Chương 354
Lâu Thất đứng ở góc độ này có thể nhìn được nụ cười của cô ta, xinh đẹp giống như một đóa hoa chớm nở vào ngày đầu xuân.
Trầm Sát vốn lạnh lùng lần này lại không làm lơ như trước đây, hắn nhìn cô ta một lát, sau đó lại quay sang nhìn thần y.
Thần y vừa hay quay mặt về phía Lâu Thất.
Lâu Thất chăm chú nhìn khẩu hình của ông ta.
"Đế quân, việc này thần đã kiểm chứng rồi, cô ta không nói dối."
Không nói dối? Không nói dối cái gì? Lâu Thất biết "cô ta" mà thần y nói chính là Phi Hoan, nhưng rốt cuộc là đang nói gì?
Nàng không dám bước tới, nàng sợ mình tới đó họ sẽ không nói sự thật. Lâu Thất muốn nghe sự thật.
Nhưng nội lực của Trầm Sát cao hơn nàng, nếu nàng tùy tiện bước tới, Trầm Sát nhất định sẽ phát hiện ra nàng.
Trầm Sát không biết đã nói gì, Nguyệt và Ưng tỏ ra rất kích động, hai người đồng loạt quỳ sụp xuống!
Bây giờ Lâu Thất thực sự kinh ngạc.
Nàng không hề do dự, mím môi bước qua. Chắc chắn họ đang nói một việc lớn, một việc lớn khiến Trầm Sát băn khoăn, nếu không Nguyệt và Ưng đã không cùng quỳ xuống như vậy, họ như đang khuyên gì hắn.
Nếu như nói việc lớn như vậy mà Trầm Sát không nói thực với nàng, vẫn còn muốn giấu nàng, nàng nhất định sẽ không tha cho hắn.
Khi Lâu Thất lại gần, Phi Hoan nhìn thấy nàng. Cô ta nở nụ cười đắc ý.
Lâu Thất đang đi về hướng đối diện với cô ta, vì thế hai người coi như đối mặt. Lâu Thất nhìn thấy nụ cười trên môi Phi Hoan, trong lòng giật mình, nàng có thể nhận ra đó là nụ cười vô cùng tự tin, cũng tức là cô ta tin rằng mình có thể đạt được mục đích.
Nhưng tại sao? Cô ta dựa vào đâu?
Nàng bước lại gần hơn nữa thì nghe thấy tiếng Nguyệt, "... Đế phi nhất định có thể hiểu, dù sao đây cũng là việc không bình thường."
Nàng có thể hiểu gì? Tới bây giờ nàng vẫn không thực sự hiểu.
"Đế quân, thần có thể nói rõ với đế phi, giống như Nguyệt vệ đại nhân nói, đế phi nhất định có thể hiểu được, nhưng việc này suy cho cũng vẫn phải thiệt thòi đế phi, sau này đế quân có thể đối xử tốt với đế phi hơn nữa."
Lâu Thất nghe thần y nói vậy lại càng lấy làm lạ, rốt cuộc là chuyện gì?
Lúc này nàng ngửi thấy một mùi hương thoảng qua, mùi hương này rất dễ bị bỏ qua, giống như hương hoa, giống như mùi hương của thực phẩm làm bánh ngọt.
Nhưng nàng nhất thời không nhớ ra mùi này là mùi gì.
Trầm Sát, Nguyệt và những người khác phát hiện ra nàng, lập tức sắc mặt trở nên lạ kì.
"Nguyệt vệ, Ưng vệ, các ngươi đang làm gì vậy? Quỳ cả ở đây không đứng dậy là sao? Ờ, đúng rồi, còn cả Phi Hoan cô nương, sao không mời cô ta vào?" Lâu Thất vừa bước vào liền lên tiếng.
Trầm Sát nhìn nàng, Lâu Thất bắt gặp ánh mắt hắn, lập tức giật mình, nàng chưa từng nhìn thấy ánh mắt như vậy của Trầm Sát, rất phức tạp, phức tạp tới mức nàng cũng không phân biệt nổi.
"Sao vậy?"
Nàng có cảm giác mình ngủ một giấc mà như thể đã trải qua một năm. Việc này nhất định có liên quan tới Phi Hoan, nếu không họ sẽ không kì lạ như vậy.
Trầm Sát đang định nói thì Phi Hoan đã nhỏ nhẹ lên tiếng: "Đế quân, có thể để tiểu nữ mang cơm thuốc vào được không? Tiểu nữ bưng tới đây, tay thực sự hơi mỏi rồi."
Lời này nói rất yếu ớt, khiến người ta thương cảm.
Trầm Sát vẫn nhìn Lâu Thất, giơ tay về phía nàng ta. Lâu Thất đặt tay mình vào lòng bàn tay hắn, được hắn dắt tới đứng bên cạnh mình. Hắn không hề kéo nàng ngồi xuống đùi hắn, trước mặt người ngoài và thuộc hạ, hắn luôn tỏ ra lạnh lùng, nhưng Lâu Thất đứng bên cạnh hắn, hắn vẫn có thể nắm tay nàng.
"Vào đi." Hắn cho phép Phi Hoan vào.
Lâu Thất nhướng mày.
Nàng phát hiện ra sắc mặt Nguyệt, Ưng và thần y đều có vẻ kì lạ, như thể rất khó nhận ra họ vui hay không vui. Lâu Thất nhìn Phi Hoan, trong lòng có chút suy đoán, sự suy đoán này khiến trái tim nàng chùng xuống.
Mọi người nhất thời không nói gì, chỉ nhìn Phi Hoan bưng canh vào đặt nhẹ trên bàn, cô ta đưa bàn tay trắng nõn nã ra mở nắp bát, lập tức hương thơm ngào ngạt tuyệt đối có thể khiến ai nấy cũng đói bụng len lỏi vào mũi mọi người.
Lâu Thất mắt phát sáng.
Đồ bổ, món ngon!
Là một kẻ sảnh ăn đích thức, trước mặt món ngon, những việc khác có thể tạm thời gác lại.
"Thúy Hoa cô nương, đây là gì vậy?"
Phi Hoan mỉm cười nói: "Đây là canh bổ tiểu nữ tử tận tay hầm cho đế quân. Hiện nay Phá Vực dựng nước bận rộn, chắc chắn có nhiều việc cần đế quân xử lý," cô ta lại nhìn chồng tấu sớ, dịu dàng nói: "Canh bổ này là do mẹ của tiểu nữ dạy tiểu nữ nấu, dùng rất nhiều thảo dược, lại thêm nhiều nguyên liệu khác, hầm nửa canh giờ mới xong. Tiểu nữ tử hi vọng mượn bát canh bổ này có thể xin lỗi đế quân và đế phi, sáng nay trên đại điện là tiểu nữ đã thất lễ."
"Đích thân hầm cho đế quân? Vậy ta không thể ăn rồi!" Lâu Thất bước lên một bước, dáng vẻ như chuẩn bị giành canh ăn.
"Nếu Lâu đế phi thích, tiểu nữ tử sẽ về nấu loại khác, bát này chỉ có thể để nam tử dùng, nữ tử không thích hợp." Phi Hoan nói, hai tay đỡ bát canh tới trước mặt Trầm Sát.
"Đứng lại." Khi cô ta cách Trầm Sát năm bước, giọng Trầm Sát lạnh lùng nói cô ta. Phi Hoan lập tức sững lại, sau đó ánh mắt có vẻ đỏ hoe.
"Đế quân, là tiểu nữ có lỗi, tiểu nữ không nên dùng Khống Mộng Yểm với đế quân."
Vừa dứt lời, đừng nói Lâu Thất tới Trầm Sát cũng sững sờ. Họ không thể tưởng tượng ra nổi, cô ta lại dám nói ra chuyện này! Hơn nữa lại nói vào lúc này, trước mặt nhiều người như vậy.
Giờ đây, điều họ tò mò là cô Phi Hoan này rốt cuộc định làm gì? Cô ta biết bùa chú là điều không thể bàn cãi, nhưng cô ta biết Khống Mộng Yểm, loại bùa chú này rất nhiều người đều sẽ bài xích.
Đương nhiên khiến Trầm Sát và Lâu Thất bất ngờ là lẽ nào cô ta biết họ đã phát hiện ra trước đây cô ta thi triển Khống Mộng Yểm? Sau khi biết cô ta không hốt hoảng cũng không né tránh, ngược lại còn quang minh chính đại nói ra?
Ngay cả Lâu Thất cũng không biết cô ta ấp ủ âm mưu gì?
Ánh mắt Phi Hoan đỏ hoe, nước mắt lưng tròng: "Tiểu nữ tử thấy thú vị nên mới học bùa chú này, lần trước vì quá hiếu kì, cũng quá ngưỡng mộ đế quân nên nhất thời phạm lỗi, mong đế quân nể mặt sự phụ tiểu nữ, nể tình tấm lòng sắc son của tiểu nữ đối với đế quân mà tha thứ cho tiểu nữ."
Nguyệt biết việc Khống Mộng Yểm, Ưng thì không biết, vì thế hắn không biết Khống Mộng Yểm là sao, Nguyệt mặt biến sắc, hắn nhớ tới chuyện này liền có chút do dự.
"Bổn đế quân không biết ngươi đang nói gì."
Trầm Sát khẽ nhíu mày, nhưng vẫn giả vờ không biết việc này. Lâu Thất cảm thấy rất lạ kỳ, nếu là người khác lúc này chắc đã bị hắn một chưởng đánh bay hoặc đánh chết rồi chứ?
Phi Hoan nhất thời cũng không hiểu.
Cô ta đã liều lĩnh thừa nhận việc Khống Mộng yểm rồi, cứ nhận lỗi trước, nói không chừng cơ hội của cô ta sẽ lớn hơn, có điều hoàn toàn không ngờ rằng cô ta nói ra rồi nhưng Trầm Sát nhìn có vẻ như không hề biết gì?
Lẽ nào khi đó Khống Mộng Yểm của cô ta đã gần thành công, phản phệ là vì nguyên nhân khác.
Nếu Khống Mộng Yểm thành công, Trầm Sát đích thực không nhớ được nội dung của giấc mơ, chỉ nhớ cô ta. Nhưng hắn không hề nhớ cô ta, cũng không nhớ tình hình trong mơ?
"Thúy Hoa cô nương nói vậy là biết bùa chú?" Lâu Thất thuần túy là biết rõ còn hỏi.
Phi Hoan gật đầu: "Đế phi lẽ nào có thành kiến với người biết bùa chú?"
Nói vậy Lâu Thất chắc sẽ khách sáo phủ nhân chứ? Nhưng khiến cô ta bất ngờ là, Lâu Thất thẳng thắn thừa nhận: "Đúng thế, đặc biệt là những kẻ tới từ Tây Cương, đặc biệt rất căm ghét!"
Phi Hoan sững người.
Lâu Thất không bỏ qua biểu cảm của cô ta, lập tức khẳng định Phi Hoan này tới từ Tây Cương. Dung mạo xinh đẹp, bùa chú lợi hại, có dũng khí, rất sáng suốt dám một mình tới Cửu Tiêu Điện, thân phận của cô ta không tầm thường.
Lâu Thất luôn thấy rằng bản lĩnh của Phi Hoan không chỉ có nhiêu đây, lần này cô ta có thể khiến đám người thần y đi cùng mình vào Tam Trùng Điện, để Trầm Sát đặc biệt đối đại, điều đó đã chứng tỏ bản lĩnh của cô ta.
Phi Hoan lảng tránh vấn đề, lại quay sang nhìn Trầm Sát: "Đế quân, nguyên nhân tiểu nữ tử tới Phá Vực đã nói với Nguyệt vệ đại nhân và Ưng vệ địa nhân rồi, thần y cũng đã kiểm chứng, vì sức khỏe của đế quân, có phải tối nay sẽ để tiểu nữ bắt đầu dọn tới Tam Trùng Điện không?"
Dọn tới Tam Trùng Điện?
Đùa gì vậy, để cô ta dọn tới Tam Trùng Điện?
Rốt cuộc là vì nguyên nhân gì?
Lâu Thất chưa hỏi, Phi Hoan cũng không đợi Trầm Sát trả lợi, lại đẩy bát canh bổ tới trước mặt Trầm Sát: "Đế quân hãy uống bát canh bổ này trước đã."
Không ổn, vô cùng không ổn, nếu như trước đây Trầm Sát chắc chắn đã đánh bay đồ trong tay cô ta đi, đá cô ta ra ngoài rồi mới đúng, đâu có thể để cô ta năm lần bảy lượt khuyên uống canh thế này.
Nàng đưa tay định đỡ lấy bát canh trong tay Phi Hoan, nhưng lúc này, Trầm Sát bỗng nhíu mày, sau đó một tay giữ chặt lấy vị trí tim, cơ thể cứng đờ.
Lâu Thất đứng gần hắn nhất, dường như ngay lập tức cảm thấy sự bất ổn của hắn, nhiệt độ cơ thể hắn nhanh chóng hạ xuống, trên người bắt đầu rỉ màu.
Độc cổ của Trầm Sát phát tác!
Không đúng, hôm nay không phải mười lăm, tại sao lại phát tác? Lần trước hắn phát tác là trên đường về Phá Vực, nhưng có nàng, cơ bản không xảy ra chuyện gì cả.
Nhưng mới cách nửa tháng, sao lại phát tác rồi?
"Chủ tử!" Ưng và Nguyệt lập tức kêu lên.
Thần y vội vàng nhìn Lâu Thất: "Đế phi, mau..."
"Thần y, ta có chừng mực." Lâu Thất thấy ông ta định gọi nàng làm thuốc cho Trầm Sát liền ngắt lời ông ta.
Lúc này, họ bất ngờ thấy Phi Hoan rút một con dao găm nhanh chóng cứa vào cổ tay mình!
Máu chảy ra, tay còn lại của Phi Hoan bôi máu của mình, nhanh chóng định điểm vào ấn đường trên trán Trầm Sát.