, hẳn đồng thời sẽ dâng trào khí phách, hiển lộ tài năng, nhưng câu này từ miệng Diệp Thanh Tuyết nói ra lại nghe như không có chuyện gì to tát cả. Trần Cảnh không hỏi sao lại không dám, là không dám cướp trên tay sư tỷ, hay một nguyên nhân nào khác? Hắn đột nhiên phát hiện, sư tỷ luôn là một người mà hắn không có khả năng hiểu rõ.
Bên ngoài miếu Hà Bá, vẫn là gió lớn, mưa to nặng hạt. Thế nhưng cho dù gió có lớn đến bao nhiêu đi nữa, cũng không có chút gợn gió lọt vào trong miếu, mưa có dày đặc thế nào, cũng không chút dính ướt đến cả mái hiên.
Mưa gió kéo dài….
- Tối rồi….
Trời tối om, một đứa bé gái chạy băng băng trong mưa gió, ngược từ dưới con đê chạy thẳng đến miếu Hà Bá. Đêm tối, thế nhưng nó lại không hề gặp phải trở ngại gì, bàn tay nhỏ bé đưa lên che đầu, miệng kêu loạn:
- A a a...
Tiếng kêu như ẩn như hiện trong mưa gió, thế nhưng lại không bị lấn át đi mất.
Bé gái cúi đầu tông thẳng vào miếu Hà Bá, miệng kêu to:
- A, mưa lớn quá!
Rồi nó chợt cúi đầu nhìn quần áo trên người mình, kinh hô lên:
- Ủa? Sao quần áo ta lại không ướt?
Quả thật quần áo nó không hề thấm giọt mưa nào, ngoại trừ dưới bàn chân có dính chút bùn đất ẩm ướt ra, thì đến cả mu bàn chân cũng khô cong.
Diệp Thanh Tuyết thấy nó cúi đầu nhìn tới nhìn lui, bèn cười hỏi:
- Trời tối như vậy, muội tới đây bằng cách nào? Không gặp phải cái gì chứ?
- Muội chạy tới đây a, mù mù tối tối nên không thấy gì cả.
Tiểu Bạch Long ngẩng đầu, có chút kì quái khi nghe Diệp Thanh Tuyết hỏi vậy.
Diệp Thanh Tuyết chỉ nhìn ra bên ngoài miếu, rồi mỉm cười đưa cuốn "Thiên Yêu hóa hình thiên" không phải làm bằng giấy, cũng không làm bằng tơ kia cho Tiểu Bạch Long, nói tiếp:
- Cũng đã sắp tới giờ rồi, muội đọc đi. Nhớ phải đọc lớn lên một chút, nếu không ngoài kia sẽ không nghe rõ được.
- Ngoài kia? Ngoài kia có cái gì ạ?
- Ngoài kia có mưa gió, còn có mấy vật muốn hóa hình.
Diệp Thanh Tuyết đáp.
Tiểu Bạch Long cái hiểu cái không, chỉ "à" một tiếng rồi cầm lấy "Thiên Yêu hóa hình thiên". Nó há miệng định đọc, thì Diệp Thanh Tuyết vội ngăn lại, kêu nó đến giữa miếu Hà Bá, đứng đối diện với tượng Hà Bá. Còn nàng thì đứng bên cửa lớn nhìn trời đất đen kịt bên ngoài đang chìm ngập trong mưa gió, nói:
- Tiểu Bạch Long, muội đọc đi.
Diệp Thanh Tuyết nói xong, tiếng đọc của Tiểu Bạch Long sau lưng nàng bắt đầu lớn lên. Giọng đọc trong trẻo giòn vang, có chút giống với tiếng trẻ nhỏ ngâm nga đọc bài trong lớp học, còn mang theo tiếng ngân dài, nghe qua còn tưởng như đang ca hát.
Một mảnh địa giới này như đã trở thành hỗn độn, không còn tồn tại trời hay đất nữa, mà chỉ có duy nhất ngôi miếu Hà Bá. Trong đêm tối, miếu Hà Bá mờ ảo tản ra một tầng sáng nhàn nhạt, dịu nhẹ mà không hề chói mắt. Dù trong miếu thắp đèn đuốc sáng trưng, nhưng vẫn không cách nào nhìn rõ tượng thần và cô bé đang tụng niệm "Thiên Yêu hóa hình thiên" trong thần miếu. Bởi vì cửa miếu đang có một cô gái mặc đồ trắng yên tĩnh đứng đó, bóng dáng thanh khiết đứng thẳng như cách ngăn miếu Hà Bá và mưa gió bên ngoài thành hai cõi trời đất khác nhau.
Trời đất đen kịt vang vang giọng đọc trong trẻo của cô bé, cho dù trong mưa gió vẫn cứ rõ ràng như cũ.
Trần Cảnh không biết giọng đọc vào tai người khác sẽ thế nào, nhưng vào tai hắn cực kỳ dễ hiểu, không có gì trúc trắc huyền ảo cả. Hắn không khỏi sinh ra cái cảm giác hóa ra là như vậy, cả người cảm thấy sáng suốt hẳn ra, như thể tất cả mây đen đã tản ra nhường chỗ cho ánh trăng sáng ngời.
Tâm thần mờ ảo, theo ngữ nghĩa của kinh thư mà phóng thẳng lên trời cao, ngao du cùng mây gió. Dường như lúc này hắn đã biến thành một Thiên Yêu* thoát khỏi ràng buộc của trời đất. Rồi lại như có một vầng trăng sáng nhô lên từ trong trời đất tối đen mù mịt, chiếu rọi ánh sáng khắp nơi, thông suốt trên trời dưới đất. Trong lúc mơ hồ đó, hắn cảm thấy như cơ thể sinh ra kinh mạch, trong kinh mạch có máu nóng đang chậm rãi chảy khắp toàn thân, chu thiên tuần hoàn, luân chuyển mãi không ngừng nghỉ. Lại phảng phất như có một cơn mưa rào đột nhiên đổ xuống mảnh trời đất đang khô cằn, mưa rơi rớt, thấm nhanh vào trong mặt đất nứt nẻ, từ từ hình thành những con suối, rồi dần tụ tập đổ dồn lại hình thành nên con sông.
(*Thiên Yêu: hiểu đơn giản là đẳng cấp cao nhất trong yêu tộc, ngang với Tổ Vu của vu tộc)
Thời gian trôi qua không ai hay, mây mưa đã tan, trời đang là lúc tảng sáng.
Ngoài miếu Hà Bá, cây cỏ đã mọc kín lối, nước sông tăng vọt.
Tiểu Bạch Long khép quyển sách lại, nhìn sắc trời bên ngoài rồi kinh ngạc nói:
- Oa! Trời sáng rồi, muội phải về, còn phải đi chăn trâu cho Ngưu viên ngoại nữa chứ.
Nói xong, nó nhét quyển sách vào tay Diệp Thanh Tuyết, rồi nhanh chóng chạy khỏi miếu Hà Bá. Bước chân dẫm trên con đường đầy bùn lầy trơn trượt, cũng may nó liên tục trượt chân nhưng không có lần nào ngã cả. Bước chân nhảy nhảy đạp đạp trên những hòn đá mà đi, nhìn từ xa không khác gì một bé nấm xinh xắn.
Diệp Thanh Tuyết quay đầu nhìn tượng thần, hỏi:
- Sư đệ đã nghe được gì?
Trần Cảnh đáp:
- Nghe được khá nhiều, nhưng lại không biết nói từ đâu. Hiện đệ đã có thể đột phá trói buộc, lại lần nữa tu hành được rồi.
- Vậy là tốt rồi. Ta đem sách này đi trả, sau này cũng sẽ chỉ tu hành trên núi Thiên La, không rời khỏi núi nữa. Đệ cũng nên tĩnh tâm tu hành, Thần đạo không giống với Tiên đạo, nhưng cũng không khác biệt là bao, đại đạo vô cùng, trăm sông rồi cũng đổ về biển.
Nàng nói xong, không chờ Trần Cảnh đáp lại mà rời khỏi miếu, hóa thành một tia chớp phá không biến mất.
Lần này, Trần Cảnh lại cảm ứng được Diệp Thanh Tuyết rời đi, điều mà hắn không thể từ khi hóa thành tượng đá. Chợt một con tôm đỏ thẫm có một càng từ dưới sông bò lên, đi vào miếu Hà Bá, rồi hô lớn:
- Hà Bá gia, Hà Bá gia, ngài phải làm chủ cho lão tôm con a.
Nó vừa hô vừa nhìn trái nhìn phải, lại lớn tiếng hỏi:
- Thần Cô đâu rồi, Thần Cô đã đi đâu mất rồi?
Trần Cảnh bèn hỏi:
- Có chuyện gì vậy?
Hồng đại hiệp đột nhiên khóc rống, mách:
- Đêm qua không biết có một đám yêu từ đâu tới, bắt lão tôm con lại. Còn có một con gấu đen to như tòa tháp ngồi trên lưng con, đã thế còn phóng ra một cái rắm nữa, thiếu chút nữa là con không còn gặp được Hà Bá gia nữa rồi. Đáng thương cho lão tôm con, theo Hà Bá gia vào điện Thành Hoàng, xông xuống Âm tào Địa phủ, có sóng to gió lớn nào chưa từng nhìn qua chứ, vậy mà lại phải chịu đựng ô nhục như vậy. Sau này con còn mặt mũi nào mà nhìn đám tôm con tôm cháu nữa a!
- À… Sau này nếu có cơ hội, nhất định cho ngươi ngồi lên người chúng lại.
Trần Cảnh nói.
- Hà Bá gia, tối hôm qua con có nghe lén thấy có kẻ muốn cướp "Thiên Yêu hóa hình thiên" của Thần Cô.
Hồng đại hiệp bước tới vài bước, thấp giọng nói.
- Ồ, vậy vì sao cuối cùng kẻ đó lại không ra tay?
- Con nghe thấy có người nói, lúc này ra tay không thích hợp, đợi qua tối nay rồi đoạt. Đến hừng đông thì bọn chúng kéo nhau đi mất, chỉ sợ đi tìm Thần Cô.
- Ha ha, tối hôm qua nhiều yêu như vậy còn không kẻ nào dám động, bây giờ làm sao bắt được sư tỷ ta.
- Con sợ bọn chúng có nhiều người. Tuy pháp lực Thần Cô cao thâm, thần thông quảng đại, thế nhưng lỡ trúng mai phục…
- Có mai phục nào có thể vây khốn được sư tỷ ta sao?
Hồng đại hiệp suy tư một lúc, sau đó đáp:
- Không có, thuật độn lôi của Thần Cô đứng đầu thiên hạ. Ở châu Hắc Diệu, một mình người chiến với mấy trăm còn mang theo Hà Bá gia toàn thân trở ra. Đây là bọn chúng tìm đường chết!
Hồng đại hiệp đắc ý vô cùng, tựa như chính mắt nó nhìn thấy đám yêu bắt mình tối qua bị Diệp Thanh Tuyết đánh tan thành tro bụi.
* * *
Vạn vật có linh, có cơ hội đều có thể khai mở linh trí thành yêu. Nhưng thành yêu dễ, hóa hình mới khó. Không hóa hình thì vĩnh viễn không thoát được hình dáng thú bên ngoài, cho dù là pháp thuật hay thần thông cũng tới một cảnh giới nhất định rồi không tăng lên nữa. Cho nên yêu trong thiên hạ cũng chỉ tương đương với luyện khí hóa thần, có nội đan là đã tới cảnh giới tối đa. Rất nhiều yêu đã tìm những cách khác nhau như đoạt thần vị, mượn lực lượng núi non sông ngòi trợ lực độ kiếp hóa hình, nhưng tất cả cách này đều cần tới thời gian rất dài mới làm được. Trần Cảnh cũng không biết, thật ra trời đất này sớm đã không có yêu hóa hình chân chính, những yêu hóa thành hình người mà hắn từng thấy chẳng qua chỉ là biến hóa một vài bộ phận, rồi dùng pháp lực biến ảo khi đi lại bên ngoài mà thôi.
Trần Cảnh không biết bây giờ mình được tính là người hay là yêu? Một nửa thân thể con người đã hóa thành xương khô, nửa còn lại nằm trong tượng thần. Năm năm tín ngưỡng nhang đèn đã khiến tượng đá và thần hồn của Trần Cảnh đã dung hợp lại thành một, khó mà tách ra được nữa.
Thời gian năm năm khiến Trần Cảnh như thay da đổi thịt, có thể nói như bị dời hồn hoặc được trọng sinh. Mọi ân oán của hắn dường như đều đã bị chặt đứt, bị Diệp Thanh Tuyết cắt đứt hết. Hắn như là một pho tượng thần, không dính tới nửa điểm nhân quả trong trần thế.
Từ đó, mỗi ngày Trần Cảnh chỉ lấy linh lực của khúc sông tẩy luyện tượng đá, lại hấp thụ thêm tinh hoa nhật nguyệt. Còn Hồng đại hiệp thì ngày nào cũng tới, kể thêm cho Trần Cảnh nghe từng chút chuyện phát sinh trong khoảng năm năm Trần Cảnh hôn mê. Chỉ là pháp lực của nó quá thấp kém, không biết rõ nhiều chuyện, chẳng qua những chuyện nó biết được thì đều là những đại sự cực lớn.
Đột nhiên có một ngày Hồng đại hiệp kích động hỏi:
- Hà Bá gia, ngài có biết chuyện Huyền môn trong thập đại tiên sơn huyền bí nhất cõi này không?
- Ha ha, chẳng lẽ ngươi lại biết được?
- Con đây vốn cũng không hiểu biết, nhưng có nghe lão rùa đen kể về thập đại tông môn thần bí nhất, cổ xưa nhất trong trời đất này.
- Ồ, thập đại tông môn là thế nào? Nói ta nghe chút?
Trần Cảnh lại có chút hứng thú. Hắn cũng không biết nhiều chuyện trong trời đất này, cũng không đi qua nhiều nơi, càng không có suy nghĩ muốn đi du ngoạn khắp các danh sơn trong trời đất.
- Thập đại tông môn này, trong đó có Côn Lôn, nằm sát với châu Cửu Hoa ta.
- Côn Lôn được xưng tụng là tông phái Đạo môn của cả thiên hạ, chắc chắn có mặt trong thập đại tông môn rồi? Còn có cái nào nữa?
Trần Cảnh hỏi.
- Một nơi nữa là Linh Sơn ở châu Hạ.
- Linh Sơn có lai lịch gì?
Trần Cảnh hỏi.
- Con cũng không biết, nghe nói là nơi Phật tổ luyện thành kim thân.
Hồng đại hiệp đáp:
- Truyền thuyết nói lúc Phật tổ thành đạo, có trăm triệu thiên ma hiển hóa bên người ngài ấy, nhưng tất cả đều được ngài độ hóa.
Trần Cảnh không biết nhiều về truyền thuyết Phật môn, tất nhiên không biết nơi Phật tổ luyện thành kim thân, cho nên cũng không dây dưa nữa mà hỏi tiếp:
- Còn nơi nào nữa? Hai nơi đầu tiên đã có địa vị lớn như vậy, mấy nơi sau là tiên sơn phúc địa cỡ nào đây!
- Đứng thứ ba là Đông Hải Bồng Lai, tương truyền rằng nơi đó từng xuất hiện một người có thần thông thông thiên triệt địa, không biết bây giờ còn tồn tại hay không nữa.
Hồng đại hiệp nói tiếp.
- À, kể nơi tiếp theo đi.
Linh Sơn và Bồng Lai đều là những nơi Trần Cảnh chưa từng nghe qua, thế nhưng có thể được xưng tụng là thập đại tông môn trong cõi này, đứng chung với Côn Lôn thì chắc chắn những mặt khác sẽ không tệ. Trời đất rộng lớn, nhiều tiên sơn phúc địa mình chưa từng nghe đến là chuyện thường. Tính ra chỉ cần nghĩ mấy môn phái mà mình biết chỉ là kiến so với voi khi đứng trước mấy nơi đó là đủ rồi.
Hắn nào biết Hồng đại hiệp lại ngây ngốc nửa ngày không thốt nên lời, sau cùng đành thành thật thú nhận:
- Trí nhớ lão tôm con không tốt, không nhớ nổi mười môn phái như vậy. Vừa rồi vỏ sò cũng ở bên cạnh, chắc chắn nàng nhớ rõ, Hà Bá gia để con đi gọi nàng tới.
Nói xong nó chìm vào trong đêm tối ngoài miếu Hà Bá rồi trở về sông.
Bình thường, Hồng đại hiệp thường nhân lúc đêm tới mới tới miếu Hà Bá, ban ngày nó sẽ không lộ diện. Sau khi nó trở về sông, Trần Cảnh không chờ đợi mà bắt đầu tu luyện.
Linh khí trong trời đất đều có thể gọi chung là nguyên khí thiên địa. Nhưng nếu muốn chia nhỏ nguyên khí, thì trong đó còn chia ra là linh khí và sát khí. Bình thường, sinh linh chỉ thu nạp linh khí, chẳng qua linh khí lại có thêm nhiều loại, có lực lượng ánh trăng, lực lượng các ngôi sao, địa mạch linh khí, còn có thảo mộc linh khí trong núi non, trong cõi âm thì có âm sát khí. Hầu như tất cả các môn phái, khi nhập môn tu luyện đều dùng cách thổ nạp linh khí, luyện hóa tinh huyết tự thân. Chỉ là càng về sau sẽ càng khác biệt nhau, đến sau cùng sẽ có khác biệt cực lớn. Càng về sau, có thể phân biệt ra được pháp thuật riêng của các môn phái, cùng những loại pháp bảo riêng. Mỗi nơi một vẻ, đều có huyền diệu của mình.
Đây gọi là phương pháp tu luyện dẫn đến sự khác nhau.
Trời đất một màu đen kịt, những ánh sao thưa thớt chọn riêng mỗi góc trời để tự mình lấp lánh, đẹp đến mê ly.
-----oo0oo-----