Chương 514
Để cho người khác nhìn thấy thân thể của A Mộc, còn sờ vào nàng sao? Hỏa tất nhiên không muốn rồi.
Mà thôi, đành như vậy đi, hắn sẽ chịu trách nhiệm với nàng ấy. "Mời Đế Phi chỉ giáo."
Lâu Thất khẽ gật đầu, giải cổ không phải là chuyện dễ dàng, cho dù ép được cổ trùng ra vẫn phải sử dụng nội lực vận chuyển huyết khí một lần, ép chút máu bẩn ra ngoài, chuyện này tiêu hao nội lực và tinh thần rất lớn, lúc này nàng không thể làm được, vẫn còn có rất nhiều người đang chờ nàng đi cứu.
Bởi vậy, để Hỏa tới rất làm là thích hợp nhất.
Sau khi nói một lần về cách thức vận chuyển nội lực, nàng dặn dò: "Sau khi làm xong thì ngươi sẽ thấy rất suy yếu, lúc đó hãy lập tức sai người ta gọi ta tới chữa trị cho ngươi."
"Vâng."
Lâu Thất khẽ gật đầu, rút châm từ trên người A Mộc ra, A Mộc mở mắt ra nhưng không có phản ứng gì, nàng nghe được Lâu Thất thấp giọng nói: "A Mộc, tại sao lúc trước ngươi lại theo Hỏa vệ đến Dược Điện? Khi đó có phải ngươi muốn đi tìm Hỏa vệ hay không?"
Suy nghĩ của A Mộc bị những lời này của nàng dẫn dắt, theo bản năng nói: "Là Nhị Thanh cô nương ở Nhị Trùng Điện nói với ta, Hỏa đại ca hình như không vui, hơn nữa sắc mặt của hắn không dễ nhìn, không biết có phải là bị bệnh hay không, nàng còn nói, thần y bên này có rất nhiều thuốc tốt, khi đó ta vốn định gọi Hỏa đại ca đến Dược Điện..." Nhưng nàng ta còn chưa đi gọi thì đã nhìn thấy được Tiểu Trù kéo hắn đi nhanh đến Dược Điện, cho nên nàng lập tức đuổi theo.
Lâu Thất vội vàng đi ra ngoài, "Nguyệt vệ! Lập tức phái người bắt thị nữ tên là Nhị Thanh ở Nhị Trùng Điện lại, còn nữa, hỏi xem bình thường nàng ta quan hệ thân thiết với ai, bắt cả lại cho ta!"
Lời này vừa nói ra, một dược đồng đang đứng trong góc đại sảnh đột đờ người ra, sau đó lại muốn chạy ra ngoài. Hiên Viên Trọng Châu đúng lúc nhìn thấy được sự khác thường của hắn nên lập tức tóm lấy, ném vào trong sảnh.
Dược đồng kia kêu lên một tiếng, không đợi mọi người kịp phản ứng, thất khiếu của hắn đã chảy máu mà chết.
"Đáng chết! Mình quá hấp tấp rồi." Lâu Thất có chút ấn tượng về dược đồng này, dù sao nàng cũng thường xuyên đi tới Dược Điện, thần y còn nói với nàng, dược đồng này thông minh cơ trí nên định dạy cho hắn một chút y thuật.
Chuyện nội gián được giao cho Nguyệt, nàng lập tức dẫn theo Ấn Dao Phong và Tiểu Trù tới dược phòng phía sau để lấy máu và chế tạo thuốc.
Thu Khánh Tiên nhìn thấy ngón tay của nàng bị thương, sau khi bản thân nuốt viên thuốc vào, máu vẫn lặng lẽ chảy ra không ngừng, thì không khỏi vừa sợ vừa đau lòng: "Đế Phi, thật sự phải làm như vậy sao?"
Tại sao lại cần máu của nàng để chế tạo thuốc?
Sắc mặt Lâu Thất vẫn như cũ, nàng vừa chống cằm nhìn máu mình chảy ra, vừa nói: "Thật ra có biện pháp khác, nhưng tốn thời gian, sức lực và thuốc, chủ yếu là tốn thời gian. Ta không có thời gian." Nếu như theo cách bình thường, thì phải tìm dược liệu để điều chế thuốc, cho dù là tiên dược cũng không thể có hiệu quả nhanh như vậy, nhiều người như thế, chí ít cũng phải tốn nửa tháng mới có thể cứu được tất cả, nàng làm gì có nhiều thời gian như vậy?
Hơn nữa, có lẽ qua nửa tháng thì tất cả đã quá muộn rồi.
Khi máu chảy được một bình, trái tim nàng đột nhiên đập kịch liệt, từ trước đến nay nàng chưa từng có cảm giác này, tim đập mạnh làm cho tay của nàng cũng run theo, nàng đột nhiên cảm thấy bất an.
"Đế Phi, xảy ra chuyện gì vậy?" Nhị Linh đưa canh bổ máu qua cho nàng, đúng lúc nhìn thấy sắc mặt nàng đột nhiên trắng bệch, thì nhíu mày, trong lòng lo lắng.
"Ta..." Nàng muốn nói lại nói không nên lời.
Trầm Sát đi đến, kéo ghế ngồi bên cạnh nàng, hắn cầm bát canh bổ máu từ trong tay Nhị Linh, cầm lấy muôi múc, đưa đến miệng nàng
"Thất Thất, bổn Đế Quân đột nhiên cảm thấy rất bất an."
Lâu Thất lập tức giật mình nhìn hắn: "... Ta cũng vậy."
Tại sao vậy? Trực giác của hai người bọn họ đều mạnh hơn người bình thường, có lẽ bọn họ đều có thể cảm ứng mạnh mẽ với một vài người hoặc một vài chuyện. Có phải có người liên quan đến bọn họ sắp gặp nguy hiểm hay không?
Nàng vừa nói ra suy đoán này, sắc mặt Trầm Sát cũng không dễ nhìn: "Vậy tại sao chúng ta cùng có cảm giác bất an? Chẳng lẽ lại vừa khéo như vậy, người có liên quan tới nàng và ta đều gặp nguy hiểm sao?"
Lâu Thất bình tĩnh nhìn hắn nói: "Còn có một nguyên nhân khác, đó chính là..."
"Bọn họ vốn ở cùng một chỗ." Thu Khánh Tiên đột nhiên theo bản năng nói ra điều này, nàng nói xong lại thấy Trầm Sát và Lâu Thất đều nhìn mình thì vội vàng thỉnh tội: "Khánh Tiên không nên vọng ngôn..."
"Không, có lẽ ngươi nói đúng."
Lâu Thất và Trầm Sát liếc mắt nhìn nhau, trong lòng đều cảm thấy nặng nề.
"Không cần suy nghĩ nhiều, ta cảm thấy lần này chúng ta đi, có thể tìm được đáp án." Lâu Thất nói.
Trầm Sát khẽ gật đầu.
Lâu Thất lấy ra một nửa số máu, dạy cho Ấn Dao Phong và Thu Khánh Tiên cách chế thuốc, để bọn họ làm ra thuốc rồi đưa cho mọi người ăn vào, nàng lại đi trị liệu cho thần y và U U.
Sau một canh giờ, thần y tỉnh lại, hắn cảm thấy thân thể của mình giống như không thuộc về mình nữa, nhưng khi hắn nhìn thấy trên người mình có đầy châm và huyết phù thì sợ tới mức thiếu chút nữa choáng váng ngất đi.
"Thần y, hoàn hồn, ta còn có rất nhiều chuyện cần căn dặn ngươi." Lúc này, sắc mặt Lâu Thất đã trắng bệch như tờ giấy, nàng sắp không chịu nổi nữa. Trầm Sát vẫn bế nàng, trên gương hắn lộ ra sự nặng nề, một tay đặt ở trên vai nàng, không ngừng vận chuyển nội lực vào trong thân thể nàng.
Lúc này, những người khác đã được trị liệu xong, được hắn phân công đi làm việc.
"Đế Phi..." Thần y nhìn bộ dạng nàng như vậy thì trong lòng vô cùng kinh ngạc, hắn còn chưa nói hết lời lại bị Trầm Sát ngắt lời.
"Đừng nói nhảm nữa, nghe nàng nói."
Hắn lập tức im lặng, Lâu Thất căn dặn thần y về chuyện cần phải làm trong ba ngày, sau đó cũng gần như ngất đi.
Trầm Sát ôm nàng đi nhanh ra khỏi Dược Điện, đi về phía đại điện Nhị Trùng Điện. Lúc này, Lâu Thất mới phát hiện ra, trên đường đi trong cung đều có đèn đuốc sáng trưng, các hành lang, đình đài, lầu các, hoa viên, giả sơn... đều treo đèn cung đình, làm sáng rực cả một góc trời đêm.
"Chàng định làm gì vậy?" Nàng kinh ngạc hỏi. Nhưng chỉ nói mấy câu như vậy đã khiến cho nàng phải thở hổn hển rồi.
Trầm Sát ôm nàng: "So với khi ở Mê HồnCốc thì nàng đã nhẹ hơn rất nhiều rồi." Lúc đó hắn cõng nàng còn cảm thấy nặng, bây giờ lại chỉ cảm thấy vô cùng mềm mại: "Sau này bổn Đế Quân phải ngày ngày nhìn nàng ăn mới được."
Lâu Thất khẽ cười: "Được."
Trầm Sát bế nàng trở về Tam Trùng Điện, bốn người Trần Thập cùng Lâu Tín, Thiên Nhất, Địa Nhị đứng ở ngoài cửa, nhìn bọn họ đi tới mà thần sắc mơ hồ có chút kích động.
"Ô ô." U U đã khôi phục nhưng bởi vì bản thân bị ám toán nên nó cảm thấy rất mất mặt, tiếng kêu của nó không có vẻ ngang ngược như trước đây nữa.
Trầm Sát bế nàng tiến vào tẩm điện, Nhị Linh và Tiểu Trù đặt đồ trong tay lên giường, Ấn Dao Phong lại cầm một chén canh đứng chờ ở một bên.
"Đế Quân, chúng ta giúp Đế Phi thay trang phục." Nhị Linh tiến lên một bước.
Trầm Sát lắc đầu:"Bổn Đế Quân sẽ tự mình làm."
Lâu Thất không còn chút sức lực nào, bị hắn đặt lên giường, Tiểu Trù và Nhị Linh ở hai bên trái, phải đỡ lấy nàng. Đôi tay thon dài của Trầm Sát thường cầm kiếm giết người, bây giờ lại làm ra động tác vô cùng dịu dàng. Hắn cởi áo khoác của nàng ra, sau đó mặc lại từng lớp trang phục đã được chuẩn bị sẵn cho nàng.
Trang phục màu đỏ thẫm được dùng tơ vàng thêu hình phượng hoàng rất lộng lẫy, vô cùng chói mắt. Nhị Linh lại cẩn thận trang điểm cho nàng. Dưới ánh đèn, Lâu Thất hoảng hốt nhìn bóng mình trong chiếc gương đồng.
Trước đây, khi ở hiện đại nàng đã từng trang điểm, nhưng cho tới nay nàng chưa từng trang điểm với màu sắc như vậy. Bộ châm Phượng Hoàng bảy màu cắm lên trên mái tóc như mây của nàng khẽ đung đưa, càng khiến nàng lộ vẻ ung dung cao quý, xinh đẹp không thể tả xiết.
"Bây giờ bổn Đế Quân sẽ dẫn nàng đi tham gia đại điển của nàng." Hắn chậm rãi nói.
Lâu Thất sửng sốt.
Bên ngoài đại điện có hai đội ngũ thật dài đứng ở hai bên trái, phải, hoa treo khắp nơi, ánh đèn cung đình sáng rực. Có thảm đỏ được trải dài, kéo qua mười bậc thềm bằng ngọc trắng, kéo thẳng vào đại điện.
Bách quan đứng trang nghiêm trước điện, phía sau là sứ thần bốn nước. Ở đây có mấy nghìn người nhưng không có người nào nói cười cả, tất cả đều lộ vẻ trang nghiêm. Trước bức tường hình long phượng có một chiếc đỉnh lớn, bốn chân làm bằng đồng, Thần Tướng, Hiên Viên Trọng Châu, cùng với ba người Nguyệt, Ưng, Hỏa đều đứng ở bên cạnh, mỉm cười nhìn bọn họ đến gần.
Lễ quan cao giọng hô: "Bái! Đế Quân vạn tuế!"
"Đế Quân vạn tuế!"
Âm thanh chói tai vang lên, mấy nghìn người đồng thời quỳ xuống, sứ thần bốn nước cũng không ngoại lệ.
"Thả ta xuống đây đi." Lâu Thất khẽ nói.
Trầm Sát nói: "Bổn Đế Quân phải bế nàng. Tất cả lễ nghi phiền phức đều được miễn, bổn Đế Quân bế nàng đi tới đó là được."
Trong lúc tất cả mọi người quỳ lạy, hắn bế nàng bước trên thảm đỏ, đi lên bậc thang bằng ngọc trắng, bước đi vững vàng của hắn khiến nàng cảm thấy rất an toàn.
Cuối cùng, bọn họ đi tới trước cái đỉnh lớn bằng đồng thì hắn mới nhẹ nhàng thả nàng xuống, nhưng một tay vẫn ôm eo nàng, để nàng dựa vào người mình.
Cha con Hiên Viên lần lượt đưa nén hương đã được đốt sẵn cho bọn họ, Trầm Sát dẫn theo nàng bái trời đất, sau đó cùng nhau cắm hương vào trong cái đỉnh lớn kia.
Làn khói thơm lượn lờ cùng tiếng chuông ngân vang truyền ra.
Coong...
Coong coong coong...
Trầm Sát dẫn theo nàng quay mặt về phía tất cả mọi người, hắn dùng nội lực nói.
"Hôm nay bổn Đế Quân ở đây tuyên bố với trời đất, với toàn thiên hạ, cả cuộc đời này chỉ nguyện sóng vai cùng Lâu Thất. Nàng chính là hoàng hậu của Đại Thịnh, là thê tử duy nhất của bổn Đế Quân, là nữ chủ nhân duy nhất trong cung này. Bổn Đế Quân cầm thiên hạ trong tay, cùng ở chung với Lâu Thất!"
"Đế Hậu thiên tuế! Đế Hậu thiên tuế! Đế Hậu thiên tuế!"
Âm thanh này chấn động tới mức Lâu Thất cảm thấy màng tai rung lên, nàng vốn không phải là người dễ dàng rơi nước mắt, nhưng lúc này viền mắt nàng lại nóng lên, muốn khóc.
Nhưng cuối cùng, lời nàng nói ra lại là: "Nhưng bây giờ chàng vẫn không thể động phòng..."
Thân thể Trầm Sát cứng đờ, hắn không nhịn được trừng mắt với nàng.
Bầu không khí trang nghiêm như vậy mà nàng cũng có thể phá hủy được.
Hiên Viên Trọng Châu đứng bên cạnh nghe được lại phì cười.
Đây có phải là Đế Quân đáng buồn nhất trong lịch sử hay không? Lâu như thế vẫn không thể ăn được thì cũng thôi, đêm tân hôn quan trọng nhất của đời người, không ngờ cũng phải nhịn...
Ừm...
Đây là...một đêm đại hôn không có gì có thể viết cả.
...
Sáng sớm ngày hôm sau, sứ thần của bốn nước rời khỏi Cửu Tiêu Điện, lần lượt quay về nước mình.
Hai canh giờ sau, ánh sáng mặt trời chiếu khắp bên ngoài Cửu Tiêu Điện, vô cùng tươi sáng.
Tất cả mọi người đều cảm thấy tinh thần tăng cao, bọn họ đứng thẳng, nhìn về phía Đế Quân đang bước nhanh tới. Hắn mặc áo bào đỏ, ôm Đế Hậu trong chiếc áo đỏ tuyệt đẹp tiến vào trong một chiếc xe ngựa sang trọng.
Lúc này, Lâu Thất đã hoàn toàn choáng váng.
Bọn họ phải lên đường rồi!