Chương 374
Lâu Thất buông tay ra, "Ta xem ngươi tìm được bảo bối gì." Cô càng ngày càng cho rằng, con Tử Vân Hồ này hẳn là đã được ai đó nuôi, nhất định đã được huấn luyện, từng nói chuyện với nó trong thời gian dài nên nó mới tinh khôn như thế. Giống như khi nãy nó cào tóc của Thu Khánh Châu ra vậy
Hơn nữa nó nhận biết được rất nhiều thứ. Mặc dù trong Thần Ma Cốc có nhiều thảo dược quý, thế nhưng nó không hẳn đều có thể nhận ra được.
Thế nhưng cho dù có người tìm đến thì cô cũng không cho nhận. Vì nó đã tự nguyện theo cô thì nó là của cô, không ai có quyền cướp nó đi.
"Đế Phi, bên trong có cơ quan. Tử Vân Hồ liệu có bị làm sao không?"Thiên Ảnh không hiểu về Tử Vân Hồ lắm nên hơn lo.
Lâu Thất lắc đầu: "Không đâu, nó tinh khôn lắm. Cứ đi theo nó."
3 người đi theo Tử Vân Hồ vào trong núi. Tử Vân Hồ quả thật đã thành tinh. Nó biết được tốc độ của Lâu Thất nhanh như thế nào nên nó lao đi cứ thoăn thoắt, chỉ khổ cho Trần Thập và Thiên Ảnh phải vất vả theo sau.
Lâu Thất có chút thấy sốt ruột, không biết nó tìm thấy cái gì nữa.
Đương nhiên, giống như thiên tinh quả, dù chẳng phải là bảo bối, thế nhưng nó đúng là thứ cô cần.
Thế nhưng bây giờ nghĩ lại, Độc Nhãn là một tên đại tặc từng gặp qua rất nhiều loại bảo bối. Trong kho của hắn có rất nhiều dược liệu quý. Ngay đến cả Ngưng Công Đan hắn cũng có thể lấy được, chứng tỏ hẳn hiểu những thứ này. Vậy thì hắn lựa chọn một mình ở nơi này trong Phá Vực, lại còn chuẩn bị xây thành, liệu có phải là hắn đã phát hiện ra cái gì đó hay không.
Cầm mộc là một thứ. Bởi vì trên núi có cầm mộc nên Độc Nhãn rất biết nhìn ra, nên hắn không động tới ngọn núi này, có lẽ là sợ làm hỏng môi trường sinh sống của cầm mộc.
U U đang tìm cái gì?
"U U!"
Trong khi cô đang suy tư thì U U dừng lại, chui đầu vào một bụi cây cao nửa đầu người. Lâu Thất chớp mắt, đi tới vén bụi cỏ lên, nhìn thấy một cái hang to cỡ cái bát. Nhìn giống như một hang rắn, một hang rắn lớn.
Đầu của U U lớn hơn cửa hang nên không vào được, nó đứng bên ngoài nhạy loạn lên.
Lúc này Thiên Ảnh và Trần Thập đã tới
"Cô nương, U U phát hiện cái hang này sao? E là có rắn!" Trần Thập nhìn hang, rồi kết luận giống như Lâu Thất
"U U U U U U!"
U U quay người tại chỗ, khá là kỳ lạ.
Thiên Ảnh giật một nắm cỏ lên rồi cúi xuống nhìn vào trong hang, "Đế Phi, hang rất sâu, không nhìn thấy gì."
""U U, ngươi vội vàng lôi chúng ta tới đây, rốt cuộc trong hang có cái gì" Lâu Thất đang định bắt lấy U U, thì cúi xuống nhìn rồi đột nhiên kêu lên.
"Kiến?"
Thiên Ảnh nhảy lên.
Còn Trần Thập và Lâu Thất thì sững người. Không biết từ khi nào, một đàn kiến đông đúc đang bò vào cái hang đó
"U U!" U U có vẻ hơi căng thẳng, nhảy điện loạn hơn. Có vẻ nó như muốn nói điều gì đó.
"Nhiều kiến như thế này... Cô nương... liệu có phải bên trong đó có cái gì đó rất ngọt không?" Trần Thập nhìn đàn kiến nối đuôi nhau đi vào trong hang
Nhiều quá, nhiều kiến quá, con sau nối đuôi con trước, từng đàn kiến khác nhau đi vào.
U U nhìn đàn kiến mà cứ nhảy cẫng lên.
"Thứ gì đó rất ngọt ư?" Lâu Thất lục tìm trong trí nhớ của mình xem có thứ bảo bối gì mà có vị rất ngọt không? Thế nhưng chắc chắn là có cái gì đó rất ngọt mới thu hút lũ kiến này, nếu không sao chúng có thể tới đông như thế được.
Cô nhìn vào cửa hang to lớn phía trước, "Không biết làm thế nào. Hay là đào nó lên?"
Nhưng cũng chẳng biết bên trong nó là cái gì, nếu đào cũng phải rất cẩn thẩn,
"U U!"
Cô vừa dứt lời thì U U nhảy bật lên.
"Được rồi, được rồi, ngươi tránh ra" Lâu Thất ôm lấy nó, "Thiên Ảnh, đào lên. Trần Thập kêu người tới đây, đi theo con đường mà U U đã dẫn, không có cơ quan đâu."
Tử Vân Hồ vốn có bản năng bẩm sinh nên dẫn họ đi lối không có cơ quan. Thần tiễn sơn trang bỏ lại nhiều bẫy như vậy, họ đành phải tháo bỏ sau.
"Cô nương, vậy xin hãy cẩn thận" Trần Thập do dự một lát rồi quay người đi.
Lâu Thất và Thiên Ảnh bắt đầu đào, còn U U thì đứng bên cạnh
Nhiều kiến đi vào như thế, thế nhưng họ đào một lúc lại chẳng thấy con nào. Thế nhưng càng đào, hang càng sâu và to hơn. Đột nhiên Lâu Thất cảm thấy có gì đó bất thường dưới tay cô liền kêu lên; "Thiên Ảnh cẩn thận!"
Thế nhưng vừa dứt lời thì nền đất sụt xuống, 2 người cùng Tử Vân Hồ rơi xuống hố.
"Đế Phi cẩn thận!"
Đất đám cây cỏ cả một mạng lớn sụt xuống.
Trong lúc rơi, Lâu Thất lại thấy U U cố gắng lao xuống dưới.
Tử Vân Hồ trước đây từng len loi trong các hang hốc ở sau thác nước của Thần Ma cốc. Vì thế nó hoàn toàn không vấn đề gì.
"Thiên Ảnh! Nắm chặt lấy cây roi" Lâu Thất vụt cây roi Thí Hồn ra, Thiên Ảnh nắm được đuôi cây roi, Lâu Thất vẫy mạnh kéo hắn lên.
Thiên Ảnh cũng rất thống minh, một tay tóm lấy thanh Phá Sát, cắm mạnh vào thành hố bên cạnh, "Đế Phi nắm chặt vào!"
Phá Sát giữ được hai người không bị rơi xuống. Còn Thiên Ảnh thì giữ chặt tay vào cây roi.
"Phù!" Lâu Thất thở dài, "Bây giờ ta muốn ăn canh hầm cái con Tử Vân Hồ này."
Lúc này, phía trên giọng của Trần Thập vang lên, "Cô nương,"
Hai người ngẩng đầu, thấy Trần Thập cùng đám người đã tới.. thế nhưng họ rơi khá sâu, nên không dễ dàng leo lên,
"Các người tìm cách xuống đấy. Ta vói Thiên Ảnh sẽ xuống dưới trước" Lâu Thất nói vọng lên. Nếu đã rơi xuống thì sẽ phải xem dưới đó có cái gì. Cô nhìn xuống dưới, cách đáy hố không còn xa nên xuống dưới không qua khó.
"Thiên Ảnh, giữ chặt thanh Phá Sát. Chúng ta nhảy xuống."
"Thuộc hạ đã hiểu!"