Hoàng Đình

Quyển 1 - Chương 124: Một ý niệm, tự tại thiên địa




Dịch giả: †Ares†

oOo

Rốt cuộc Trần Cảnh đã nghe được tin tức về lão kiếm khách, hơn nữa lão kiếm khách còn để lại sách ở nơi này. Bằng việc kiếm pháp mà lão kiếm khách dạy có thể biến hóa thành kiếm quyết không hề thua kém kiếm quyết của La Phù, thì sách này sẽ là gì chứ? Hắn nhận lấy quyển sách còn mang hơi ấm từ tay Cố nãi nãi, lại nhìn quyển sách giống như làm bằng vàng mà không phải vàng, càng không phải bằng ngọc hay bằng lụa, trong lòng nghi hoặc, bởi vì hắn không hiểu được chữ viết trên đó.

Minh Vi ngồi ở một bên, nhìn quyển sách trên tay Trần Cảnh, lại nhìn Cố nãi nãi, trong lòng kinh ngạc. Nàng cũng không biết nãi nãi còn cất giấu một quyển sách như vậy trên người. Nhìn vẻ mặt của Trần Cảnh, nàng lập tức cho rằng quyển sách đó là pháp quyết tu luyện. Nếu quả như vậy, nhất định phải hỏi xem nãi nãi có chép lại một phần hay không. Ở trong lòng nàng, nãi nãi nhà mình khôn khéo như vậy, không có khả năng không chép lại một phần.

- Lão kiếm khách còn nói gì không ạ?

Trần Cảnh lại hỏi. Hắn cũng rất bất đắc dĩ với cách xưng hô này. Lúc ấy hắn muốn gọi là gia gia, sư phụ, hay lão sư, nhưng đều bị lão kiếm khách gạt đi, cuối cùng chỉ cho phép hắn gọi là lão kiếm khách.

- Lão kiếm khách nói đây là Hoàng Đình, chỉ cần ngày đêm chăm chỉ lấy tâm mà tụng, có thể tĩnh tâm an thần.

Cố nãi nãi nói.

Trần Cảnh nhìn hai chữ giống như hai luồng mây mù trên bìa quyển sách, thầm nghĩ:

- Hóa ra hai chữ này là Hoàng Đình.

Hắn lật lật quyển sách, lại chỉ có ba trang, một chữ trong đó hắn cũng không biết. Cũng không nhìn nhiều, hắn lắc tay một cái, quyển sách Hoàng Đình ba trang đã biến mất. Minh Vi ở bên cạnh ngạc nhiên mở to mắt.

- Quả thật là người tu hành rồi.

Minh Vi thầm nghĩ, không khỏi nhìn Trần Cảnh nhiều thêm mấy lần, trong mắt lộ vẻ hưng phấn. "Hắn còn từng bế ta." Nghĩ đến đây, mặt nàng chợt hồng lên. Mắt thấy khí chất trầm tĩnh như núi xa của Trần Cảnh, trong đầu nàng suy tới đủ chuyện, lập tức quên sạch những thành kiến từng nói với Cố nãi nãi về Lâm Phàm.

Trần Cảnh tự nhiên có thể cảm nhận được ánh mắt nóng rát của Minh Vi. Hắn làm bộ không biết, nói với Cố nãi nãi:

- Cảm ơn Cố nãi nãi.

Sau đó, hắn lại lấy từ trước ngực áo ra một lá bùa hộ thân, đưa tới trước mặt Cố nãi nãi, nói:

- Cố nãi nãi, cháu cũng không có vật gì quý, chỉ học được vài loại bùa chú sơ sài. Đây là một lá bùa hộ thân, có tác dụng trừ tà hộ thân, coi như là một chút lòng thành của cháu.

Lá bùa này được hắn cô đọng ở trong một khắc khi hắn sờ tay vào trong ngực áo. Cố nãi nãi nhìn lá bùa có hoa văn như một con sóng nước, biết không phải vật phàm, cũng sẽ không từ chối, cầm vào tay lập tức có cảm giác mát mẻ, tinh thần phấn chấn hẳn lên.

Trần Cảnh không ngờ hôm nay vào thành này lại có kết quả như vậy. Nếu hắn không tới, không trở về nơi này nhìn một chút, chẳng phải là đã bỏ qua? Cả lúc Cố nãi nãi kéo hắn về phủ, nếu hắn từ chối, hẳn đã lỡ dịp.

Hắn không khỏi lại ngẩng đầu nhìn bức tranh kia, trong đầu nghĩ người vẽ ra bức tranh này nhất định không đơn giản. Nhưng hắn cũng không hỏi nhiều thêm, chỉ tiếp tục trò chuyện phiếm cùng Cố nãi nãi, tới tận khi mặt trời đã ngả về Tây. Lúc hắn trở ra, Cố nãi nãi cũng không ra tiễn, mà để Minh Vi làm.

Trong lúc hắn nói chuyện với Cố nãi nãi, không ngừng có người đến vấn an, đều là một ít con cháu nhà họ Cố. Trần Cảnh đương nhiên có thể suy đoán được vài điều, nhưng hắn cũng không để ý tới. Đối với hắn, những việc nhân gian này đã cách hắn cực xa, cho dù thân hắn có ở nhân gian, cũng có thể không dính một chút bụi trần nào. Có đôi khi hắn còn hoài nghi không biết mình có thể biến thành loại thần linh coi chúng sinh như mây bay không nữa.

Minh Vi đi trước dẫn đường, ngay khi ra khỏi Cố phủ thì chợt có một người chặn đường đi. Người này nhìn chỉ lớn hơn Minh Vi mấy tuổi, Trần Cảnh liếc một cái là nhận ra người này có tu vi trong người.

- Vi Vi, vị này là ai vậy?

Y đi thẳng tới, mặc dù là đang hỏi Minh Vi, nhưng mắt cứ nhìn Trần Cảnh không chớp.

- Hắn là người quen cũ của nãi nãi.

Minh Vi không mặn không nhạt đáp lời, cũng không thèm nhìn tới Trần Cảnh. Trần Cảnh chỉ tặng một lá bùa cho Cố nãi nãi mà không cho nàng, ít nhiều đã khiến nàng giận dỗi.

- Người quen cũ sao, nãi nãi lớn tuổi rồi, có khi nhận lầm người không biết chừng. Nghe nói nãi nãi đưa cho ngươi một quyển sách?

Câu cuối cùng đương nhiên là dành cho Trần Cảnh. Mà nói xong, người này cũng đã đi tới cách Trần Cảnh có ba bước.

- Không sai.

Trần Cảnh gật gật đầu.

- Là sách gì vậy, không biết có thể xem một chút không?

Còn không có đợi Trần Cảnh nói chuyện, Minh Vi hơi nhíu mày, nói:

- Minh Ngọc, quyển sách kia là một vị lão kiếm khách tới phủ ba năm trước nhờ nãi nãi chuyển cho hắn.

Tuy nàng còn giận Trần Cảnh, nhưng lại không phải là người không biết đúng sai. Nàng lớn lên cùng Minh Ngọc, sao lại không rõ Minh Ngọc muốn làm gì.

- Chuyển hộ, ai biết được, thời đại này có không ít kẻ đi học mấy thứ pháp thuật tà môn, đi khắp nơi mê hoặc, thôi miên ý chí người khác.

Minh Ngọc tiến lên trước một bước, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Trần Cảnh, nói:

- Ta cảm thấy lão kiếm khách ba năm trước đây không phải người tốt lành gì. Lúc ấy ta không ở nhà cũng đành thôi, nhưng hôm nay ta ở nhà, há lại có thể để đám tà ma ngoại đạo tiến vào làm loạn Cố gia ta.

Minh Ngọc này không mặc áo gấm xa hoa, chỉ mặc một bộ đạo bào âm dương màu xanh, tóc búi cao, bên hông đeo một khối ngọc bội của đạo sĩ, nhìn qua rất có chính khí, nếu qua thêm vài năm nữa, không biết chừng có thể trở thành cao nhân một phương.

Trần Cảnh không quan tâm việc người này nói mình là yêu tà, nhưng lại không lọt tai nổi cách y nói về lão kiếm khách, trong lòng dâng lên lửa giận.

Đột nhiên, một tiếng kiếm ngân vang vang lên, sát khí trào ra mãnh liệt như thủy triều.

Minh Ngọc chỉ thấy một luồng sáng trắng chói mắt lóe lên, pháp lực trong cơ thể giống như bị đông cứng lại. Y kinh hãi lùi lại, tựa vào một cái cột chống, hoảng sợ nhìn Trần Cảnh. Nỗi sợ hãi này sinh ra từ trong tim y, ngay một khắc vừa rồi, y có cảm giác như đưa thân vào núi thây biển máu vậy.

Nhưng Trần Cảnh cũng không nhìn y. Chỉ thấy Trần Cảnh nghiêng đầu, nói với Minh Vi đã trắng bệch mặt mày:

- Lúc cô còn nhỏ, ta từng nói sẽ tặng thứ gì đó làm quà cho cô, nhưng đến nay cũng không có cơ hội. Lần này gặp lại cũng là duyên phận, duyên sinh xưa kia, duyên diệt hôm nay, ta tặng cho cô một lá bùa kiếm đi.

Hắn nói xong, không gian vặn vẹo như sóng nước, một vệt sáng trắng nhỏ hình kiếm hiện ra.

- Trên người cô không có pháp lực, ý niệm cũng không mạnh mẽ, càng không biết cách dẫn động bùa chú, cho nên cần lấy một chút máu tươi làm vật dẫn, để ngày sau cô có thể sử dụng bùa kiếm.

Trần Cảnh nói bằng giọng đều đều, không có chút sát khí nào.

Không biết là Minh Vi bị hù sợ hay sao, nghe được Trần Cản nói phải dùng máu, chỉ khẽ "a" một tiếng, bộ dạng vô cùng ngoan ngoãn. Trần Cảnh mỉm cười, nắm tay nàng, lại để nàng xòe một ngón tay chạm tới vệt sáng kia, tức thì có một giọt máu tươi dung hòa vào trong vệt sáng đó. Minh Vi giống như không cảm giác được chút đau đớn nào, nàng chỉ hơi há miệng kinh ngạc, nhìn bàn tay bị Trần Cảnh cầm lấy. Trần Cảnh cũng không có lập tức buông ra, mà nâng tay nàng lên gần miệng, khẽ thổi một cái, vết thương trên đầu ngón tay của Minh Vi lập tức biến mất. Thế nhưng lần này Minh Vi lại như là bị kim đâm trúng, vội rụt tay về, đầu cũng cúi xuống, không nhìn thấy sắc mặt của nàng thế nào, chỉ thấy từ lỗ tai đến bên mặt đều đỏ bừng như áng mây chiều.

Trong lòng của Minh Vi sớm đã rối lên hết, đầu quanh quẩn mãi cảnh tượng Trần Cảnh đưa ngón tay của nàng lên miệng thổi một hơi.

- Sao hắn dám làm thế chứ, ta có nên đi nói cho nãi nãi rằng hắn là người khinh bạc như vậy không... Nhiều người thấy được như vậy, ta về sau làm sao bây giờ, mắc cỡ chết người...

Minh Vi không ngừng nghĩ đủ thứ, lại quên việc Trần Cảnh tặng nàng bùa kiếm.

- Minh Vi cô nương, Minh Vi cô nương...

- A...

Minh Vi giật mình ngẩng đầu, nhìn thấy đôi mắt sâu thẳm của Trần Cảnh thì càng thêm bối rối.

- Đây là bùa kiếm, nếu gặp nguy hiểm, cứ tĩnh tâm ngưng thần nghĩ tới nó là được.

Trần Cảnh nói xong, thấy nàng mãi vẫn không nói gì thì thầm than một tiếng, lần nữa cầm tay nàng, đặt lên bùa kia.

Minh Vi lại như phát hoảng, vội rụt tay lại, tuy rằng bùa đã vào tay, mặt lại đỏ đậm như máu.

- Ngươi... Sao có thể như vậy.

Nàng ngẩng đầu lên nhìn Trần Cảnh, rồi nhanh chóng cúi đầu, ngoại trừ tiếng "ngươi" còn có chút rõ ràng, mấy tiếng phía sau đã không sao nghe thấy được. Tới khi nàng ngẩng đầu lần nữa, thì Trần Cảnh sớm đã biến mất.

Nhìn thấy hạ nhân đứng yên xa gần xung quanh, nàng bỗng nổi giận, khẽ quát một tiếng:

- Nhìn cái gì vậy, còn nhìn nữa ta sẽ móc mắt các ngươi. Chuyện ngày hôm nay, ai cũng không được phép nói ra.

Dứt lời, nàng chạy vội ra ngoài phủ, chỉ thấy trên đường người tới người lui không ngừng, làm sao còn trông thấy bóng người mặc áo lam kia. Lúc này nàng mới phát hiện mình căn bản không biết bất cứ tin tức gì về Trần Cảnh. Nhìn nhìn bùa kiếm lấp loáng như nước đọng trên tay, lại nhìn con đường phía trước, nàng đứng yên thật lâu rồi mới trở lại phủ. Qua chỗ Trần Cảnh vẽ bùa kiếm vừa rồi, Minh Ngọc sớm đã đi mất...

Trong lòng nàng, Trần Cảnh giống như một cơn gió mát, không biết đến từ đâu, không biết sắp đi đâu, không biết sẽ về đâu. Nàng quyết định đi hỏi nãi nãi về Trần Cảnh, hoàn toàn quên chuyện quyển sách kia.

* * *

Hành trình tới Cố phủ lần này hoàn toàn là ngoài ý muốn đối với Trần Cảnh, nhất là việc Cố nãi nãi giao cho hắn "Hoàng Đình". Hắn không biết "Hoàng Đình" là cái gì, lại chỉ có ba trang, hỏi Cố nãi nãi, bà nói khi lão kiếm khách giao cho bà thì cũng chỉ có ba trang. Trần Cảnh cũng không cho rằng bà đã xé xuống vài tờ, bởi nếu bà muốn làm như vậy, thì đã hoàn toàn không cần trả lại.

Bước ra khỏi Cố phủ, hít sâu một hơi, Trần Cảnh chỉ cảm thấy bầu trời giống như trong xanh hơn. Ngẩng đầu nhìn lên không, mây trắng la đà, lại có những cánh chim bay phá mây mà bay.

Tất cả những ký ức có liên quan tới thành Bá Lăng này hiện lên trong đầu Trần Cảnh, có gia đình hàng xóm năm đó, có Tôn Huyền Đồng ở Bá Lăng cùng học nghệ trên núi Thiên La, có Lý Mộ Tiên đuổi giết khiến hắn rơi xuống sông, có Tần Thành Hoàng v.v... Tất cả, tất cả đều giống như sương khói tan biến đi trong lòng hắn.

Hắn biết đây là nút thắt mình giấu dưới đáy lòng được cởi bỏ. Cho tới nay hắn luôn lo lắng rằng năm đó từ biệt lão kiếm khách cũng chính là vĩnh biệt, hiện tại lại nghe được tin tức lão kiếm khách, biết lão kiếm khách còn sống, về sau có duyên sẽ còn gặp lại.

Chuyện trong lòng không có chuyện gì là chuyện nhỏ, mỗi ý niệm chính là một đạo gông xiềng, cởi bỏ được một khúc mắc chính là cởi bỏ được một đạo gông xiềng, tâm cảnh cũng trong trẻo hơn một ít.

"Một ý niệm, tự tại thiên địa." Trong đầu Trần Cảnh đột nhiên xuất hiện một câu như vậy. Hắn vẫn là hắn, thế nhưng lại không còn là hắn trước kia.

Hắn đi lẫn trong đám người trên đường, cũng như độn thân vào trong dòng nước, không có một chút nào là không hòa hợp.

-----oo0oo-----


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.