Dịch giả: Hoangtruc
oOo
Dạ Hương không ngạc nhiên khi thấy Trần Cảnh trả lời như vậy. Theo cô gái này, thì nhất định Trần Cảnh sẽ trả lời như vậy, hơn nữa chắc chắn hắn cũng sẽ nghĩ như vậy. Chẳng qua, nếu như chỉ là những yêu linh kia, thì căn bản sẽ không dám đi vào trong miếu.
- Ta còn nghe nói trong đám người có một Sơn Thần tên là Ngô Mông pháp lực cao cường, lần này đường xa đến đây, mục đích chính là đối phó với Hà Bá gia.
- Ngô Mông?
Trần Cảnh thoáng nghĩ tới Ngô Mông kia có lẽ là Sơn Thần núi Ngô Mông đã từng chặn đường đấu phép với mình. Đến bây giờ hắn còn không rõ núi Ngô Mông ở phương nào, hơn nữa còn từng nghe Hồng đại hiệp kể có lẽ gã đã bị chết dưới tay sư tỷ Diệp Thanh Tuyết, thế nào này lại xuất hiện tại đây?
- Ha ha, không có chuyện gì đâu. Ngô Mông này chẳng qua chỉ là bại tướng dưới tay sư tỷ ta năm xưa mà thôi.
Trần Cảnh thản nhiên đáp.
Dạ Hương lắng nghe, yên lặng đậu nơi đó suy nghĩ, thấy rằng có lẽ không cần nhắc nhở gì thêm nữa, bèn cáo từ rời đi, hóa thành một con sơn ca, hòa lẫn vào trời đêm.
Nhưng Ngô Mông kia chưa xuất hiện, trong trấn đã sinh ra việc lạ.
Vào một buổi tối, trời chợt đổ một cơn mưa tầm tã. Lúc đầu chỉ là mưa phùn lất phất, sau đó càng lúc càng to, tựa như những tràng hạt châu được kết liền trời và đất. Trần Cảnh mơ hồ cảm giác cơn mưa này có chút không bình thường, lại không phát hiện ra chuyện gì cả, nhưng trực giác nói cho hắn biết trong cơn mưa này có thứ gì đó. Hơn nữa, thứ đó lại đang đứng trước miếu Hà Bá mà nhìn vào bên trong.
Trần Cảnh không rõ có thứ gì trong màn mưa, rồi đột nhiên hắn cảm thấy thứ đó như đã bước đến bậc thềm cửa miếu. Đây chỉ là một loại trực giác mà thôi, nhưng trực giác vừa mới xuất hiện, Mê Thiên kiếm đã phá không mà đi, như tia sáng xuyên không, cắt ngang đêm tối, đâm thẳng vào trong mưa. Yêu linh trong núi chỉ nhìn thấy trong miếu Hà Bá trấn Quân Lĩnh đột nhiên có một tia chớp lóe sáng, uốn lượn trong hư không, trong đêm tối lại càng thêm nổi bật chói mắt.
Ánh kiếm quanh quẩn trên khoảng không trấn Quân Lĩnh, tiếng kiếm ngân vang lan tỏa khắp không gian, sát khí lạnh lẽo dần ngưng kết lại trong màn mưa đêm.
Lũ yêu linh trong phút chốc kinh hồn táng đảm, đứa nào cũng đều thầm thấy may mắn vì lúc nãy bản thân đã không vội vã hành động tùy tiện.
Ngô Mông vẫn là mái đầu bóng lưỡng, đỉnh đầu trụi lủi có vẽ hình một ngọn núi xanh trông rất sống động.
Gã nhìn ánh kiếm chớp lóe đầy linh hoạt giữa bầu trời, lòng thầm kinh dị. Tuy rằng trước kia gã cũng nhận thấy kiếm thuật của Trần Cảnh có chút lợi hại, nhưng không ngờ lại đến trình độ như vậy. Ngô Mông thừa hiểu loại tốc độ của ánh kiếm này không chỉ dựa vào thời gian mài giũa mà có thể tạo ra được, hơn nữa sát khí kia còn khiến gã cảm thấy kinh hãi.
- Mấy năm này, hắn đã làm cái gì vậy?
Ngô Mông thầm kinh hãi. Gã quyết định trước khi đấu với Trần Cảnh, nên dò hỏi xem mấy năm qua Trần Cảnh từng làm gì. Gã chỉ nhìn thấy ánh kiếm sáng ngời, có lẽ cũng do ánh kiếm thu hút sự chú ý mà gã không cảm giác trong màn mưa còn có thứ gì đó nữa.
Trong lúc ánh kiếm múa lượn trên bầu trời, cái thứ dung nhập vào màn mưa đó bèn lui đi. Người ngoài nhìn vào cũng chỉ thấy ánh kiếm lóe sáng lui tới trong không trung, diễu võ dương oai, nhưng thật ra là Trần Cảnh đang dùng Mê Thiên Kiếm vẽ ra một đạo bùa trừ tà.
Bùa trừ tà là một loại bùa phép mà mọi thần linh có sắc phù đều biết. Còn nếu dùng những cách khác để có thần vị thì nhất định sẽ không học được loại bùa trừ tà này. Sắc phù Hà Bá của Trần Cảnh có rất nhiều bùa phép bên trong, còn có cả Tế thần chú, những thứ này chỉ có nhóm thần linh đầu tiên mới có. Nếu không phải Hà Bá tiền nhiệm của Trần Cảnh trực tiếp nhận sắc phù từ Thiên đình, thì chắc chắn cũng là nhận được tất cả thần thuật do Long Vương sông Kinh Hà sắc phong cho.
Việc này cũng tựa như chuyện nếu Trần Cảnh trở thành Long Vương Kinh Hà thì cũng có thể sắc phong cho các Hà Bá. Lúc đó hắn có thể truyền thụ toàn bộ thần thuật của mình, nhưng cũng có thể giảm một vài thứ lại, hoặc giữ lại không truyền thụ bất cứ thứ gì.
Trần Cảnh không biết thứ trong mưa bỏ đi vì bị mình dọa hay vì bùa trừ tà đuổi đi. Chỉ là sau khi bùa trừ tà được vẽ ra, toàn bộ trấn Quân Lĩnh đều được bao phủ bởi một tầng sáng nhàn nhạt mà thần linh mới nhìn thấy được. Người phàm chỉ cảm thấy trời đất trong trẻo hơn, không còn cảm giác âm u khiến người người nảy sinh tâm tình không tốt nữa.
Đến khi trời sáng, trấn Quân Lĩnh bình thường trở lại.
Mấy ngày nữa trôi qua, trong trấn Quân Lĩnh lại đột nhiên có người dần biến đổi tính cách, khác biệt hẳn so với ngày thường, hơn nữa không chỉ một người mà rất nhiều người. Những người vốn hiền hòa đột nhiên biến thành thô bạo, có người là nam nhưng giờ lại nói mình là nữ, mặc quần áo của phụ nữ, tóc búi kiểu phụ nữ vấn cao trên đầu. Gia cầm nuôi nhốt trong chuồng thì trở nên hung tợn, tựa như biến thành dã thú trong núi sâu, muốn lao vào cắn xé con người.
Trần Cảnh không chờ người trong trấn đến dâng hương đã biết trước tất cả chuyện đang xảy ra. Bởi vì mấy ngày nay hắn luôn quan tâm đến từng biến đổi nhỏ nhặt nhất trong trấn. Khi người đầu tiên mơ hồ có dấu hiệu không bình thường, hắn đã nhận ra, rồi lập tức âm thầm làm phép, thế nhưng lại không có chuyển biến tốt đẹp. Mặc dù đã có chút áp chế, lại vẫn không thể trị tận gốc được. Chỉ mấy ngày ngắn ngủi đã có hơn mười người khác thường, bọn họ được đưa đến miếu Hà Bá, nhưng sau một đêm trôi qua cũng vẫn không có gì tốt hơn cả. Hơn nữa trong trấn còn tiếp tục có thêm người khác xuất hiện tình trạng dị thường, hoặc điên rồ, hoặc thần trí không tỉnh táo, hoặc kêu gào đánh giết loạn cả lên.
Lúc này đang có rất nhiều người vây trước miếu Hà Bá, vẻ mặt sốt ruột, người nào người này cau mày nhìn về tượng thần trong miếu. Trong thôn trấn cũng bắt đầu xuất hiện từng hồi nghị luận cho rằng không nên thỉnh Hà Bá về, cho rằng Hà Bá dẫn tà tới.
Trần Cảnh không có bất kì hồi đáp lại.
* * *
Trong lúc miếu Hà Bá trấn Quân Lĩnh đang tụ tập đầy người, thì cánh cửa từ đường thôn Hà Tiền mở ra, rồi một thiếu nữ yêu kiều duyên dáng, người mặc quần áo dài màu đen bước ra ngoài. Mái tóc đen dài được cột hờ sau vai bằng một cái nơ hình con bướm trắng thuần, khiến nàng càng thêm xinh đẹp vạn phần.
Nàng xoay người đóng cửa lại, hệt như một cô gái bình thường vẫn làm khi đi ra khỏi cổng. Trước khi nàng bước vào miếu Hà Bá, thì vỏ sò và Hồng đại hiệp cũng đồng loạt chui từ con sóng nước lên.
- Nghe nói hàng ngày cô đều trốn trong căn phòng tối đó thêu hoa, sao hôm nay lại rảnh rỗi đi ra a.
Hồng đại hiệp nhìn Hư Linh lớn tiếng hỏi. Vỏ sò thì vẫn lặng lẽ không lên tiếng.
Hư Linh không để ý đến lời nó, cứ như đang tự nói cho mình nghe:
- Hà Bá gia gặp phiền phức tại trấn Quân Lĩnh, ta phải tới nơi đó một chuyến. Lần này đến đây chỉ để nói với các ngươi một tiếng, mấy ngày nay cần phải cẩn thận một chút, có lẽ sẽ có người tới đây phá tượng thần Hà Bá gia.
- Yên tâm, Hồng gia gia ta đây đã không còn là lão tôm năm xưa. Có linh phù của Hà Bá gia trên người, linh lực sông Kinh Hà đã tùy ý ta thuyên chuyển. Không quản ai tới đây, đều sẽ để hắn tới được mà đi không được.
Hồng đại hiệp lớn tiếng đáp. Hư Linh mỉm cười, cũng sớm biết tính tình nó nên không nói thêm gì, sau đó chỉ nhìn thoáng qua vỏ sò rồi xoay người rời đi. Trong lòng nàng, thật sự cũng chỉ có thể dựa vào vỏ sò trầm mặc ít lời này. Trong trận đại chiến năm rồi, vỏ sò ra tay có thể nói là rất phi phàm, một hạt trân châu tên Trạc Mục châu óng ánh, tản ra từng đợt ánh sáng chói lòa, khiến mắt thần của Mộc Chân gần như mù lòa.
Một đường bước về phía Bắc trấn Quân lĩnh, nàng tựa như một cô gái nhân gian bình thường đang bước đi trên đường. Thân thể nàng đã ngưng đọng thực chất, nhìn không còn chút hư ảo gì nữa.
- Hư Linh cô nương, đã lâu không gặp!
Ngay khi Hư Linh sắp đến trấn Quân Lĩnh thì một giọng nói vang lên. Bước chân nàng ngừng lại, lẳng lặng đứng yên đó.
Một đoàn ánh sáng vàng óng mông lung như cát vàng chợt hiện ra trước nàng, sau đó hóa thành một người. Thân thể người này cao to, nhìn qua vô cùng khỏe mạnh, đầu trọc bắt mắt, đỉnh đầu còn có hình xăm một ngọn núi xanh.
- Sơn Thần gia, từ khi từ biệt đến nay vẫn khỏe chứ!
Hư Linh cúi người hành lễ, giọng nói êm dịu.
- Thiếu chút nữa đã không còn sống. Tốt chỗ nào chứ?
Ngô Mông lạnh lùng nói.
- Nhìn khí sắc Sơn Thần gia không tệ, tất nhiên là rất tốt rồi.
Hư Linh cúi đầu đáp.
- Ha ha, Ta tốt hay không tốt cũng thế mà thôi. Hiện tại có một người không tốt đấy, hắn không tốt thì ta lại thấy rất tốt.
Ngô Mông nhanh chóng nói, ánh mắt lướt nhìn khắp người Hư Linh một lượt.
Hư Linh như thiếu nữ e thẹn cúi đầu nói:
- Sơn Thần gia nói gì, tiểu nữ nghe không hiểu lắm.
- Ha ha, nghe không hiểu? Ha ha, chúng ta không cần quanh co lòng vòng nữa. Có phải ngươi đang định đến trợ giúp Trần Cảnh hay không?
Ngô Mông lạnh giọng hỏi.
- Hà Bá gia phái người truyền tin, nói ta đem theo một vật đưa cho người.
Hư Linh nói.
- Cái gì vậy?
- Một cái gương.
- A? Một cái gương. Có thể để ta nhìn qua?
Đôi mắt hổ của Ngô Mông gắt gao nhìn Hư Linh đầy đe dọa, như muốn từ trên gương mặt tái xanh kia nhìn thấu suy nghĩ trong lòng nàng.
- Không có vấn đề gì, mời Sơn Thần gia nhìn xem.
Hư Linh cúi thấp, móc một mặt gương đen kịt từ trong ngực áo ra. Màu gương đen kịt đối ngược với ngón tay trắng như ngọc của nàng, làm nó càng thêm nổi bật, trắng đến mức như không còn giọt máu nào. Nàng thản nhiên lấy ra, đặt trong lòng bàn tay, khi vừa nói đến khúc "…mời Sơn Thần gia nhìn xem", thì đã quay mặt gương đối diện với Ngô Mông rồi. Ngô Mông cau mày chăm chú nhìn vào trong tay của Hư Linh.
Chỉ thấy vẻ mặt gã chợt biến đổi, lại không nhúc nhích. Đúng lúc này, Hư Linh đột nhiên hít sâu một hơi, lập tức có một luồng khí xám từ trên người Ngô Mông chui ra, đi thẳng vào trong miệng nàng. Mà Ngô Mông thì lại ngã quỵ xuống đất, sắc mặt xám ngoét, không còn sinh khí, chỉ còn duy nhất vẻ sợ hãi đọng lại.
Hư Linh vẫn cứ cúi đầu, lặng im tiến về phía trước. Lúc đi ngang qua Ngô Mông, nàng không liếc nhìn gã lấy một cái. Ngay khi nàng vừa đi qua, một cơn gió mạnh thổi tới, thân thể Ngô Mông như một đám bụi bị cuốn tung, chỉ còn trơ lại khung xương nơi đó.
Lúc Hư Linh bước vào miếu Hà Bá, nơi này đã không có người. Nàng khẽ khom người dịu dàng hành lễ trước miếu, hô gọi một tiếng Hà Bá gia.
- Cô đã đến rồi.
Trên tượng thần vang lên giọng nói của Trần Cảnh.
- Vâng.
- Cô hẳn cũng đã nhìn thấy mấy người trong trấn kia rồi.
- Đã nhìn qua.
- Bọn họ đều trúng oán chú?
- Đúng vậy!
- Có thể giải không?
- Có thể giải, loại nguyền rủa này còn kém xa so với lời nguyền ác mộng vong hồn trên người Hà Bá gia. Chỉ cần giết chết người gieo lời nguyền là có thể giải được.
Hư Linh nghiêm túc trả lời.
Trần Cảnh thầm thở dài nhẹ nhõm, lại hỏi:
- Người gieo lời nguyền này có phải là oán linh cõi âm đã từng tiến vào miếu Hà Bá hay không vậy?
Lần này Hư Linh không nhanh chóng đưa ra đáp án nữa, mà chậm rãi nói:
- Nguyền rủa của Vu tộc là thuật nguyền rủa quỷ dị khó lường nhất cõi này, oán linh cõi âm kia hẳn không thể biết đến Vu chú.
- Đêm hôm đó, đã có oán linh tới, lại còn là hai oán linh.
Trần Cảnh nói tiếp.
Hư Linh suy nghĩ một lúc rồi nói:
- Ta đã dùng Chiếu Hồn bảo giám chiếu qua mấy người kia. Trên linh hồn bọn họ quả thật có dị thường, đấy là Vu chú. Hơn nữa Hà Bá gia cũng đã gặp qua thủ đoạn công kích của oán linh, tuy rất khó giết chết bọn chúng, nhưng chỉ cần phòng bị cẩn thận, bọn chúng cũng không thể làm gì chúng ta được cả.
-------------------
Chú thích:
Tên chương: 发乎于心, 止乎于礼
Phát hồ chi tâm, chỉ hồ chỉ lễ. (Phát tại tâm, ngừng tại lễ)
Có lẽ bắt nguồn từ câu: "Phát hồ tình, chỉ hồ lễ" [发乎情止乎礼]. Đây là một câu trích trong học thuyết của đức Khổng Tử. Truyền thuyết nói rằng trong "Kinh Thi" do đức Khổng Tử biên soạn, trích mục "Quan Thư", miêu tả một chàng trai trẻ tuổi vì yêu thương nhung nhớ một cô gái mà mắc bệnh tương tư, ăn không ngon ngủ không yên. Học trò của Khổng Tử, Tử Phục viết lại điều này, ghi một lời răn bên dưới là "Phát hồ tình, chỉ hồ lễ nghĩa", đó cũng chính là chủ trương của đức Khổng Tử ngày xưa, "Nhạc nhi bất dâm". Chữ "Hồ" ở đây là giới từ, nghĩa tương đương với từ "Vu".
"Phát hồ tình chỉ hồ lễ" nghĩa là "Cho dù ái tình có phát sinh thì bên trong ái tình ấy vẫn luôn có những khuôn phép của lễ nghi đạo đức ràng buộc giới hạn con người ta không nên đi vượt quá lằn ranh đó."
-----oo0oo-----