Chương 607
Thiên Phá Đạn mà Lâu Thất đã cải tiến há có thể là thứ mà pháo đất của đám người này so sánh được? Ở trong nó đã ép thêm không biết bao độc châm và đủ các loại thuốc nổ vô sỉ khác, đừng nói là khi nổ bị mảnh đạn bắn tới, một lượng độc châm ở trong mà bắn qua cũng đã đủ để lấy mạng người, độ sát thương lớn vô cùng.
"Ầm!"
Một tiếng nổ lớn vang lên, làm cả một vùng bắn tung tóe.
"Truyền lệnh Đế Hậu, đối với những kẻ xâm phạm quốc thổ gia viên của chúng ta, giết không tha! Đối với kẻ giết hại và làm nhục người dân của chúng ta, giết để tha tội!"
"Giết!"
"Giết giết giết!"
Giết giết giết! Cứ thẳng thắn đơn giản mà thô lỗ như vậy!
Tin gấp của Lâu Thất, có sức thuyết phục vô cùng, lúc đó đã làm khơi dậy nhiệt huyết tràn ngập của Tần Thúc Bảo và Nguyệt. Sĩ khí là thứ cần phải khích lệ, trên chiến trường, khí thế và ý chỉ cũng có thể trở thành sức mạnh để đè sập đối phương.
Cuộc chiến này lấy mệnh lệnh của Lâu Thất làm nguyên tắc, bọn họ cũng chỉ biết Lâu Thất đã tức giận rồi. Tuy Thần Quỷ quân là quân đội của vương triều Trầm thị, thế nhưng bọn họ sớm đã bị thuyết phục bởi Lâu Thất, mệnh lệnh của Lâu Thất chính là mệnh lệnh của Thái tử điện hạ! Mệnh lệnh của Lâu Thất, bọn họ nghe theo từ tận đáy lòng!
Lâu Thất không giảng về binh gia chính nghĩa, trong lòng nàng, binh bất yếm trá, bọn họ đều cần trận thắng này, còn nhất định phải là một trận chiến khiến người ta cảm thấy thắng từ tận đáy lòng!
Nguyên văn câu nói của nàng là: Chúng ta phải thắng, còn phải thắng một cách phách lối ngang ngược! Chúng ta phải khiến cho kẻ địch run rẩy, phải khiến cho những vương tộc đang ngóng xem kịch phải sợ tè ra quần, phải khiến cho người dân của chúng ta biết rằng, Hiên Viên và Trầm thị sẽ không sụp đổ!
Trốn sao? Muốn nương nhờ vào vương triều Hiên Viên sao?
Trốn cái con khỉ, nương nhờ cái con khỉ đó! Chúng ta vốn đã là người mạnh nhất rồi!
Hổ dữ vừa ngủ gật, các ngươi đã tới vuốt mông sao? Ta nhổ vào! Lão nương không làm chết ngươi thì sẽ theo họ ngươi luôn!
(Tất nhiên, khi nàng nói tới đây đã bị vị Đế Quân nào đó bắt tới đánh mông, ừm, nàng muốn theo họ ai cơ?)
Tần Thúc Bảo bay vụt lên, nếu như dám thừa cơ hãm hại Trầm thị và Hiên Viên, ắt hẳn chết!"
Điên cuồng, điên cuồng vô cùng tận.
Trận chiến ở Tĩnh thành này, có đại vương triều nào mà không nhìn chằm chằm lấy chứ? Bọn họ muốn nhân cơ hội này tuyên cáo thiên hạ, bọn họ tới rồi!
Dù là âm mưu hay dương mưu, bọn họ cũng sẽ không ngần ngại mà đối mặt cùng! Đánh là được chứ gì!
"Giết! Chúng ta cũng lên!" Chúng tướng lĩnh thủ thành cũng bị những tiếng rống lệnh này làm nhiệt huyết sôi trào, tay cầm đại đao xông tới, bọn họ cũng muốn cùng nhau chiến đấu, bảo vệ quốc gia! Bọn họ là con dân của vương triều Trầm thị, là binh của vương triều Trầm thị, bọn họ còn sợ gì chứ? Sợ cái gì chứ!
Trận chiến này hung bạo tới mức khiến đám người Thái thượng hoàng nhìn thấy sự dũng mãnh của Thần Quỷ quân, hơn nữa còn là sự dũng mãnh bị hắc hóa.
Độc, là một loại độc đáng sợ, vừa đổ xuống đã ngã gục một đám, quả thực là độc tính hung tàn tới mức khiến người ta phải phát run.
Thiên Phá Đạn, có hình dạng như một quả cầu sắt nho nhỏ, vừa ném ra đã đinh tai nhức óc, cũng làm cả đám lớn ngã gục.
Lại thêm Thần Quỷ quân vốn đã mạnh mẽ vô cùng lấy một địch mười, cuộc chiến này quả đúng là thiên hôn địa ám, máu nhiễm tà dương, khắp nơi đều đẫm huyết.
Tần Thúc Bảo và Nguyệt vừa vào trận chiến đã trở nên hung tàn khó sánh, chém giết tới mức dính đầy máu của kẻ địch, từ khi tham gia vào bọn họ đã không còn dáng vẻ sạch sẽ nữa rồi.
Phe ta tuy cũng có thương vong, trận chiến này đã hi sinh hai ngàn người, thế nhưng, đã đánh cho Ma Quân đến mức tơi bời tan tác cả rồi! Cuối cùng chỉ còn lại dưới vạn địch chật vật rút lui về ngàn dặm, không thể không nói đây đúng là một kỳ tích!
"Trời phù hộ Trầm thị, quả là trời cao phù hộ!" Đứng ở trên cổng thành, Thái thượng hoàng Trầm thị lệ rơi đầy mặt
Mà trong đám tướng lĩnh đang quay trở lại, có hai gương mặt đã khắc sâu vào tâm trí của họ. Đò là hai nam nhân cao lớn anh tuấn, khôi giáp trên người đã nhiễm đầy máu tươi, thế nhưng ánh mắt của bọn họ lại sáng ngời ngời.
Thái thượng hoàng sững sờ nhìn họ tới trước mặt mình.
"Các ngươi..."
"Con rể, Hiên Viên Ý, bái kiến nhạc phụ đại nhân."
"Tôn tử Hiên Viên Trùng Đan, bái kiến ngoại tổ phụ."
"..." Thái thượng hoàng vậy mà lại cảm thấy cổ họng mình như nghẹn lại.
Hiên Viên Trùng Đan đứng dậy, đỡ lấy bàn tay run rẩy của ông, "Ngoại tổ phụ, chúng ta đều trở lại rồi."
"Tốt, tốt lắm, trở về là tốt rồi..."
Kinh hỷ của ngày hôm nay quá lớn, ông cảm thấy trái tim của mình như nhảy ra khỏi lồng ngực đến nơi rồi, thế nhưng, cho đến nay, đây quả thực là ngày vui vẻ nhất trong cuộc đời ông!
Đại thắng.
Tĩnh thành vang rộ những tiếng mừng reo, người dân ngay lập tức cảm thấy an tâm vô cùng, đương nhiên cũng tự giác ai về nhà nấy nấu cơm giết gà đãi các chiến sĩ ăn no.
Nhìn cảnh như vậy, Hà Khê đã băng bó vết thương tên bắn cũng đỏ ửng cả hốc mắt. Trước đây, người dân khắp thành còn kinh hãi mà muốn bỏ trốn khỏi thành, còn có người nói muốn tìm tới sự chở che của vương triều Hách Kiên, mà giờ, đã không còn ai nhắc tới nữa.
Trong phủ của Hà Khê, mỹ tửu cao lương bày đầy một bàn.
Thái thượng hoàng nhìn Hiên Viên Trùng Đan đã tắm rửa sửa sang gọn gàng nom rất có tinh thần, ánh mắt lộ lên vẻ tán thưởng. Thế nhưng khi nghe đến tình cảnh của Trầm Hương lại sốt ruột không thôi, nói với Vương Phóng đang đứng ở phía sau, "Vương tướng quân, lấy đan dược của ta tới đây."
Vương Phóng ngây ra, "Thái thượng hoàng, thế nhưng đan dược đó là..." đan dược bảo mệnh của ngài mà, cả bảo khố của hoàng cung chỉ có một viên như vậy thôi, không phải là lúc vạn bất đắc dĩ thì cũng không nỡ dùng, đó là thứ bảo hộ cho tính mạng mỗi khi gặp cấp bách đó.
"Bảo ngươi đi thì cứ đi đi!" Vương Phóng lĩnh mệnh rời đi.
Hiên Viên Ý do dự hỏi, "Nhạc phụ, đó là thần dược của Trầm thị sao?"
"Thần dược gì chứ, nom tình trạng của Hương Nhi, thì dược hoàn này cũng chỉ đủ để tạm thời giữ được tính mạng mà thôi."
Hiên Viên Trùng Đan nói, "Ngoại tổ phụ không cần lo lắng, chỉ cần Lâu Thất tới, ở chỗ nàng có rất nhiều thuốc tốt, tới lúc đó để nàng chế cho người vài viên là được rồi."
Vương Phóng mang thuốc lên, nghe thấy lời này liền không nhịn được mà chen miệng nói, "Trùng Vương, thứ này được chế từ mười loại thuốc tốt nhất của hoàng thất đấy, sau này các loại thuốc dẫn cũng đã hết rồi, có muốn chế thêm cũng là điều không thể, dược hiệu cao vô cùng, không phải loại thuốc tùy tiện nào cũng thay thế được đâu."
Hiên Viên Trùng Đan không nén nổi mà bật cười.
Loại thuốc tùy tiên sao? Chỉ e rằng thuốc ở chỗ Lâu Thất có khi còn tốt hơn nhiều, chỉ là trước đây bọn họ cứ luôn vội vã đi, tình thế đó cũng không cho phép họ dừng lại để bàn bạc với nàng xem làm sao để chữa trị cho mẫu thân của hắn, lúc đó còn không rõ tình hình của Lâu Hoan Thiên ra sao. Thế nhưng đợi nàng bận bịu xong mọi việc, hắn thực sự không tin Lâu Thất không thể chữa khỏi cho mẫu thân.
Hắn vô cùng tin tưởng Lâu Thất.
"Đi, đi thăm Hương Nhi." Thái thượng hoàng tự mình cầm hộp thuốc, đi về phía sương phòng được sắp xếp ổn thỏa cho Trầm Hương. Lúc này Trầm Hương vẫn đang say ngủ, thế nhưng có thể nhìn ra hô hấp rất yếu, sắc mặt đã hốc hác vô cùng.
"Mau, mau đút thuốc cho nó." Thái thượng hoàng đưa thuốc cho Hiên Viên Ý.
Hiên Viên Ý hòa thuốc vào trong nước, dùng cách mà Lâu Thất dạy, dùng một chiếc lá cây lớn quấn thành hình phễu đút thuốc cho bà. Trong lòng ông cũng khẽ thả lòng, thực ra chủ ý đưa Trầm Hương tới gặp Thái thượng hoàng là do ông đã đề ra trước với Lâu Thất, cũng chỉ vì viên đan dược này.
Cũng mau rốt cuộc thì Thái thượng hoàng cũng là một người thương con gái, tuyệt không có gì là không nỡ cả.
"Các ngươi cứ luôn nhắc tới thê tử của Sát Nhi, ở trong trận chiến, tên của Đế Hậu còn được nhắc tới nhiều hơn cả Sát Nhi, lẽ nào Sát Nhi đã lấy một..."
Sư tử Hà Đông?
Thái thượng hoàng tỏ ý lo lắng vô cùng, trước đây nghe khẩu hiệu mà bọn họ hô lên trong trận chiến, trong lòng ông đã có chút lo lắng rồi, chỉ là nghe mấy thứ "Đế Hậu lệnh" cũng khiến lão đầu già nua như ông phải sôi trào nhiệt huyết, lúc đó cũng không tiện hỏi.
Chỉ là uy danh của Đế Hậu lớn tới vậy, có đè ép tôn tử của nhà ông không chứ?
Cha con Hiên Viên Ý nghe thấy lời này của ông liền không khỏi bật cười. Tuy ông vẫn chưa nói xong, thế nhưng họ cũng hiểu được ý ông muốn nói.
"Nhạc phụ, thê tử của Trầm Sát tên là Lâu Thất, là cháu gái của con, là con gái của hoàng huynh con."
"Tiểu công chúa kia của Hiên Viên sao?" Thái thượng hoàng kinh ngạc vô cùng, "Đến cả tiểu công chúa cũng tìm thấy rồi sao? Con bé là người thế nào?"
"Tiểu Thất rất tốt." Hiên Viên Ý và Hiên Viên Trùng Đan đồng thanh nói.
Thái thượng hoàng gật đầu, "Ta tin con mắt nhìn người của các con. Sát Nhi cũng thích chứ?"
"Trầm Sát coi nàng như là tâm can của mình vậy." Hiên Viên Trùng Đan lại cười, "Ngoại tổ phụ, người không cần lo lắng Tiểu Thất sẽ đè đầu Trầm Sát đâu, Tiểu Thất cũng là một người vô cùng thích bao che khuyết điểm, người mà nàng bảo vệ nhất chính là Trầm Sát, vì Trầm Sát, nàng đã xả thân rất nhiều lần, bọn họ vẫn luôn cùng nhau trải qua mưa to gió lớn, tình cảm rất tốt."
Hai người có tình cảm rất tốt đang mang theo mười mấy thuộc hạ thúc ngựa băng băng, trừ thuộc hạ còn có Hiên Viên Lại.
Bọn họ cũng chạy tới vương triều Trầm thị, ở một nơi được gọi là sườn núi Lạc Mã, đại quân của vương triều Hiên Viên đang đóng ở đó, bởi vương gia và tướng quân mất tích, hiện giờ đại quân Hiên Viên như rắn mất đầu, lần này Lâu Thất muốn tới tiếp nhận lấy nhánh quân này.
Đi được nửa đường, họ dừng lại nghỉ ngơi, Hiên Viên Lại và Trầm Sát lại gây nhau, Lâu Thất cạn lời, trợn trắng mắt tới một bên ngồi chẳng thèm đếm xỉa đến họ.
Ấn Dao Phong và Thu Khánh Tiên đi hái hoa quả, mỗi người cầm một đống về, đưa một quả cho Lâu Thất.
"Đế Hậu, nhận được thư của Lâu thiếu chủ." Trần Thập cầm thư qua, Thu Khánh Tiên đưa một quả cho hắn, hắn nói cảm ơn, liếc nhìn cô một cái. Thu Khánh Tiên lại vì ánh mắt này mà tim lỡ một nhịp, mặt có chút nong nóng.
Lâu Thất vừa ăn quả vừa xem thư của Lâu Hoan Thiên.
"Đã tới Hoàng thành, chưa vào được cung. Người dân ở hoàng thành ca múa thăng bình, tất cả đều tán thưởng Hoàng hậu Thái tử, nghe nói Hoàng hậu Thái tử đã ra vài chỉ ý muốn thu hồi đại quân, quân lệnh có lẽ cũng sắp tới nơi đóng quân, có thể mau chóng chặn lại thì tốt, nếu như không được, tướng lĩnh trong quân dám có người bất tuân, giết. Mọi việc phải cẩn thận, ai dám ức hiếp muội phải nói cho đại ca, có biết không?"
Hoàng hậu, Thái tử?
Lâu Thất cười lạnh, còn muốn thu hồi đại quân Hiên Viên, bọn họ dựa vào cái gì chứ?
"Sao vậy? Thất Thất, nhìn con cười như vậy có chút lạnh đó." Hiên Viên Lại không biết đã đứng cạnh nàng từ bao giờ, Lâu Thất ghét bỏ nhét thư vào tay ông.
"Nhìn hoàng thất của các người đi, từ lúc nào lại có Hoàng hậu với Thái tử vậy!"
"Hoàng hậu? Thái tử? Thái tử không phải là ca ca ngươi sao?" Hiên Viên Lại phiền muộn nói, "Không đúng, Thái tử gì chứ, ta còn định làm công tác tư tưởng với ca ca con, để nó bỏ chức Thái tử, để con làm Nữ hoàng cơ."