Hoàng Đế Sủng Ái

Chương 611: chap-611




Chương 611

Âm thanh vừa xuống, một tiếng nổ đùng to lớn, mấy cao thủ canh gác ở ngoài cửa cung bị chấn động bay văng ra xa. Bá tánh vội vàng đóng cửa sổ, ẩn núp ở nhà, trong lòng mặc niệm bình an.

Đánh nhau rồi, đánh nhau rồi.

Tuy mưa gió phiêu diêu bao nhiêu năm nay, nhưng vẫn luôn kiên trì bảo vệ Hiên Viên hoàng thành, vào một ngày có thời tiết ảm đạm lạnh lẽo, rốt cuộc cũng đánh nhau rồi.

Tiếng nổ thủng màng nhĩ kia khiến trẻ sơ sinh phải bật khóc.

Hiên Viên Chế bị cản ở đám binh lính phía ngoài kia, gào thét lớn tiếng: "Kẻ bất trung bất nghĩa bất hiếu điên cuồng kia! Hiên Viên Hoan Thiên! Đây là Hiên Viên hoàng triều, là kinh thành của chúng ta, ở đây đều là bá tánh của chúng ta! Sao ngươi nhẫn tâm mang chiến lửa vào tận nơi đây? Ngươi hãy nghe thử tiếng khóc của phụ nữ trẻ con! Ngươi hãy nghe thử xem."

Lâu Hoan Thiên cưỡi trên con tuấn mã, quay đầu nhìn ông một phen, đột nhiên nở nụ cười lạnh lùng.

"Ngươi đại nghĩa? Ngươi đại trung? Ở đây toàn là bá tánh của nguơi, những con người bên trong đó, đều là bá tánh của ngươi?" Hắn chỉ hoàng cung: "Ta chỉ biết, bảo gia vệ quốc, không phải là lòng từ bi nhất thời! Nếu không loại trừ kẻ địch ở đây, thì tính mạng của bá tánh ngươi, toàn bộ bị siết chặt trong tay nữ nhân kia! Gây ra sự tổn thương cho bá tánh, ngày mai ta sẽ tiến hành trấn an bồi thường! Lúc này ngươi có thể nghe thấy tiếng khóc của phụ nữ trẻ con, vậy sao năm xưa ngươi không nghe thấy tiếng khóc của mẫu thân ta và Tiểu Thất? Bọn họ không phải là phụ nữ trẻ con sao?"

Câm miệng đi, làm như vậy chỉ càng khiến hắn cảm thấy chán ghét!

Phủi tay một phát, bọn người Long Ngôn đã áp giải Lâu lão thái quân đang lườm nguýt hắn với vẻ mặt hận thù ở phía sau xe ngựa.

Hiên Viên Chế mắng Lâu Hoan Thiên bất hiếu, bởi vì Lâu Hoan Thiên muốn ức chế ông, dám cả gan ra lệnh cho người áp giải Lâu lão thái quân nhân lúc ông sơ hở.

Nói sao thì, đó cũng là tổ mẫu của hắn cơ mà.

Đối với Lâu Hoan Thiên mà nói, chỉ có một câu: "Ngươi thương xót thê tử của ngươi sao? Vậy ngươi có biết năm xưa phụ thân của ta nhất định cực kì đau lòng vì thê tử con gái của mình! Ngươi chỉ vì thiên hạ mà tổn thương con cái bỏ rơi cháu chắt, ta không vĩ đại đến thế, bây giờ ta chỉ muốn bảo vệ muội muội của ta, quét sạch mọi rào cản, cho dù chỉ đơn giản trút giận giùm muội ấy!"

Cho dù là Lâu lão thái quân, nhiều năm qua chưa từng có lời lẽ quan tâm đến hắn? Vả lại, chỉ làm bộ làm tịch tỏ vẻ, hắn đâu phải giết thật đâu mà lo.

Hiên Viên Chế có thể thương xót bà ta, nhưng không cho phép hắn thương xót muội muội của mình sao? Hừ, năm xưa chẳng phải bỏ rơi nàng đẩy nàng ra sao? Bây giờ cũng phải cho ngươi nếm trải mùi vị đau khổ!

Tội nghiệp thái thượng hoàng của Hiên Viên hoàng triều bị hắn chọc tức đến nổi ngất xỉu.

Nhưng lúc này chẳng ai lo được cho ông. Quân đội của Đại Thịnh mang theo thuốc nổ, nổ cửa cung, cấm vệ quân làm sao ngăn cản nổi đại quân đó? Chẳng qua chống chọi chừng nửa tiếng đã bị tấn công triệt để.

Lâu Hoan Thiên cưỡi ngựa tiến vào, vào cửa cung đầu tiên, cửa cung thứ hai, kí ức hồi nhỏ dần dần hiện lên, hắn đích thực từng sinh sống ở nơi đây. Cung điện sân vườn khắp nơi trong hoàng cung, đẹp đẽ tinh tế hoành tráng, kì hoa dị thảo, mùi thơm nức nở.

Nhưng càng nhìn thì trong lòng hắn càng giận dữ, vốn dĩ hắn và Lâu Thất được trưởng thành ở đây từ nhỏ, bọn họ không cần bị chia cắt, sẽ là đôi huynh muội tốt nhất trên thế gian, có phụ vương mẫu hậu, có tình thân vây quanh, nhưng tất cả đều bị huỷ rồi!

Tuổi thơ của Tiểu Thất đã vấp phải trắc trở, phụ vương chưa rõ sống chết, hắn và Tiểu Thất đã chia cắt một quãng thời gian dài đằng đẵng.

Kẻ đứng sau gây ra tất cả tội lỗi như vậy, bị hắn bắt được, nhất định sẽ thiên dao vạn qua!

Ngoài cửa thứ ba của cung điện, bỗng dưng hắn nghe thấy tiếng hét thảm thiết, là một nữ nhân! Trong lòng Lâu Hoan Thiên bỗng nhảy cẫng, âm thanh đó rõ ràng là âm thanh của mẫu thân!

Tuy biết có thể bị gài bẫy, nhưng thuộc hạ dưới trướng hắn vẫn chưa tìm được Vân U, có khả năng thực sự bà đang ở nơi đây! Và hắn nghe được âm thanh kia đích thực là âm thanh của Vân U mẫu thân của hắn.

"Lâu chủ, coi chừng có cạm bẫy." Ảnh vệ đuổi theo phía sau ngăn hắn lại.

"Chia tản ra, ta tìm lối khác đi vào!" Dường như hắn nhớ ra, có một bờ tường xây dựa theo địa hình, hơi bí mật, có thể lén lén trà trộn vào trong đó.

Và lúc này, trong vườn hoa có một nữ nhân đang ẵm một con mèo, vừa vuốt ve nhẹ nhàng con mèo nhỏ, vừa nhìn nữ nhân đang bị đạp dưới chân của bà ta, chậm rãi nói: "Tỷ tỷ, tỷ có nghe thấy giọng nói của tên tiểu tử ở ngoài kia chưa? Hắn sắp sửa vào đây cứu tỷ rồi. Ta chẳng cần làm gì cả, chỉ cần trốn, để hắn nhìn thấy tỷ, để hắn chạm vào ngươi, ha ha ha, hoan tình tang trên người tỷ nhất định sẽ khiến hắn yêu thích."

"Ơ ơ ơ!"

Nữ nhân bị bà ta đạp dưới chân mặc bộ đồ màu trắng mỏng manh, cơ thể thoắt ẩn thoắt hiện, bà điên cuồng vùng vẫy muốn đứng lên, nhưng vẫn tốn công vô ích.

"Tỷ đừng có phí sức nữa, vào năm xưa tỷ tự nguyện hi sinh, thoả thuận điều kiện với tên yêu nghiệt kia, để nó kí sinh vào trong cơ thể của tỷ, từ đó trao đổi sự an nguy cho con gái tỷ, thì cơ thể của tỷ sớm bị rút rỗng rồi. Nhưng mà, có một điều này ta muốn nói với tỷ rằng, thật ra năm xưa tỷ vốn dĩ không cần làm gì cả, bởi vì lúc đó, con gái mang thiên phú nghịch trời của tỷ tự bản thân ép đẩy yêu nghiệt đó ra ngoài! Ha ha ha, thấy tỷ ngu xuẩn như vậy, cực khổ trắng trợn mấy chục năm nay, trong lòng ta cảm thấy thật thoải mái!"

Nữ nhân cười đến nỗi khuôn mặt có chút méo mó.

"Nhưng mà, vậy cũng không tệ! Ta phải cho tỷ làm chuyện xằng bậy với con trai tỷ! Tỷ nói thử, nếu Hiên Viên Chiến biết được nữ nhân mà hắn yêu sâu đậm lộn nhào với con trai ruột thịt của mình, thì chàng có nổi điên không?" Đôi mắt của nữ nhân kia loé lên tia sáng điên cuồng, "Có biết không? Ta muốn chàng trở nên điên cuồng, chàng điên lên, thì mới rời khỏi cái chỗ đó!"

"Ơ ơ ơ!"

Đừng, đừng mà!

Ông trời!

Hãy cứu con của bà! Hãy cứu người nam nhân của bà! Chỉ cần cứu được bọn họ, thì muốn bà làm gì cũng được.

Nữ nhân mặc voan trắng, cũng tức là Vân U, đôi mắt đổ dòng lệ tinh khiết, trong mắt dần dần nổi lên một màu máu đỏ.

Trầm Sát ẵm Lâu Thất cưỡi chung một ngựa, tay của hắn vừa định sờ vào chỗ mềm mại của nàng, Lâu Thất đột nhiên ừ hử một tiếng, sau đó cong lưng, bộ dạng rất đau đớn.

"Sao vậy?" Trầm Sát cực kì lo lắng, lập tức siết ngựa lại.

Lần này bọn họ chỉ dẫn theo ba mươi mấy người, được Đại Bạch chiếm lĩnh trên không, U U và mấy con tiểu thú chiếm lĩnh mặt đất, bọn họ hỗ trợ, còn sợ không tìm được người hay sao?

Nếu đã có nhiều trợ thủ như vậy, trong lòng Trầm Sát bèn ngứa ngáy muốn nhân cơ hội thân thiết với Lâu Thất một lát, dù sao thì cũng nhiều ngày trôi qua, bên cạnh luôn có người đi theo, vốn dĩ không có cách nào gần gũi một phen, hắn cảm thấy mình sắp chịu đựng hết nổi rồi. Luyện võ tẩu hoả nhập ma chắc không cực khổ giống như vậy? Toàn thân đang gào thét muốn có nàng, có nàng, có nàng!

Còn về cái gì mà Địch lão tướng quân, Hiên Viên lão vương gia, hắn không quen biết có hiểu không vậy?

Còn về tình hình thiên hạ, thì cũng đâu xê xích gì nhiều có phải không?

Cho nên hắn cố tình cưỡi chung một con ngựa với Lâu Thất, và phóng một đao mắt khiến mọi người không dám đi theo sau lưng bọn họ, phân tản đi tìm người, chỉ muốn tìm một nơi nào đó thật kín đáo, ít ra phải giảm nhẹ cơn sưng đau của hắn.

Nhưng vẫn chưa mò được, thì Lâu Thất có chuyện. Trong thoáng chốc, Trầm Sát đau lòng thay bản thân, đau lòng thay nàng!

Lâu Thất ấn vào tim, cau mày.

"Đột nhiên trái tim ta nhói lên một phát."

"Trái tim nhói đau?" Trầm Sát giơ tay định luồng vào trong cổ áo của nàng.

Lâu Thất bắt lấy bàn tay của hắn, "Chàng làm gì vậy?"

Đôi mắt của hắn thâm sâu, "Bổn Đế Quân muốn làm gì, thì cũng không nhân lúc nàng đang đau khổ, chỉ muốn dùng nội lực xoa dịu cho nàng, coi có đỡ hơn không."

"Cảm giác rất kì lạ." Lâu Thất lắc đầu nói: "Không phải xoa dịu sẽ hết đau, Sát, trái tim của ta cực kì bất an."

Trầm Sát nghe nàng nói như vậy, cau chặt đôi mày, nghĩ ngợi rồi nói: "Vậy có phải người có liên quan với nàng gặp chuyện chẳng lành không?"

Lời vừa nói ra, khuôn mặt của hắn liền biến sắc. Cơ thể của Lâu Thất cũng đơ cứng, chỗ này, huyết mạch của hoàng thất cực kì mạnh mẽ, nếu nói có sự cảm nhận trong chỗ ẩn giấu nào đó, thì nàng thật sự tin.

Vậy thì, sẽ là người nào có quan hệ huyết thống với nàng xảy ra chuyện?

"Có phải là ca của ta không?" Giữa người thân, Lâu Thất lo lắng nhất là Lâu Hoan Thiên, lão đạo sĩ thối rời nàng không xa, bị bọn người Nhị Linh dụ dỗ chưa theo kịp, tình cảm sâu nặng nhất cũng chỉ có Lâu Hoan Thiên mà thôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.