Chương 591
Trầm Sát ôm chặt thắt lưng Lâu Thất, thấp giọng nói: "Theo sát bổn Đế Quân."
Lâu Thất ừ một tiếng, hắn không nói thì nàng cũng sẽ theo sát, ở nơi nguy hiểm tiềm tàng này, chỉ có ở cùng một chỗ thì mới yên tâm nhất. Trần Thập bọn họ cũng theo sát bên cạnh, trước sau trái phải đều là người của mình, bảo vệ hai người bọn họ ở giữa.
Bọn họ nghe thấy xung quanh có không ít hơi thở, những người đó tất nhiên cũng theo vào, có người không nhịn được mà nôn ra.
"Thánh Tiên Cung đây là muốn làm gì? Nếu đã dẫn chúng ta vào rồi, sao lại không đem chúng ta tới Thánh Tiên Cung?"
"Đúng vậy, không phải là cố tình chơi đùa với chúng ta chứ? Xe ngựa của bọn họ thì có thể lên, chúng ta không biết rõ đường, đến ngựa cũng không dám cưỡi."
"Ðược rồi, cũng chẳng phải là Thánh Tiên Cung không muốn chúng ta đến." Trong bóng tối có người từ tốn lên tiếng, giọng nói hùng hồn này khiến mọi người cảm nhận được rõ ràng đây là một thân nội lực thâm hậu, cho nên hắn vừa lên tiếng, những người khác liền im lặng.
Kít một tiếng, có người đánh đá đánh lửa, không biết nhặt được khúc gỗ ở đâu, đốt thành ngọn đuốc.
Trong nháy mắt họ đã nhìn rõ được tình hình trước mắt.
Đám dây đằng rậm rạp chằng chịt bò trên đất trông như hàng ngàn hàng vạn con rắn màu nâu đen, dài ngằn khác nhau, những dây dài quấn thành một đoàn, thậm chí là không thể nhìn thấy đầu, dây ngắn chí ít cũng dài đến hai mét, dệt thành một tấm lưới, căn bản không nhìn thấy được lối ra.
Có thể điều này khiến người chấn kinh, nam nhân cầm bó đuốc run tay, ngọn đuốc liền rơi xuống, nháy mắt đã muốn chạm đất.
Trầm Sát mâu quang chợt lóe, tay phẩy một cái, đem theo một chưởng gió lạnh dập tắt ngọn đuốc, khiến nơi đây lại một lần nữa rơi vào hắc ám.
Nhưng mà vừa rồi có rất nhiều nhìn rõ là ai ra tay, ngay lập tức liền nổi giận.
"Các hạ muốn chết sao?"
Trầm Sát chỉ hừ lạnh một tiếng, không thèm để ý đến đối phương.
"Ở đâu ra cái tên đâm chọc này, các ngươi cho rằng nhiều người mà được hống hách chắc? Đừng tưởng rằng chúng ta không biết, nếu không phải nhờ có Lâm Tử Quân đổi lấy sắc đẹp câu nhân thì sao có cơ hội lên núi chứ?"
"Vừa nhìn đã biết ngay là tà môn ngoại đạo, đem theo hai vị cô nương xinh đẹp đến vậy, công phu chẳng qua cũng chỉ thường thôi! Không phải cũng chuẩn bị tặng người cho Thánh Tiên cung đấy chứ?"
Lâu Thất đánh về một phía, mấy người Lâu Tín cùng xoay eo, bên hông mỗi người đều treo một viên dạ minh châu, thoáng cái liền chiếu sáng cả một mảng bên cạnh.
Chiếu rọi lên mặt những người bên kia, họ vẫn chưa kịp thu hồi lại nộ khí và khinh bỉ. Những người này đại khái là đã sớm đến Tứ Thanh thành, đều đã lăn lộn đến quen mặt nhau, được coi là kết nửa đồng minh, ước chừng có bảy tám người. Còn lại thì có tốp năm tốp ba, cũng có người một mình đứng ở xa một chút, nhưng lúc này đây đều bị phía này hấp dẫn mà nhìn tới.
Lâu Thất nghĩ đám người này chí ít cũng có khả năng muốn tới cửa của lão đạo sĩ thối, hiếm khi hảo tâm giúp Trầm Sát giải thích một câu.
"Đây là Hỏa Đằng, gặp lửa là cháy, ngọn đuốc kia rất nguy hiểm."
Nàng vừa nhìn liền nhận ra đó là Hỏa Đằng, chỉ là không ngờ Trầm Sát cũng biết, vừa nãy may mà hắn ra tay đủ nhanh, dập tắt ngọn đuốc đi, nếu không đuốc mà rơi xuống đám Hỏa Đằng đang bò trên đất đó, trước mắt sẽ biến thành đám cháy lớn thiêu rụi mọi thứ, phỏng chừng bọn họ sẽ phải chôn thân trong đám cháy này.
Nói ra thì vẫn là Trầm Sát đã cứu họ, Chẳng qua, Trầm Sát tất nhiên sẽ không thèm để ý sống chết của bọn họ, hắn chỉ là không muốn để Lâu Thất có chút thương tổn nào.
Những người khác nghe xong liền bừng tỉnh, có người liền tỏ vẻ cảm kích với Trầm Sát, nhưng người đàn ông ông trung niên ban nãy cầm đuốc thì lại cười nhạt, quan sát Lâu Thất, giễu cợt: "Sao nào? Thỏ con đây là muốn nói giúp người tình sao? Xem ngươi lớn lên trắng nõn mịn màng xinh đẹp như vậy, chẳng biết trên giường có bị hắn làm cho đến khóc hay không? Hắn..."
Lới vẫn chưa nói xong, mọi người chỉ nhìn thấy một vệt sáng lạnh màu đen xẹt qua, đầu gã đã bay đi như quả bóng.
Nhất thời, mọi người đều ngây hết ra, nam nhân tên Tôn Tòng đó bọn họ cũng có chút biết, cũng là một cao thủ, với lại có thể thông qua khảo nghiệm của cơ điểu kia thì công lực khẳng định không thấp, vậy mà lại bị nam nhân đeo mặt nạ này một kiếm chém rơi đầu!
Một kiếm, chỉ là một chiêu!
Đối phương còn chẳng kịp phản ứng mà đầu đã rơi khỏi người!
Không chỉ vậy, sau khi hắn rút kiếm, trong không khí sát khí tràn lan, đè ép khiến bọn bọn gần như gập cả người lại, trong lòng đều run sợ.
Trong đầu bọn họ đều lóe lên ý niệm, tên sát thần này từ đâu tới vậy?
Những tên trước kia được coi là kết đồng minh với Tôn Tông mặc dù đều lộ ra vẻ mặt oán giận, nhưng nhiều hơn vẫn là kinh sợ.
"Xuất ngôn vũ nhục người, chết." Trầm Sát lãnh khốc vô tình nói.
Tên nam nhân buồn nôn kia vậy mà dám mở miệng vũ nhục nữ nhân bảo bối của hắn, chết như vậy vẫn còn là quá lợi cho hắn.
Bởi khúc nhạc đệm này, bầu không khí liền có chút trầm xuống, nhưng dù sao thì những người ở đây cũng vẫn là cao thủ trong cao thủ, đã quen kiêu ngạo rồi, lại không giống với những người thường sợ hãi vô cùng, cho nên vẫn có người tiến lên nói chuyện với Trầm Sát, đầu tiên là một đôi vợ chồng gần năm mươi tuổi, nam nhân lùn hơn nữ nhân một chút, nữ nhân cho dù đã là tuổi xế chiều, nhưng có thể nhìn ra thời trẻ cũng là một mĩ nhân.
"Vương triều Trầm thị Du Long song kiếm Mạc Vấn, xin hỏi các hạ xưng hô như thế nào?"
Vương triều Trầm thị?
Có thể nói, nếu như Mạc Vấn này không trước tiên nói ra hắn đến từ đâu, Trầm sát chắc chắn không quan tâm, nhưng vừa khéo là Du Long song kiếm, lại còn vừa khéo đến từ vương triều Trầm thị, cho nên Trầm Sát mới thật để ý tới.
"Trầm."
Hắn chỉ nói ra họ, nhưng theo như Lâu Thất suy đoán, hai người này lại cho rằng là họ Trần, Trầm cái họ này, ở đại lục Long Ngâm này rất ít gặp, tất cả người trong thiên hạ dều cho rằng vương triều Trầm thị là họ của hoàng thất.
"Thì ra là Trần đại hiệp."
Trần đại hiệp?
Lâu Thất không khỏi muốn cười, vị Mạc phu nhân liền nhìn sang phía nàng, nở nụ cười: " Vị công tử này cũng quả là phong thái bất phàm."
"Quá khen."
Trần Thập ở bên cạnh nói: "Đây là Thất công tử nhà chúng ta."
"Không biết Trần đại hiệp và Thất công tử có cách nào phá đám Hỏa Đằng này đi không?"
"Cắt đi là được." Trầm Sát nói nhẹ như bẫng.
Những người bên kia liền không khỏi giễu cợt, "Cắt đi? Ngươi cho rằng là cắt cỏ chắc? Mỗi dây đằng này đều thô to bền chắc, cắt một dây cũng phí chẳng ít sức, muốn cắt toàn bộ thì phải tốn bao nhiêu thời gian đây? Cái ý kiến ngu xuẩn lỗ vốn vậy mà cũng nói ra được."
Lâu Thất cười tủm tỉm nhìn tên đó: "Đó cũng là một cách, đợi đến khi bọn ta cắt được một lối thoát, các ngươi cũng đừng có ngồi đó mà hưởng lợi nha."
"Hừ, ai thèm chứ."
"Được, gạt người là chó nha." Lâu Thất nói rồi rút Phá Sát ra, đưa cho Hỏa Vệ.
Mấy người Trần Thập cũng rút kiếm ra, xem ra quả thực muốn làm chuyện điên rồ này.
Vợ chồng Mạc Vấn nhìn nhau, cùng nhau tiến lên, "Chúng ta cũng làm."
Có vài nam nhân trầm mặc một chút, cũng rút kiếm hoặc chùy thủ ra, đi đến bên Hỏa, chỉ nói thêm người thêm lực, liền bắt đầu động thủ cắt đằng.
Nhưng mà đúng là là đám Hỏa Đằng này rất chắc chắn, đối với nó mà nói thì kiếm hay chùy thủ có chút yếu, đám người lúc trước chỉ đứng nhìn liền cười giễu cợt.
Lúc này, Hỏa vung tay hạ xuống, rạch một cái, một mảng lớn Hỏa Đằng vậy mà lại bị hắn gọt xuống.
"Đây là..."
Có người trợn mắt nhìn thanh dao găm trong tay hắn, có người lộ ra chút vẻ tham lam.
Phá Sát, thần binh lợi khí, mặc dù bị Lâu Thất đem ra giết cá thái rau, nhưng vẫn sắc bén không gì ngăn nổi.
Rất nhanh, bọn họ liền cắt ra được một lối thoát, Lâu Thất và Trầm Sát sánh vai nhau ra trước.
Lâu Thất quay đầu nhìn tên nam nhân đã nói lúc trước, nở nụ cười: "Gâu một tiếng đi xem nào."
Ấn Dao Phong và Thu Khánh Tiên đều nở nụ cười, tên đó đỏ mặt, hừ một tiếng, đem theo vài người vọt tới chỗ bọn họ, rất nhanh liền biến mất khỏi tầm mắt của họ.
Đi được một đoạn, không khí dần trở nên ẩm ướt, địa thế cao dần, không còn nhìn thấy đường, mặc dù người thường nhất định cảm thấy rất khó để trèo lên, nhưng mà bọn họ đều là bay lên, không chút tốn sức.
Nhưng mà càng lên cao càng kinh hãi, thế núi hiểm trở, thỉnh thoảng lại có đá đột nhiên rơi xuống, không để ý có thể bị đập trúng đầu, ngay cả đằng sau bọn họ cũng chẳng dám lơ là.
Đột nhiên, trên trời mây đen kéo tới, sắc trời nhanh chóng tối sầm, có tiếng vượn kêu không biết truyền tới từ đâu, toát ra vài phần thê lương.
"Tất cả cẩn thận một chút." Trầm Sát nhíu mày, hiếm thấy mà nhắc nhở một câu.
Ngay khi hắn vừa nói xong, trước mặt đã là đường cùng, thế núi hướng thẳng xuống, phía dưới mây mù nhẹ cuốn, ở giữa nơi sơn thảo tươi tốt, rễ mọc xuyên qua đá.
Có một bóng đen xẹt qua, nhanh đến mức mọi người vẫn chưa kịp nhìn ra là người hay là thú.
Bọn họ đứng ở nơi không còn đường để đi.
"Chỉ có thể nhảy xuống thôi." Hỏa thò đầu xuống nhìn.
Lâu Thất nhìn một chút, vẫn luôn cảm giác có một luồng sức mạnh không hợp lý lắm, đây cũng chẳng phải là nơi quá cao, dựa vào khinh công của bọn họ, nhảy xuống quả thực cũng không sao, thế nhưng, nơi này gần như được vài ngọn núi nhỏ bao quanh, nhìn xuống lại có vẻ như một cái lồng giam vậy.
"Nhìn lại một chút."
"Lá gan của Lâu công tử vẫn có chút nhỏ nhỉ." Có một nam nhân liếc nhìn bọn họ, nói: "Các người có lẽ cũng biết nhỉ? Lúc Lâm Tử Quân khảo nghiệm đã từng nói, người nào tới Thánh Tiên cung trước sẽ là khách quý, Đới mỗ xin đi trước một bước, các người cứ tiếp tục nhìn đi." Nói xong liền giang hai tay như đại ưng xông thẳng xuống dưới.
Một vài người khác cũng do dự, cũng nhảy xuống theo.
"Còn nói câu này? Đến trước là khách quý sao?" Đám Lâu Thất vốn không hề biết chuyện này, nghe vậy liền hướng tới vợ chồng Mạc Vấn, liền thấy bọn họ gật đầu.
Trong lòng Lâu Thất càng nghi ngờ, Thánh Tiên cung muốn làm gì đây?
Nhưng chẳng cần nàng nghĩ thông, ở phía dưới nơi mấy người kia vừa nhảy xuống bỗng nhiên có một màn sương đen bay lên, mơ hồ nghe thấy tiếng kêu thảm thiết thiết của ai đó truyền tới.
Mọi người đều biến sắc.
Thu Khánh Tiên đang muốn thò đầu ra nhìn, Ấn Dao Phong liền kéo nàng lui ra sau, "Màn sương đen này không ổn!"
Vừa dứt lời, một người nam nhân khác thò đầu ra nhìn liền đang bị đám sương đen tập kích, nhất thời liền nghe thấy tiếng da xèo xèo như bị nướng.
"A! Bỏng chết ta mất!" Tên đó vội vàng che mặt lùi lại, thế nhưng bọn họ lại thấy chỉ trong nháy mắt mặt hắn đã nổi lên mảng bọt nước lớn, đã không còn hình dạng gì nữa rồi.
"Chúng ta bị bao vây rồi!" Lâu Tín đột nhiên phát hiện không ổn, phía dưới lại có sương đen nổi lên, gió thổi tới, đám sương đen ấy vậy mà lại tản ra khắp nơi, đến cả đường bọn họ đi tới cũng bị che phủ không ít, chỉ còn chừa lại một chỗ nhỏ đỉnh núi nơi họ đang đứng.
"Không được chạm vào sương đen, có kịch độc." Ánh mắt Lâu Thất ác liệt hơn.
Giờ họ đang lâm vào cảnh tiến thoái lưỡng nan.