Hoàng Đế Sủng Ái

Chương 599: chap-599




Chương 599

Áo ba lỗ bó sát người, quần ngụy trang dài, tóc húi cua, còn đeo khuyên tai, trên cánh tay có mảng lớn hình xăm, đối với cổ nhân thì trang phục, cách ăn mặc như vậy tuyệt đối có lực công kích cực mạnh đến thị giác của bọn họ. Nhưng những thứ này cũng không khiến bọn họ kinh ngạc bằng nam nhân cầm đầu.

Hình dáng nam nhân kia giống như Trầm Sát, nhưng lại có vẻ cường tráng hơn, màu da của hắn giữa người da vàng và da đen, đó là làn da màu lúa mạch, lồng ngực có xăm đầu chim ưng đỏ như lửa, trên cổ đeo một chuỗi dây chuyền màu vàng cực thô, mặt dây chuyền là một đầu đạn.

Cơ bụng tám múi cực kì rắn chắc, mặc quần dài, nhưng mặc theo kiểu rất gọi mời, bởi quần cạp trễ, mà hắn lại không đeo dây lưng, cũng không thèm cài khuy quần, lộ ra một đám lông đen dưới rốn, kéo dài đến tận trong quần.

Quần kia nhìn như sắp tuột xuống, còn có thể nhìn thấy được cả một đoạn hông.

Đây là điều Trầm Sát không thể nào nhịn được.

Huống chi, cả người nam nhân này còn tỏa ra một loại khí tức rõ ràng vừa mới mây mưa xong.

Trầm Sát sao có thể đồng ý để Lâu Thất nhìn thấy một nam nhân như vậy?

Hắn giận đến tái mặt, nói với Lâu Thất: "Nhắm mắt lại."

Lâu Thất hơi ngơ ngác, sau đó đành bất đắc dĩ thuận theo nhắm mắt lại.

Một màn này khiến đám người Teddy đều ngây ra, Teddy lập tức cười phá lên.

"Ha ha ha ha! Thật không ngờ, Nữ Hoàng tiếng tăm lừng lẫy vậy mà lại mang theo hai nam nhân mặc cổ trang đến đây chơi, còn con mẹ nó nghe lời đàn ông! Ôi chúa ơi, chắc là mắt tôi bị mù rồi? Hay là do vừa rồi làm tên nhóc da trắng kia quá mạnh bạo nên hơi choáng đầu? Đây là Nữ Hoàng của chúng ta sao? Các ngươi đang cosplay kịch cổ trang của Z Quốc sao? Hay đây là loại tình thú mới? Lão tử cũng chơi cùng được không?"

"Teddy đại ca, một năm trước đã có lời đồn nói Nữ Hoàng đi Bermuda bị thương, thân thủ không tốt bằng lúc trước, mất tích một năm nay chắc là núp ở chỗ nào đó để dưỡng thương thuận tiện tránh kẻ thù, hiện tại xem ra, nàng còn bị nam nhân khác bao nuôi nha."

"Cũng đúng, hiện tại xem ra lời đồn này rất đáng tin nha, nhìn xem, Nữ Hoàng nghe lời nam nhân như cảnh tượng trăm năm khó gặp."

Mấy người bọn họđều cười đùa hi hi ha ha, bộ dáng cực kì hung hăng. Thậm chí còn có người nhìn Trầm Sát bằng ánh mắt xấu xa, nói với Teddy: "Teddy đại ca, nhìn tên nhóc kia còn đẹp hơn tên nhóc trắng vừa nãy, chắc mùi vị cũng không tệ đâu, hay đại ca thử một chút xem? Chơi cả nam nhân của Nữ Hoàng, danh hiệu này vừa nói ra đã thấy uy phong."

"Ha ha ha, câu này rất hay, ta thích."

Lâu Thất cũng nhắm mắt, nở nụ cười: "Tôi nói, sao Teddy bình thường đều cụp đuôi không dám gặp tôi, lần này lại dám ba hoa trước mặt bản cô nương, hóa ra là tin vào mấy lời đồn nhảm, lại còn dám mở miệng trêu đùa người đàn ông của tôi, tôi thấy chắc ngươi cũng không muốn sống nữa."

"Ha ha ha, sao, vẫn muốn báo thù cho tình nhân bé nhỏ trước kia của cô sao? Năm đó mặc dù tôi ngủ với tình nhân bé nhỏ của ngươi, nhưng người giết hắn cũng không phải là tôi..."

Trầm Sát vừa muốn ra tay, lại bị Lâu Thất kéo lại. Nghe thấy cái miệng bẩn thỉu của hắn nhắc đến Minh Liệt, sự tức giận trong lòng Lâu Thất lại bắt đầu dâng lên. Nàng thực sự muốn nghe xem, Teddy còn dám nói gì nữa.

Nàng vừa nghe Teddy cười to phách lối, vừa truyền âm cho Trầm Sát, "Quan hệ giữa ta và Minh Liệt hoàn toàn trong sạch, chàng đừng nghe mấy lời vớ vẩn kia."

Trầm Sát im lặng một lúc lâu mới ừ một tiếng.

Kỳ thật đối với việc Lâu Thất có thể quan tâm đến tâm trạng của hắn ở mọi lúc mọi nơi đã là chuyện rất hiếm thấy, nếu không phải hắn là một cái vạc dấm lớn, sao nàng phải nghe người khác nói gì liền giải thích ngay lập tức như vậy?

Teddy nói: "Nhưng, mùi vị của tên tình nhân nhỏ bé kia của cô thật sự rất tuyệt, chỉ ngủ với hắn một lần mà tôi vẫn nhớ mãi không quên đến tận bây giờ, không biết có phải đàn ông nào của Nữ Hoàng cũng có mùi vị tuyệt vời như vậy hay không?" Nói xong, ánh mắt xấu xa của hắn lướt qua mặt Trầm Sát, hắn hoàn toàn không biết rằng, nếu không phải hiện tại Lâu Thất lôi kéo Trầm Sát, thì hắn đã bị chém thành trăm mảnh từ lâu.

"Lúc ấy không phải anh liên kết với người khác lập bẫy chết muốn tôi cắn câu sao?" Thật ra Lâu Thất cũng không hiểu rõ chuyện năm đó, nhiệm vụ kia vốn giao cho nàng, nhưng Minh Liệt lại nhất quyết đi thay nàng, cuối cùng hắn đã bỏ mạng trong nhiệm vụ đó, mặc dù nàng chạy tới, nhưng vẫn không kịp cứu hắn.

Đó là nỗi đau của Lâu Thất.

Nghe nàng nói, Teddy cười ha ha, nói: "Đúng vậy, năm đó vốn có người muốn mua mạng của cô, tên tình nhân bé nhỏ kia của cô cũng không phải chết, nhưng ai biết sao hắn lại nổi điên nói mình không muốn sống nữa? Con mẹ nó, rõ ràng chính hắn tự đưa mình vào chỗ chết, sao cô lại giống như người điên cứ cắn chặt tôi không buông nhiều năm như vậy?"

Lâu Thất hét lên: "Không thể nào! Sao Minh Liệt lại tự tìm chết như vậy?"

"Bố mày ăn no rửng mỡ hay sao mà đi lừa gạt mày chuyện này?" Teddy càng nói càng tức giận, hắn nhổ toẹt một ngụm nước bọt, nói: "Lúc ấy nếu không phải hắn nói hắn sống đủ rồi, nói hắn có lỗi với mày, cũng có lỗi với cô ấy, bị kẹp giữa hai người khiến hắn thống khổ muốn chết, hắn không thể thương tổn mày, nhưng cũng không thể phản bội cô ấy, cho nên đành phải lựa chọn cái chết! Mẹ nó, thế mà lại khiến bố mày mang tiếng xấu!"

Nghe đến đó, trong lòng Lâu Thất cảm thấy cực kì kinh ngạc, "Anh nói cái gì? Minh Liệt nói những câu đó sao? Cô ta? Là cô ta, không phải là anh ta?"

Teddy vốn là con lai Trung Mỹ, hắn vẫn luôn nói tiếng Trung, nhưng Lâu Thất sợ hắn nghe lầm giới tính, còn đặc biệt dùng tiếng Anh hỏi lại. Trong tiếng Anh phân biệt giới tính rất rõ ràng.

"Con gái, chắc chắn là cô ta. Lúc ấy bố mày còn phát ghen, dù sao mùi vị của tên tình nhân bé nhỏ của ngươi rất tuyệt, tôi vẫn luôn ghen tị với hai người phụ nữ trong lòng hắn."

Lâu Thất im lặng.

Năm đó Minh Liệt vẫn còn che giấu bí mật gì sao? Teddy cũng cần nói dối đến mức này.

Vậy người phụ nữ còn lại mà Minh Liệt nhắc đến là ai?

"Hỏi xong chưa?" Lúc này, Trầm Sát sắp không thể nhẫn nhịn nổi nữa rồi.

Lâu Thất hơi toát mồ hôi, gật đầu.

Teddy cười ha ha, "Sao, cưng muốn theo anh đại chiến ba trăm hiệp sao? Đến đây đi, anh vừa làm một con gà trắng nõn đến ngất xỉu, thể lực vẫn dư dả, ngủ cùng lúc với hai người, Nữ Hoàng và cưng cũng không thành vấn đề..."

Hắn còn chưa nói xong, đã thấy hoa mắt, nhìn lại, người đàn ông mặc cổ trang mà hắn không thèm để vào mắt kia đã đứng trước mặt hắn, ánh mắt nhìn hắn giống như nhìn người chết.

"Chúa ơi, sao hắn làm được như vậy?"

"Mắt của tao bị hỏng rồi ư?"

"Nổ súng, mau nổ súng!"

Những người kia lập tức luống cuống tay chân, mặc dù bọn hắn đã cầm súng nhiều năm, giết người cũng không ít, ở nơi rừng sâu có thú dữ này cũng quen hoành hành bá đạo, nhưng tốc độ của Trầm Sát thật sự quá nhanh, nhanh đến mức bọn hắn căn bản không dám tin!

Trước kia bọn hắn luôn cho rằng tốc độ rút súng của bọn họ chắc chắn rất nhanh, nhưng hiện tại, ngay cả thời gian bọn hắn nạp đạn cũng không có!

"Sát, cẩn thận súng của bọn hắn." Mặc dù Lâu Thất nhắm mắt lại, nhưng bây giờ nàng đã có nội lực, không cần nhìn cũng có thể nghe thấy tiếng động rõ ràng. "Đại Thiên Ảnh qua hỗ trợ."

"Rõ."

Sau đó đám người Teddy lại nhìn thấy chỉ trong chớp mắt, một nam nhân khác đã xuất hiện trước mặt bọn hắn.

"Giết." Lâu Thất quay lưng lại, lạnh lùng nói một chữ.

Cũng chỉ có nàng mới có thể sai nhân vật to lớn như Đế Quân giống như ra lệnh cho thuộc hạ.

Keng một tiếng, Trầm Sát rút kiếm Ẩm Huyết ra.

Lâu Thất mở mắt, quay lưng về phía bọn hắn, tiến lên phía trước, nàng nhớ kỹ phía trước có một cái hang núi mà trước kia nàng và Minh Liệt từng dạo qua, trong hai tháng bị nhốt ở đây, bọn hắn đều ở trong hang núi kia. Lúc ấy Teddy mang theo không ít người đuổi giết hai người bọn họ, cho nên lần này có thể quay lại nhờ khe hở trong thời không, nàng cũng không muốn trở về tay không, liền lấy mạng của bọn hắn làm quà vậy.

Đằng sau truyền đến tiếng súng cùng tiếng kêu thảm thiết của đám người Teddy, khuôn mặt nàng lạnh lùng, cũng không thèm quay đầu lại.

Đến khi nàng tìm thấy hang núi kia, lúc đứng ở nơi đó nhìn thấy một cái cây mọc xiêu vẹo chặn lối vào cửa hang, trong đầu nàng bỗng nhiên ào đến một đoạn kí ức ngắn vẫn luôn bị nàng giấu ở trong lòng.

Đó là một ngày mưa giông.

Thời điểm nguy hiểm nhất trong rừng rậm chính là những ngày mưa bão, vậy nên ngày đó nàng luôn ngồi ở cửa hang nhìn mưa, một bước cũng không ra ngoài, Minh Liệt đứng sau nàng, trong tích tắc dường như nàng cảm thấy một cỗ sát ý.

Nhưng nó chỉ chợt lóe lên. Lúc ấy nàng tưởng đó là ảo giác của mình, nên sau này cũng không để chuyện này ở trong lòng, nhưng bây giờ kết hợp với lời nói của Teddy, nàng lại nghĩ đến việc này...

Có lẽ, lúc ấy không phải là ảo giác?

Trong chớp mắt sau này, Minh Liệt có nói một câu với nàng.

Nữ Hoàng, nhất định phải tự bảo vệ mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.