Chương 375
Vách hang cao bị Phá Sát bổ nứt một đoạn dài, Thiên Ảnh và Lâu Thất đã đáp xuống mặt đất. Khoảng đất này vốn có một tầng đất cao hơn, nhưng do đại xà đánh vào hang, nên mảnh đất đó đã bị xới tơi, chưa kể trong lúc đào hang bọn họ cũng đã đánh vỡ đất, vì thế mà khoảng đất này mới bị trũng xuống.
"Đế Phi, kiến." Thiên Ảnh lấy Dạ Minh Châu ra, trong động lập tức sáng bừng. Bọn họ thấy trên vách đất có một đại quân kiến, chúng vừa mới bò lên trên mặt đất.
Nhưng lại không thấy bóng dáng U U đâu.
"Đi theo những con kiến đó."
Những con kiến này chắc chắn là đang di về phía vật kia, chỉ cần đi theo chúng là có thể tìm ra vật đó, cũng có thể tìm thấy U U.
Cả hai đi theo đoàn kiến tiến lên phía trước, Dạ Minh Châu toả ánh sáng dịu nhẹ mà sáng tỏ, ánh sáng đó chứng minh cho sự quý giá vô ngần của viên Dạ Minh Châu này.
"Còn mang theo viên Dạ Minh Châu tốt thế này, Thiên Ảnh quả nhiên có khả năng dự đoán rất tốt." Lâu Thất không kìm được lên tiếng khen một câu.
Thiên Ảnh thấp giọng nói: "Đây là ý của Đế Quân, Đế Quân cũng nói với thuộc hạ một câu. Rằng nếu gặp phải biến cố đe dọa đến tính mạng, mong thuộc hạ sẽ xả thân mình che chở cho Đế phi, nếu thuộc hạ vì bảo vệ Đế phi mà bỏ mạng, Đế Quân sau khi xây dựng đất nước xong sẽ truy phong thuộc hạ thành Vương gia khác họ.
Phụt.
Tý nữa thì Lâu Thất phụt ra ngoài.
Này, Đế Quân, người thật chẳng biết xấu hổ gì cả, quang minh chính đại tức là yêu cầu người khác hy sinh vì nàng như thế này ư.
Nếu để cho nàng chọn, nàng nhất định sẽ không chọn cách đó, bởi chết rồi thì dù có được phong lên làm gì đi chăng nữa thì bản thân cũng đâu biết, đâu hưởng thụ được, được sống vẫn tốt hơn cả, chứ cái danh hiệu đó, nàng chẳng ham.
"Ngươi đừng có nghe theo chàng ấy, tự lo cho bản thân mình đi."
Bởi nàng không sinh ra và lớn lên tại đây, không nhận được sự dạy dỗ của nơi này, cho nên nàng không thật sự hiểu được tấm lòng và sự phục tùng đối với chủ tử của một người thị vệ, được phong làm Vương gia khác họ, trong mấy đời nhà hắn, đó chính là niềm vinh lớn nhất, bởi thế khi thật sự đứng giữa sự sống và cái chết, hắn hoàn toàn có thể vì điều đó mà liều mình cứu lấy Lâu Thất.
Thiên Ảnh lại lắc đầu nói: "Đế Phi, thuộc hạ vốn cũng không muốn nói ra chuyện này, bởi cho dù Đế Quân có nói câu đó hay không, thì thuộc hạ cũng nhất định dồn hết toàn bộ sinh lực của mình để bảo vệ người. Nhưng vì trước đó thuộc hạ đã nghe thấy cuộc nói chuyện giữa Đế Quân, Lâu Tín và Trần Thập, cho nên cảm thấy vẫn nên nói ra thì hơn, như thế, thì Đế Phi sẽ hiểu cho tấm lòng của Đế Quân chứ?"
Lâu Thất ngây người, có chút bất đắc dĩ lắc đầu cười.
Tấm lòng của Trầm Sát, nàng hiểu. Nhưng tấmlòng của nàng, Trầm Sát chưa chắc đã hiểu được. Giữa hai người, có khi không phải cứ nói ra là được, ta đã đáp ứng được yêu cầu nào đó của nàng, vậy thì mọi chuyện giữa chúng ta suôn sẻ rồi, bọn họ đã xác định mối quan hệ với nhau, là quan hệ yêu đương, tình yêu thì thế nào cũng được, nhưng hôn nhân lại không giống với tình yêu, lúc này, trong hoàn cảnh cấp bách và quan trọng thế này, không thích hợp bàn đến chuyện hôn nhân.
Cho nên, đó cũng không phải là do nàng không yêu.
Những điều đó, cho dù là nói với Trần Thập hay Thiên Ảnh, cũng không thể nói rõ được.
Hiện tại, trong lòng Trần Thập luôn cảm thấy Đế Quân phải bận rộn làm hết chuyện này đến chuyện kia, còn Thiên Ảnh lại thấy làm Đế Quân quả thật chẳng dễ dàng gì. Thực ra hai người thị vệ này luôn nhất mực trung thành với bọn họ, những dù như thế thì suy nghĩ vẫn chẳng thể tương đồng được.
"Đi thôi." Lâu Thất cũng không nói thêm.
Đám kiến rẽ sang một hướng khác, không gian trước mắt trở lên chật hẹp, phía bên trong giống như một khe hở tự nhiên, chỉ một người có thể chui qua.
Thiên Ảnh vẫn phăng phăng tiến lên phía trước, đám kiến kia bò càng lúc càng nhanh, tựa như đang vội vàng đến dự tiệc lớn, bò chậm thì sẽ muộn mất.
"Bọ cạp." Thiên Ảnh đột nhiên khẽ hô lên: "Phía trước có bọ cạp, không, không, không chỉ có bọ cạp, mà còn có cả rắn, rất nhiều rắn." Nửa sau câu nói của hắn mang theo sự hoảng hốt, bởi phạm vi chiếu sáng của viên Dạ Minh Châu cũng có hạn, cho nên hắn chỉ nhìn thấy những thứ nằm trong vùng được chiếu sáng, nên chẳng biết thứ ở trong khoảng không đen ngòm trước mặt kia là gì.
"Cẩn thận một chút, tiếp tục đi lên phía trước." Lâu Thất hạ giọng nói. Nàng đáng ra nên nghĩ đến chuyện này sớm hơn, nếu có thứ gì đó có thể hấp dẫn được nhiều kiến như vậy, thì chẳng có lý nào lại không thu hút được những con côn trùng và động vật khác được, những con côn trùng và động vật nhỏ bé này càng mẫn cảm và muốn dò xét năng lực của thứ kia hơn.
Đi đến cuối khe hở chật hẹp, bên trong giống như hình ảnh thu nhỏ của một dãy núi, trập trùng lên xuống, còn có cả rừng cây nhỏ, những cái cây đó chỉ cao và to gần bằng chân của bọn họ, đây giống như thế giới của người tí hon vậy.
Lâu Thất và Thiên Ảnh bước ra con đường được thông lối, trước mặt có một hầm trú ẩn, những thứ kia cũng hiện ta trước mắt, nơi đây chẳng có bất cứ thứ gì, chỉ có một thảm cỏ nhỏ mọc um sùm. Hai người bọn họ quỳ xuống ẩn nấp, nín thở, đều sợ đến ngây người. Đây rõ ràng là đại hội côn trùng lớn, kiến, bò cạp, chuồn chuồn, sâu, bươm bướm, ong mật... còn có cả rắn.
Những con vật này, chúng rốt cuộc đã bị thứ gì thu hút đến đây?
"Đế Phi, Tử Vân Hồ ở đằng kia." Thiên Ảnh chỉ về một hướng.
Lâu Thất nhìn theo hướng tay hắn chỉ, thấy U U đang lặng lẽ nấp sau một tảng đá cao khoảng chừng hai mét có dây leo quấn quanh, nhìn chằm chằm vào một nơi nào đó.
Nhìn cái gì vậy.
Lại nhìn theo hướng U U đang trừng mắt, chỉ thấy một nơi cao hơn mặt đất khoảng chừng ba mét, nơi đó tối đen như mực, chẳng nhìn thấy bất cứ thứ gì. Nhưng trong lúc nàng đang cảm thấy vô cùng rối bời, thì trong khoảng không tối đen bỗng xuất hiện một chấm sáng, chấm sáng đó ban đầu chỉ là một chấm sáng nhỏ bé yếu ớt, nhưng nó ngày một to dần lên, càng lúc càng phát sáng hơn, cuối cùng to lên bằng một quả bóng bàn, chùm sáng càng lúc càng rõ, có thể soi tỏ cả khoảng không gian này.
Trong khi đó, một mùi hương thanh ngọt tỏa ra trong không khí, ngày một nồng đậm, chẳng có cách nào có thể hình dung ra sự thanh ngọt kia được, nó khiến cho một nữ nhân, cho dù nàng ta có bao nhiêu tuổi đi chăng nữa cũng bất chợt nhớ về sự thanh ngọt trong tim của người thiếu nữ, tựa như chiếc kẹo bông bảy sắc cầu vồng, tựa như thanh socola màu hồng thêm chút màu trắng ngà của sữa, tựa như ngày thơ bé ngồi bán kẹo mạch nha trong một sạp bán nhỏ dưới gốc cây hòe đầu làng.
Tất cả côn trùng giống như đang bị mê hoặc, Lâu Thất thậm chí còn nhìn thấy một con rắn nhỏ đang cuộn mình, đầu nhô lên đang nhẹ nhàng lắc lư trong không gian, tựa như đang tiến vào trong mộng ảo.
Ngay cả U U cũng có vẻ như đang bị mê hoặc.
Lâu Thất lại nhìn Thiên Ảnh bên cạnh, phát hiện vẻ mặt của hắn cũng có chút mơ màng, nhưng ngoài cảm thấy mùi hương này vô cùng thanh ngọt ra, nàng không cảm thấy bất cứ thứ gì khác, không đến mức bỏ rơi mỗi mình ta như vậy chứ.
Chẳng lẽ loại độc này đối kháng với thứ thuốc mà nàng vẫn hòa vào trong nước để tắm sao, nếu không thì tại sao nàng hoàn toàn không cảm nhận được một chút khí độc nào.
Nhưng cho dù có thế nào đi chăng nữa, thứ này khẳng định là một bảo vật, không thể nào quay về trắng tay được, nàng nhất định phải mang nó về, chỉ có điều nàng không biết khi nào ra tay thì thích hợp, mặc dù hiện tại những con côn trùng kia đều bị mê hoặc, nhưng dựa vào cảm giác của mình, nàng cảm thấy đây vẫn chưa phải lúc thích hợp để đến lấy thứ kia, nếu nó chỉ có mùi thanh ngọt, nhiều côn trùng như vậy, lẽ nào chúng đến đây chỉ để ngửi mùi hương kia thôi sao?
Nàng giơ tay ra đập lên người Thiên Ảnh, Thiên Ảnh bừng tỉnh, hơi hoảng hốt: "Đế Phi, mùi hương này..."
Lâu Thất thở dài, "Nói bé một chút, đợi một chút xem tình hình thế nào, đến lúc thích hợp, ngươi yểm hộ ta, giúp ta lấy thứ kia."
"Thuộc hạ đã hiểu."
Một lúc trôi qua, mùi hương thanh ngọt kia mới nhạt dần đi, Lâu Thất nhìn thấy một con rắn nhỏ đã bừng tỉnh, lại lập tức bay vọt lên, hướng về thứ phát ra ánh sáng dịu nhẹ kia, nước dãi của nó rơi xuống bên dưới, rơi trên người một đám kiến, đám kiến kia ngoẹo một cái, đã chết hết.
Độc, một con rắn cực độc.
Con rắn này bay đến muốn lấy bảo vật kia, trong không trung có lẽ không gì có thể ngăn được nó, nhưng điều khiến cho Lâu Thất và Thiên Ảnh giật mình kinh ngạc chính là đúng lúc đó có một bầy bươm bướm lớn bay đến, chúng tụm lại với nhau, tạo thành một chiếc lưới bươm bướm ở trước mặt con rắn, con rắn kia vừa chạm đầu vào, nhưng không thể xuyên qua đó được, rơi thẳng xuống mặt đất. Bầy bươm bướm kia cũng chết mất hai mươi con.
Lúc bầy bươm bướm chuẩn bị bay tới, thì lại có một bầy ong mật đến ngăn lại.
Mà lúc này, những con có thể bò trườn, cũng đang tiến về phía bảo vật kia, trên con đường phía trước đó, toàn bộ côn trùng trong đây đều chiến đấu đánh giết nhau.
Đã thấy kiến cắn chết voi chưa?
Hiện tại là kiến bò quanh đánh, đối phó với rắn lớn, đấu với bọ cạp, lại còn có các loại ếch nhái đang ăn sâu.
Đây là một cuộc đại chiến của côn trùng, chúng tranh đấu lẫn nhau để lấy được vật kia, vì thứ đó mà côn trùng của cả tòa núi Cầm Sơn này đều đến đây, Lâu Thất cảm thấy, nếu đổi lại là một nữ nhân khác, đến đây nhìn thấy cảnh tượng này nhất định sẽ hoảng sợ mà hét lớn, nhưng vẫn may là nàng đã từng nhìn thấy rất nhiều thứ ly kỳ cổ quái rồi, nên những thứ này vẫn có thể chịu được.
"Cô nương, khi nào thì ra tay?" Thiên Ảnh thấp giọng hỏi.
Trong mắt Lâu Thất lóe lên một tia gian xảo, nhân lúc những con côn trùng này đang chiến đấu với nhau, nàng có thể ra tay hành động.
Lúc bọn họ đang phi thân bay về chỗ kia, thì U U cũng bắt đầu hành động.
Trong lòng Lâu Thất cảm thấy nhẹ nhõm hơn, U U ra tay, tức là nó không có vấn đề gì cả, nàng dứt khoát gúp đỡ nó là được.
Thế nhưng có ai ngờ được rằng, đúng lúc này, phía bên đột nhiên xuất hiện một thân ảnh màu xanh nhạt, sau hắn còn có hai thân ảnh xanh thẫm khác, kẻ mặc y phục xanh lơ kia giơ tay ra vồ lấy, Tử Vân Hồ bị hắn một tay bắt trọn.
Lâu Thất khi đó vô cùng kinh ngạc, người đột nhiên khựng lại, cùng Thiên Ảnh đáp xuống mấy cái cây nhỏ kia, những cái cây đó mặc dù chỉ cao tầm một mét, nhưng khi đạp chân lên chúng, lại cảm thấy như đang đạp lên cọc gỗ vậy.
Trong lúc đáp xuống, Lâu Thất cũng đánh về phía kẻ kia một chưởng.
Thân ảnh xanh nhạt kia bị trưởng phong của nàng chặn lại, cũng chỉ có thể nhẹ nhàng đáp xuống, cũng đứng trên ngọn của hai cái cây.
Thanh kiếm trong tay của hai người đuổi sau lưng hắn bổ mấy nhát về phía mấy con phi xà, cả hai sau đó cũng đáp xuống đứng bên cạnh hắn.
Lúc này Lâu Thất mới nhìn thấy người nọ.
Đó là một nam nhân luận về khí chất hay dung mạo đều không thua kém Trầm Sát, có lẽ cũng không thể so sánh như vậy được, bởi vì nam nhân này và Trầm Sát là hai loại khác nhau, nàng không thấy bất kỳ nét dữ tợn hay sát ý nào trên người nam nhân này cả, dù hắn không cười, nhưng nét mặt lại rất an tĩnh, đôi mắt ưu nhã tựa như hồ nước mùa thu có khói sương giăng phủ, dường như có thể khiến cho người ta nhìn vào liền cảm thấy an tĩnh, sống mũi cao không mang nửa phần nghiêm nghị, môi mỏng, nhân trung sâu, cằm nhẵn nhụi.
Khoác lên mình chiếc áo choàng màu xanh nhạt, đẹp đến mức khiến con người ta cảm thấy trên thế gian này không kẻ nào có thể khoác áo màu xanh đẹp hơn hắn được.
Đúng là công tử của lục địa khác.
Tuy hắn đang giữ U U trong tay, nhưng U U lại chẳng hề giãy dụa, ngược lại còn dụi dụi đầu vào tay hắn.
Ánh mắt hắn chuyển động, nhìn về phía Lâu Thất.
"Cô nương, con Lưu Quang Tử Vân Hồ này, có vẻ như là của cô nương."
Thanh âm như gió nhẹ lướt qua, khiến cho vầng trăng trên đồi say mê. Nam nhân này, ngay cả giọng nói cũng không thể xoi mói.