Chương 530
Họ đang không có cách nào để truyền tin cho Tần Thúc Bảo, không biết bọn họ sắp tới nơi hay chưa? Nhưng ngẫm nghĩ kĩ bọn họ cưỡi ngựa phóng nhanh không ngừng nghỉ thì nhanh nhất cũng phải đợi thêm ba ngày.
Sau ba ngày nữa Lâu Thất sợ sẽ không đuổi kịp U U. Bây giờ nàng còn sốt ruột đi tìm quái nhân lông trắng thẩm vấn vài vấn đề.
Trầm Sát nghe ra sự cấp thiết của nàng, nhắm mắt nghĩ cách.
Hiên Viên Trọng Châu dừng lại nói: "Hay là chúng ta đuổi theo trước, để tin lại cho Tần tướng quân và ba mẹ ta."
Có lẽ quái nhân lông trắng chưa chạy xa vì bị hàn khí ngăn cản tốc độ? Có lẽ họ sẽ không phải đuổi quá xa.
Lâu Thất gật đầu nói: "Ta cũng có ý kiến này. Hay là chúng ta bỏ phiếu quyết định."
Hiên Viên Trọng Châu bật cười, có lúc hắn cảm thấy đường muội của mình vô cùng đặc biệt, nàng ta là đế hậu, phu quân là đế quân, cùng lắm hắn còn là một vương gia, những người khác là thị vệ, họ chỉ cần hạ lệnh là được, đâu cần phải bỏ phiếu quyết định? Trong mắt nàng, hoàng quyền hình như không phải thứ gì đó to tát.
Thực ra sau khi nói xong Lâu Thất cũng ý thức được điểm này, nàng nhún vai chớp mắt nói với Trầm Sát: "Thực ra ta chỉ cần thuyết phục được chàng là được có phải không?"
Trầm Sát ôm nàng vào lòng, một tay nắm lấy cằm nàng đỡ lên, môi hôn liền xuống muôn nàng, giọng nói trên môi có phần mơ hồ: "Bổn đế quân chỉ sợ nàng lạnh."
Khụ khụ... có suy nghĩ tới tâm trạng của bọn họ không thế?
Hiên Viên Trọng Châu, Hỏa và mọi người lập tức quay đầu đi.
Lâu Tín tâm trạng có chút buồn bã, Trần Thập do dự nhìn hắn: "Sao vậy?"
"Huynh đệ, ngươi nói xem, làm thế nào Dao Phong cô nương mới thích ta? Hay là ta bắt chước hành động cử chỉ của ngươi?" Ánh mắt Lâu Tín ảm đạm, khẽ nói: "Ta biết, nàng ta thích ngươi."
Trần Thập sững người.
Thực ra điều này... hắn cũng có chút phát giác, nhưng hắn không ngờ Lâu Tín lại nói thẳng ra như vậy, điều này khiến hắn có phần bối rối.
Lâu Tín thấy hắn trầm ngâm, lấy chân đá một hòn đá bay đi, nói: "Huynh đệ, nói thực lòng ta cũng nhìn ra ngươi không thích nàng ta, nếu như ngươi cũng thích nàng ta, thân là huynh đệ của ngươi đương nhiên sẽ không đi đào vách huynh đệ mình, phải không?"
"Ừ, ta không thích nàng ấy."
Trần Thấp không giỏi ăn nói như Lâu Tín, rặn nửa ngày mới ra được một câu.
Lâu Tín ngẩng đầu nhìn hắn: "Thực ra ta có điều không hiểu, Dao Phong có điểm nào không tốt? Tại sao ngươi không thích nàng ta, nàng ta rất xinh đẹp mà? Tình tình cũng tốt mà? Bản lĩnh cũng không nhỏ? Đế hậu của chúng ta cũng khen nàng ta học rất nhanh."
Trong đầu Trần Thập xuất hiện gương mặt của Dao Phong. Những gì Lâu Tín nói hắn không phản bác, đúng vậy, Dao Phong rất tốt, nhưng không biết tại sao hắn chưa từng nghĩ sẽ ở bên nàng ta.
"Ta không biết nói thế nào." Hắn lắc đầu.
Lâu Tín sững người, dùng tay huých hắn, hạ giọng hỏi tiếp: "Vậy ta hỏi ngươi, ngươi thích Thu Khánh Tiên không?"
Thu nhị tiểu thư?
Trong đầu Trần Thập lại xuất hiện gương mặt của Thu Khánh Tiên, hắn trầm ngâm một lát, hỏi ngược lại: "Lâu Tín, ngươi nói xem, nếu như chúng ta có thê tử, có thể đi theo đế hậu được không?"
"Được chứ nhỉ, đế hậu cũng nói rồi? Chúng ta cũng nên thành gia lập nghiệp."
"Nhưng nếu như sau khi thành gia, thê tử sẽ phải sinh con? Khi thê tử sinh con, chẳng phải chúng ta sẽ phải ở bên cạnh chăm sóc? Nhỡ may khi đó đế hậu phải đi xa thì sao?" Sắc mặt của Trần Thập vô cùng nghiêm túc: "Khi con còn nhỏ chúng ta phải ở bên cạnh trông coi, sao có thể có thời gian ở bên đế hậu? Đế hậu khoan dung, đợi chúng ta thành thân xong chắc chắn sẽ chủ động cho chúng ta nghỉ ngơi về nhà với thê tử, có việc cũng không nghĩ tới chúng ta, phái chúng ta đi làm nữa, bên cạnh đế hậu sẽ có thị vệ mới. Còn nữa, sau này đế quân và đế hậu có tiểu điện hạ, chúng ta cũng không có thời gian bảo vệ tiểu điện hạ nữa có đúng không? Hơn nữa... tới khi đó, chúng ta cưng chiều con mình hay là tiểu điện hạ?"
Đây dường như là câu nói dài nhất của Trần Thập.
Lâu Tín há hốc miệng, hồi lâu sau cũng chưa thể phản ứng lại.
Một lúc sau hắn mới lẩm bẩm: "Mẹ ơi, ta tưởng cái đầu gỗ nhà ngươi không nghĩ gì cả, không ngờ ngươi lại nghĩ nhiều tới vậy. Trời ơi!"
Hơn nữa những vẫn đề đó hắn thực sự chưa nghĩ bao giờ. Trước đây Lâu Thất từng nói với họ, đợi sau khi họ thành thân vẫn có thể làm thị vệ của nàng, chỉ cần họ muốn. Nàng nói như vậy, hắn cũng nghe vậy, chưa bao giờ nghĩ tới những vấn đề mà Trần Thập nói.
Nhưng bây giờ nghe Trần Thập nói vậy, hắn cũng cảm thấy mơ màng.
Hai người đều trầm ngâm.
Họ không hề biết rằng những điều họ nói Hỏa đều nghe thấy hết, hắn cũng trở lên trầm ngâm.
Khác với thời gian Trần Thập và Lâu Tín đi theo Lâu Thất, Hỏa khi còn là thiếu niên đã đi theo Trầm Sát. Mặc dù trước đây có một thời gian đi tới thảo nguyên, nhưng điều khiến hắn có thể gắng gượng vẫn là niềm tin tìm thuốc dẫn cho Trầm Sát. Hắn không có nhiều băn khoăn như Trần Thập, điều hắn nghĩ là hắn nên chịu trách nhiệm với A Mộc, vì dù sao hắn đã hôn nàng ta, cũng đã sờ nàng ta, nhưng A Mộc sống ở thảo nguyên tính tình sôi nổi cởi mở, thời gian này thường hay khóc lóc, hắn không biết nàng có thể chấp nhận được việc hắn luôn trung thành với đế quân trong suốt quãng đời còn lại hay không, có quen được việc hắn sẽ đặt việc của của đế quân lên vị trí hàng đầu hay không?
Khoảng thời gian này hắn cũng suy nghĩ rất nhiều, đại khái cũng biết vì sao A Mộc có thay đổi như vậy. Trước đây họ sống ở thảo nguyên, ở bên ngoài, mười huynh đệ hắn dẫn dắt đều gọi hắn là đại ca, A Mộc cũng quen với việc vây quanh hắn, khi đó bên cạnh hắn chỉ có họ, chỉ suy nghĩ cho họ, nhưng sau khi về tới Cửu Tiêu Điện, hắn không chỉ còn là Hỏa đại ca của họ nữa, hắn là Hỏa vệ đại nhân.
Hắn đương nhiên không thể nào ngày ngày ở bên A Mộc, những huynh đệ khác có thể thích ứng rất nhanh nhưng A Mộc...
Chẳng qua chỉ là một đứa trẻ mà thôi.
Lâu Thất nhớ ra xung quanh vẫn còn rất nhiều người, nếu như chỉ hôn nhẹ rồi buông ra nàng cũng không để tâm, cũng không thấy quá xấu hổ, nhưng người đàn ông này cứ hôn chặt lấy môi nàng không chịu buông ra, mãnh liệt bá đạo đẩy lưỡi vào miệng nàng, không cho nàng thoái thác, lập tức hôn thật sâu, nàng ít nhiều cũng cảm thấy đỏ mặt.
"Ư..." Nàng muốn đẩy hắn ra nhưng hắn ôm chặt lấy eo nàng, chỉ muốn hòa nàng vào trong xương máu mình. Nàng nhất định không biết được rằng, vừa rồi chỉ nói tới việc không muốn nàng bị lạnh, trong đầu hắn đã nghĩ tới việc một đêm nọ cùng nàng nằm trên giường, quấn quýt với nhau chỉ cách một lớp nội y mỏng, lập tức hắn cảm thấy rung động.
Rõ ràng họ đã thành hôn nhưng hắn vẫn chưa thể có được nàng, điều này khiến tâm trạng của Trầm Sát vô cùng tồi tệ. Mỗi lần hôn nàng hắn điều nghĩ tới điều này, hắn chỉ muốn bỏ mặc tất cả, cứ thế chiếm lấy nàng, cổ trùng muốn hoành hành thế nào thì cứ hoành hành.
"Thất Thất ngoan..." Hắn khẽ than thở trên môi nàng, lần nào tới lúc này Lâu Thất cũng cảm thấy giọng hắn gợi cảm tới mê hồn.
Nhưng nàng thực sự không hiểu tại sao khi gần gũi hắn thường thích gọi nàng là Thất Thất ngoan hoặc gọi thẳng là cục cưng...
Nghe có rợn không chứ?
Nàng cũng không nghĩ xem mỗi lần hắn muốn gần gũi, nàng lại phối hợp tới thế nào? Hơn nữa cuối cùng thường đỏ mặt dựa vào ngực hắn, dáng vẻ vô cùng ngoan ngoãn, khác hoàn toàn với những lúc bình thường.
Có điều, lúc này Trầm Sát hoàn toàn không ngờ được rằng, sau này Thất Thất ngoan trong ấn tượng của hắn lại có những biểu hiện mạnh bạo tới vậy.
Loáng thoáng có tiếng xe ngựa vọng lại, Trầm Sát buông Lâu Thất ra, quay người nhìn lại.
"Lẽ nào họ tới rồi." Lâu Thất cũng nghe thấy.
Mọi người lập tức vui mừng.
Nếu là đội ngũ tới nơi, vậy thì có thể giải quyết được một vấn đề lớn.
Trầm Sát lắc đầu: "Không phải bọn họ."
Rất nhanh, một đội ngũ từ từ tiến vào tầm mắt của họ, đúng là không phải đội ngũ của họ. Đó là một đội ngũ gồm mười người cưỡi ngựa và sáu chiếc xe ngựa, vì người cưỡi ngựa không có trang phục thống nhất, vì thế không phải thị vệ, có lẽ là quan hệ chủ bộc với người ngồi trong xe ngựa. Đội ngũ như vậy rất có thể là đại thế gia, cũng có thể là thương đội.
Lâu Thất đưa mắt nhìn Trầm Sát, trong lúc ánh mắt nhìn nhau họ đã có quyết định.
Người của đội ngũ kia cũng phát hiện ra họ, người đi đầu khi hai bên cách nhau vài trượng liền giơ tay cho đoàn xe dừng lại, một lát sau bốn người cưỡi ngựa rời khỏi đoàn, phi về phía họ.
Dẫn đầu là một người trung niên chừng ba lăm ba sáu tuổi, thân hình vạm vỡ, eo đeo đại đao vỏ da, cưỡi trên lưng một con ngựa màu mận chín, uy phong lẫm liệt.
Ba người còn lại đều là thanh niên khỏe mạnh chừng hai mươi tuổi, hơn nữa cả bốn người tướng mạo đều có phần hao hao.
Ánh mắt người trung niên sáng quắc có hồn quan sát bọn họ, đáy mắt cũng giống như ba thanh niên kia đều thoáng lên vẻ ngạc nhiên và khen ngợi. Dù sao thì nhóm người Trầm Sát xét về dung mạo cũng tương đối nghịch thiên, mặc dù y phục của họ có phần nhếch nhác.
Người trung niên lên tiếng hỏi: "Tại hạ Kim Nguyên, dám hỏi các vị gặp khó khăn gì ở đây sao?"
Nơi này đồng không mông quanh, nhìn không một bóng người, không có ngựa, mấy người này quần áo lôi thôi, bẩn thỉu, đứng ở đây chắc chắn gặp khó khăn gì đó.
Họ Kim? Lâu Thất nghe vậy, ánh mắt vụt lóe sáng. Mặc dù trong trường hợp này nữ nhân như nàng ra mặt có chút không thỏa đáng nhưng nhìn mấy gã đàn ông bên cạnh mình, nàng đánh khoác tay Trầm Sát bước tới, mỉm cười nói.
"Chào Kim đại thúc. Ta họ Thúc, đây là phu quân ta Sa Trần, huynh trưởng Thúc Trọng, còn có mấy thị vệ của chúng ta nữa. Phu quân ta nghe được từ mấy người bạn nói rằng đi qua Hàn Mạc sẽ có mấy đại thế gia ẩn thế, liền muốn mang một ít hàng qua bên đó xem có thể buôn bán được không, chúng ta vốn dĩ có dẫn theo một đội xe ngựa tới, chỉ có điều mấy hôm trước phu quân ta vô tình nhìn thấy Lưu Quang Tử Vân Hồ, trong lòng vui mừng liền rời khỏi đội ngũ dẫn chúng ta đuổi theo suốt mấy ngày, nào ngờ, đuổi mấy ngày tới đây thì không tấy Tử Vân Hồ đâu nữa."
Những lời này nàng nói ra mà không cần phải suy nghĩ gì nhiều, nói rất lưu loát, sắc mặt rất nghiêm tục, khiến cả người bên mình cũng sửng sớt.
Nói cứ như là thật vậy.
Nhưng, Sa Trần, Thúc Trọng là cái gì? Không nghĩ được tên gì hay hơn sao?
Lâu Thất vốn không có tài đặt tên nhất thời sao có thể nghĩ được tên gì hay, chẳng qua chỉ là sửa đổi đôi chút tên họ của họ.
Nghe nàng nhắc tới Lưu Quang Tử Vân Hồ, thần sắc của Kim Nguyên tuyệt đối vô cùng kinh ngạc.
"Lưu Quang Tử Vân Hồ?" Một thanh niên kêu lên thất thanh: "Các ngươi thực sự nhìn thấy Lưu Quang Tử Vân Hồ?"