Hoàng Đế Sủng Ái

Chương 535: chap-535




Chương 535

Vì như vậy, Hiên Viên Ý có tình cảm thâm hậu với bà sao có thể nói với bà rằng: Thực ra nàng đã chết rồi? Chết rất lâu rồi? Bây giờ còn không có mạch đập và nhịp tim?

Nếu như như vậy ông sợ Trầm Hương sẽ không chịu đựng được rằng mình là một thi thể, một thi thể có thể sống dậy một cách kì quái. Vì thế ông nói dối rằng lần đó bà bị trọng thương, vẫn chưa hoàn toàn chữa khỏi. Mỗi ngày đều cho bà uống thuốc, thực chất là những thuốc bồi bổ nguyên khí. Trầm Hương cũng tin là vậy, vì cơ thể bà rất yếu, vẫn luôn phải uống thuốc, bản thân căn bản không phát giác ra điều gì.

"Cha viết thư nói với ta xong, ta suy ngẫm cho rằng không thể nói sự thật với các người." Hiên Viên Trọng Châu gượng cười: "Khi đó ta không dám chắc mọi người có thể chấp nhận được việc này hay không, cũng không muốn mọi người dùng ánh mắt quái dị nhìn mẹ ta, sợ bà phát hiện ra sơ hở. Có thể tới giờ bà đã không thể cầm cự được nữa..."

Trầm Sát nhíu mày, vân vê lòng bàn tay Lâu Thất: "Đi kiểm tra kĩ càng."

Hắn không tin người chết có thể ăn uống ngủ nghỉ giống như người sống, lần trước Trầm Hương từng ôm hắn, khi đó hắn lần đầu tiên ôm người thân, cảm giác ấm áp đó hắn cảm nhận rất rõ ràng, người như vậy sao có thể là người chết được?

Lâu Thất suy nghĩ giống hắn, nhưng bây giờ nàng tiếp xúc nhiều với bùa chú, vu thuật, nên suy nghĩ xa xôi hơi Trầm Sát:"Có khi nào bị trúng một loại vu thuật nào đó không?"

Ha cha con Hiên Viên lập tức nhìn nàng.

"Ta kiểm tra cho nhị thẩm đã, có thể sẽ phải cởi đồ kiểm ra, mọi người ra ngoài trước đi. Nhị thúc, thúc ở lại giúp con."

Trầm sát là người đầu tiên đứng dậy bước ra ngoài. Hiên Viên Trọng Châu đi nàng cũng một thời gian dài, có hiểu biết về bản lĩnh của nàng, nghe xong trong mắt liền dấy lên hi vọng, nhưng cũng không nói gì nhiều, chỉ đứng dậy ra ngoài cùng Trầm Sát.

"Tiểu Thất, con có thể cứu nhị thẩm của con không?" Trong lều chỉ còn lại Lâu Thất và Hiên Viên Ý, ông có phần kích động hỏi Lâu Thất.

Lâu Thất lắc đầu: "Không, bây giờ con vẫn chưa có cách gì cả, cứ xem đã."

Nàng kiểm tra hết một canh giờ.

Trầm Sát đã chuyển sang lều khác, uống rượu với Hiên Viên Trọng Châu, Nhị Linh và Tiểu Trù ngồi cạnh hâm rượu hậu hạ. Lâu Thất ra khỏi lều, Long Ngôn liền xuất hiện bên cạnh nàng.

"Tiểu Thất lầu chủ, nhận được thư, thiếu chủ tạm thời không sao cả, đã biết tin chúng ta sắp tới, thiếu chủ bảo Tiểu Thất lầu chủ cẩn thận Lâu lão thái quân."

Lâu Thất thở phào, khóe miệng mỉm cười. Nàng biết đại ca của mình không hề yếu ớt tới vậy, bị nhốt trong tông từ của Lâu gia vẫn có thể gửi thư ra ngoài! Tin rằng hắn có thể tự bảo vệ mình.

Lâu lão thái quân phải không...

Ánh mắt Lâu Thất vụt sáng.

"Viết thư cho đại ca của ta, bảo huynh ấy không cần lo lắng, đừng sốt ruột, nhiệm vụ của huynh ấy là bảo vệ chính mình."

"Vâng."

Long Ngôn trong lòng vô cùng kích động, thiếu chủ đối xử tốt vô điều kiện với Tiểu Thất lầu chủ là xứng đáng, vì Tiểu Thất lầu chủ cũng sẽ dốc toàn bộ sức lực để cứu thiếu chủ ra!

Lâu Thất vén rèm chui vào, ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, lập tức nhướng mày. Hiên Viên Trọng Châu say khướt nhìn nàng: "Có thể cứu không?"

"Tạm thời không chết được."

Rầm một tiếng, Hiên Viên Trọng Châu say mèm ngã gục.

"Thiên Nhất, Địa Nhị, dẫn hắn ta đi." Trầm Sát khinh miệt nhìn hắn, Thiên Nhất và Địa Nhị xuất hiện, mỗi người một bên dẫn Hiên Viên Trọng Châu đi.

Tiểu Trù và Nhị Linh thu dọn chén rượu, trải chăn dày lên mặt đất đã được sưởi ấm, hành lễ xong mới lui ra.

Trầm Sát đứng dậy, dang hai tay nhìn nàng: "Thay đồ cho bổn đế quân."

Đức tính!

Lâu Thất trợn ngược mắt, nhưng vẫn bước tới giúp hắn cởi đai lưng và áo ngoài. Có lẽ chỉ có hắn là hoàng đế mà không có cung nữ thái giám hậu hạ đi ngủ nên thi thoảng nàng cũng đồng ý thỏa mãn yêu cầu kiêu ngạo này của hắn. Đặt áo ngoài và đai lưng của hắn sang một bên, hắn liền ôm lấy nàng từ phía sau, đưa tay về phía đai lưng của nàng.

Hắn cúi đầu thì thấm bên tai nàng: "Hầu hạ đế hậu thay đồ..."

Tháo hết hai chiếc đai lưng của nàng, lại cởi tới áo ngoài, Lâu Thất giật nảy mình, quả nhiên hai tay hắn đã kéo tới trung y của nàng, sờ lên, thành thục đặt tay lên ngực nàng.

Nhưng khi nàng tưởng rằng hắn muốn làm gì đó để an ủi mình, hắn liền ôm nàng ngã xuống chăn giường, kéo chiếc chăn bông ấm dày đắp lên hai người, ôm chặt nàng trong lòng.

Trước đây mượn lều của Kim gia, hơn nữa lại gặp phải hai lần tập kích, họ ngủ không sâu giấc, ngủ không dễ chịu, tối nay người của mình tới rồi, có nhiều Thần Quỷ Binh canh giữ xung quanh, họ cuối cùng cũng có thể thoải mái hơn một chút.

"Sự việc phức tạp hơn nàng tưởng phải không?" Giọng Trầm Sát vang lên bên tai, nói xong lại hôn lên cổ nàng, môi hắn hơi lạnh, Lâu Thất khẽ run lên. Trầm Sát lại ôm nàng chặt hơn, lưng nàng dựa sát vào ngực hắn.

"Nhị thẩm... trúng vu thuật rất phức tạp, còn có cả độc nữa, độc bổ trợ cho vu thuật, thành phần rất phức tạp, tạm thời ta cũng không có manh mối gì..." Lâu Thất ngẫm nghĩ: "Không phải đã chết thật sự, trước đây chắc bà vì thứ độc đó nên mới rơi vào trạng thái giả chết."

"Điều này đã tốt hơn rất nhiều so với kết quả là chết thật sự."

Trầm Sát mặc dù đang nhíu chặt mày, nhưng lúc này chí ít hắn biết nên làm thế nào để Lâu Thất nhẹ nhõm hơn. Quả nhiên Lâu Thất nghe vậy liền cảm thấy dễ chịu hơn hẳn.

"Đúng vậy, nếu thực sự là người chết hồi sinh, vậy thì ta đúng là không biết phải làm sao."

"Trước khi nàng nghiên cứu được ra thuốc giải, bà có thể cầm cự được tới khi đó không?"

Lâu Thất xoay người trong lòng hắn, mặt đối mặt với hắn, trong ánh sáng mờ ảo, hắn có thể nhìn thấy được sự tự tin trên gương mặt nàng: "Hi hi, ta là ai chứ? Mặc dù giờ không cứu được nhưng hoàn toàn có thể để bà cầm cự được!"

Nếu không nàng đâu cần phải ở đó lâu vậy.

Trầm Sát rất thích nhìn dáng vẻ tự tin của nàng, bây giác ghé lại gần, hôn nhẹ lên môi nàng: "Ừ, nàng là nữ nhân của bổn đế quân."

Lâu Thất lập tức cạn lời, nói vậy mà được à? Không phải chứ?

Nàng cắn một cái lên môi hắn, nghe được tiếng rên khẽ của hắn theo như mong muốn, nàng bất giác bật cười, chỉ nghe thấy giọng hắn có phần nguy hiểm: "Nàng chắc chắn rằng lúc này muốn khiêu khích bổn đế quân?"

Nói xong, hắn liền giơ tay về phía mông nàng, ấn nàng lại sát mình hơn. Lâu Thất lập tức cảm nhận được thế mạnh tấn công mạnh mẽ, cơ thể nàng cứng đơ, sau đó lập tức bày tỏ thế yếu.

"Không chắc chắn, không chắc chắn, tiểu nữ sai rồi, đế quân đại thần tha cho tiểu nữ..." Nàng co người lại, cố gắng muốn lùi ra một chút.

Nhưng nào ngờ mỗi động tác nhích người của nàng đều là sự giày vò đối với Trầm Sát, hắn giữ chặt eo nàng, giọng khàn khàn nói: "Đừng nhúc nhích."

Lâu Thất lập tức không nhúc nhích, trong bóng tối, nàng chớp chớp đôi mắt to tròn nhìn hắn: "Thực ra..."

"Thực ra cái gì?" Hơi thở của hắn có phần hỗn loạn, đang muốn hôn nàng thì nghe giọng nàng mang theo tiếng cười.

"Thực ra nói không chừng thể chất dược hải của người ta, có thể chịu đựng được."

Bùm một tiếng.

Trầm Sát cảm thấy sợi dây mang tên tự kiềm chế trong người mình bị cách xưng hô nũng nịu "người ta" và câu nói của nàng làm cho đứt phựt một cái, sau đó ngọn lửa vốn dĩ vẫn luôn kìm nén lập tức cháy bừng, cả người nóng như lửa đốt.

Nàng nói vậy là có ý gì?

Hắn xoay người, đè nàng xuống dưới.

"Sao? Nàng có thể chắc chắn không?" Hơi thở của hắn trở nên gấp hơn. Chết tiệt, có trời mới biết được lần nào cũng phải nhịn thế này đúng là muốn lấy mạng người.

Lâu Thất vừa nói vậy chẳng qua cũng chỉ là muốn chọc ghẹo hắn, không ngờ hắn lại lập tức bị kích thích tới vậy, nghĩ cũng biết tích lũy tới giờ đã điên cuồng tới nhường nào?

Nàng có chút sợ hãi, bây giờ đã như vậy, tiếp tục nhịn thêm, đợi tới ngày có thể giải phóng, nàng có còn mạng sống nữa hay không?

Nàng đã nếm trải nỗi khổ khi khiêu khích bừa bãi, đành yếu ớt lên tiếng: "Ta, ta không thể..."

Mặt Trầm Sát lập tức đen như đít nồi, nghiến răng nhìn nàng.

Đêm nay hai người vốn dĩ có thể thảnh thơi nghỉ ngơi, cuối cùng vẫn không thể ngủ ngon. Sáng sớm ngày hôm sau, khi trở dậy, Lâu Thất ngáp liên hồi, đôi mắt ngái ngủ, không tài nào mở mắt ra được.

Người không thân quen nhìn nàng đều mang chút màu sắc mờ ám, khiến nàng thực sự không có mặt mũi nào nhìn người. Họ đều tưởng rằng nàng bị "ăn" cả đêm sao?"

Căn bản không có chuyện đó.

Có điều là chuyện gì thì nàng không có mặt mũi nào nói ra.

Ăn sáng xong, đội ngũ bắt đầu chia làm hai nhóm, Hiên Viên Trọng Châu dẫn theo ba mươi người đi đuổi theo U U, những người còn lại theo Lâu Thất đi cùng đội của Kim gia để tới Kim gia.

Có lẽ do họ đông người, động tĩnh không nhỏ, hai ngày tiếp theo đều rất yên ổn, tốc độ của họ cực nhanh, trong hai ngày đã nhanh chóng đi qua Hàn Mạc, trước mặt, núi non trùng điệp lọt vào tầm mắt.

"Đi qua dãy núi trước mặt chính là thành trì của Kim gia." Kim Nguyên rất vui vẻ, cưỡi trên lưng ngựa, lớn tiếng nói với Lâu Thất và mọi người.

Ban ngày Lâu Thất và Trầm Sát không muốn chui trong xe ngựa, chỉ sợ hai người ở riêng trong xe ngựa, không cẩn thận lại cháy lửa, bây giờ hai người đều cố tình né tránh đối phương một chút, nếu không sợ rằng muốn khống chế sẽ khá khó khăn.

"Đi qua dãy núi kia có tới nửa ngày không?" Hỏa cưỡi ngựa đi lên phía trước một chút, nhìn thấy dãy núi đó rất thanh tú xinh đẹp, không khỏi kích động. Nơi này, gần với đại lục Long Ngâm.

"không, nhìn thế này là rất xa, thực ra dưới núi có động, đi xuyên qua động chỉ cần một canh giờ." Kim Nguyên cười nói.

"Vậy thì đi mau thôi."

Sắc mặt mọi người đều vô cùng phấn chấn, phóng ngựa phi về phía trước.

Nhưng họ vừa tới gần động, trên dốc núi bất ngờ có bóng cây xào xạc, sau đó có ba người cưỡi ngựa lao xuống, nhìn dáng vẻ rất vội vàng phi nhanh về phía họ.

"Kim Nguyên thúc!"

Người chưa tới tiếng kêu thảm thiết đã theo gió truyền tới, giọng nói khàn đục, mang theo đau đớn cực độ.

Sắc mặt Kim Nguyên lập tức sa sầm.

Trong lòng Lâu Thất và mọi người cũng dấy lên dự cảm chẳng lành.

"Cha, đó là đám người Minh Sơn!" Kim Tử Hạo vừa nói vừa chạy tới đón ba người kia.

Nhưng không đợi hắn đón được ba người họ đã ngã từ trên ngựa xuống, người đi đầu sau khi ngã còn giãy dụa bò lên được, hai người còn lại không bò dậy nổi.

"Minh Sơn, các người làm sao vậy?" Kim Tử Hạo xoay người nhảy xuống ngựa, đỡ hắn dậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.