Hoàng Đế Sủng Ái

Chương 307: chap-307




Chương 307

Nếu không phải đưa cái đèn nhỏ này lên vừa đúng độ cao, chiếu vào vách trong của rương thì tuyệt đối sẽ không thấy được dòng chữ đó.

"Chàng cầm lấy, ta xem một chút." Lâu Thất đưa dây vào tay Trầm Sát, để hắn duy trì độ cao đó, còn mình thì nằm sấp trên sàn thuyền, điều chỉnh một cách tỉ mỉ để xem rõ dòng chữ đó.

Nàng nhìn rõ một chữ thì đọc ra một chữ.

"Một cách khác để vượt ải, xua tan sương mù dày đặc thì có thể nhận được năm ngọn đèn."

Ơ, có thể không cần tìm từng ngọn đèn nữa sao? Lâu Thất lập tức vui mừng, đứng dậy nhìn sang Trầm Sát, ánh mắt long lanh, nhìn đến mức trái tim của Trầm Sát giống như bị lông vũ phất nhè nhẹ qua vậy, mềm mềm tê tê.

Sao hắn lại thích nhìn dáng vẻ ngập tràn ánh sáng tràn đầy tự tin của nàng như vậy chứ?

Sao lại thích như vậy!

"Phá trận lớn, chàng biết không?"

Trầm Sát vừa nhìn bộ dạng đó của nàng thì biết là nàng có thể phá, bèn lắc đầu, sau đó hỏi với vẻ hiếu kỳ: "Nàng biết à?"

Lâu Thất lập tức nói với vẻ mặt hớn hở: "Nắm chắc bảy phần, có thể thử!"

Thanh Phong Quyết, đốt nội lực, trước đây nàng từng dùng một lần trong rừng hoa. Nhưng việc đốt nội lực thì hiện giờ nàng thật sự không sợ nữa. Sau khi giải được sát thương phản đòn do huyết chú bổn mệnh gây ra, nội lực của nàng hiện giờ tuyệt đối là đủ cung cấp cho Thanh Phong Quyết dùng.

Cầm lấy ngọn đèn nhỏ thứ hai, họ đi thẳng ra khỏi cửa, bước lên khoang thuyền.

"Thanh Phong Quyết, nội lực hóa gió, gió chuyển động theo ý." Lâu Thất vừa giải thích đơn giản với hắn, mười ngón tay vừa nhanh chóng kết quyết.

Trầm Sát có thể cảm nhận được nội lực của nàng đang liên tục chảy về giữa mười ngón tay, sau đó theo chú quyết của nàng mà bay tỏa ra.

Tuy nàng nói sẽ không có vấn đề gì, sau đó cố gắng tu luyện tĩnh dưỡng lại là được rồi, nhưng hắn vẫn không nhịn nổi mà nhíu mày, một chưởng áp lên lưng của nàng.

Lâu Thất đang kết quyết, đột nhiên một luồng nội lực dồi dào luồn vào, nàng lập tức giải tỏa áp lực. Vốn dĩ kết chú quyết cần điều chỉnh phân phối nội lực, nàng cũng chỉ là một con người, nội lực có mạnh cỡ nào cũng không thể lãng phí, vì vậy kết quyết sẽ hơi phí sức.

Nhưng hiện giờ có nội lực của Trầm Sát thêm vào, nàng lập tức cảm thấy thoải mái hơn nhiều, tốc độ kết quyết cũng nhanh hơn rất nhiều, thậm chí linh hoạt hơn.

Nàng không hề từ chối, hoặc già miệng nói không cần, để một mình nàng làm. Một người nam nhân bằng lòng kề vai với nàng, thương yêu nàng, làm gì cũng cùng gánh vác cùng nàng, quan tâm đến lời nàng nói thì tuyệt đối đừng từ chối, hãy cho hắn cơ hội.

Nếu không, lần sau hắn có thể sẽ không làm như thế.

Lâu Thất lại không ngốc.

Nàng thậm chí còn ngước đầu nở một nụ cười với hắn.

Tuy nụ cười này vội vã, nhưng Trầm Sát cũng cảm thấy ấm áp trong lòng.

Đây là lần đầu tiên Trầm Sát nhìn thấy tự nhiên không có gió mà lại có thể tạo ra gió. Hơn nữa, gió này có hơi khác so với gió tự nhiên, loại gió này lại có thể tựa như sóng vô hình, hết đợt này đến đợt khác tuôn về phía sương mù dày đặc trước mắt. Chuyển động theo ý, quả nhiên là do nàng điều khiển.

Nhưng vì hắn cũng tham gia nên dĩ nhiên có thể cảm nhận được Thanh Phong Quyết này thiêu đốt nội lực đáng sợ biết bao, nội lực của hắn liên tục tuôn vào trong cơ thể nàng, nhưng lại bị tiêu hao hết mà không hề ngừng lại.

Vừa nghĩ đến trước đây nàng còn định tự mình làm, Trầm Sát liền cảm thấy trong lòng khó chịu. Hắn âm thầm nghĩ, có phải hắn vẫn làm chưa đủ không? Không được, hắn phải tiếp tục cố gắng, hi vọng có một ngày gặp phải chuyện gì thì việc mà nàng nghĩ đến đầu tiên chính là sà vào lòng hắn.

Nếu Lâu Thất biết suy nghĩ của hắn, chắc chắn sẽ trợn mắt khinh bỉ. Vừa thích nàng dũng mãnh có thể kề vai với hắn, lại muốn nàng là chú chim nhỏ dựa dẫm vào hắn, rốt cuộc là muốn như thế nào?!

Cuối cùng, sương mù đó từ từ tan ra.

Gần như là trong chớp mắt, sóng âm trên bờ đã dội vào tai.

"Chắc chắn là ta đặt đúng rồi, chắc chắn là ta!"

"Ồn ào cái gì, đây chẳng phải vẫn chưa phân được thắng thua ư?"

"Sao lâu như vậy rồi mà chưa có người ra ngoài vậy? Chắc không phải đều xảy ra chuyện rồi chứ? Ôi cha, ai đánh đầu ta!"

"Cho ngươi ăn tim hùm gan báo nói bậy bạ này, người nào vào trong đó có phải ngươi quên rồi không? Nếu xảy ra chuyện ở đây, mấy người chúng ta đều không cần chạy nữa, bắt lại hết đấy!"

Người đó vừa nghe thì thấy có lý! Sợ toát cả mồ hôi, hơn nữa, họ không phải đều đặt cược không ít bạc rồi ư? Nếu thua thì cũng đau lòng.

Lúc này đột nhiên có người kêu lên: "Có người ra rồi! Có người ra rồi!"

Ông chủ sạp hàng kia đột nhiên vọt lên nhảy xuống từ trên lan can đá cao nửa người, kích động nhìn về phía thuyền hoa đó.

Điều khiến họ cảm thấy bất ngờ là thuyền hoa truyền tới tiếng kêu khóc của một nữ tử. Người đầu tiên ra ngoài lại là nam nhân đeo mặt nạ màu bạc đó.

Hắn quay người nhìn hai thiếu nữ đi theo sau, trên gương mặt dưới lớp mặt nạ hiện lên một vẻ phiền chán, nhưng vẫn giơ tay đỡ lấy thiếu nữ sắp ngất, bước chân xiêu vẹo, khoác một chiếc áo khoác ngoài của nam nhân, mang theo cô ta nhún người nhảy lên bờ.

"Đây chẳng phải là nha đầu trước đó bị rơi xuống hồ ư?"

Không thể không nói, mắt của một số người đúng là sắc bén.

"Đó là muội muội của Lưu Vân tiên tử à."

Tố Vân Tâm cũng phi thân lên bờ, còn chưa đợi người kịp phản ứng thì đã xông tới đỡ lấy thị nữ của mình: "Hội Hoa Lầu mau cho người đến đây! Ta phải gặp Lầu chủ, ta phải gặp Lầu chủ! Lầu chủ chủ trì công đạo cho thị nữ của ta!"

Mọi người đều sửng sờ. Đây là muốn làm gì vậy?

Triệu Vân cũng ngẩn ra, tiếp đó bèn buông tay, tránh ra hai bước.

Chủ sạp hàng đó nhìn họ nhíu nhíu mày, quay sang Triệu Vân: "Công tử đã lấy được năm ngọn đèn à?"

Triệu Vân giơ tay lên, ba ngọn đèn nhỏ tinh xảo trong tay thu hút ánh mắt của mọi người. Hắn lắc đầu nhẹ nói: "Tại hạ chỉ được ba ngọn, hổ thẹn."

"Công tử đã có được ba ngọn đèn, cũng rất giỏi rồi." Chủ sạp hàng cũng có hơi thất vọng, nhưng trong mắt lại có ánh sáng kỳ vọng khác. Không lấy được năm ngọn đèn cũng không sao, đã có người phá tất cả ải rồi, phá tất cả ải rồi!

Tố Vân Tâm thấy lúc này không có ai để ý đến cô ta, mà đa số đều đang trông ngóng để chờ đợi người khác lên. Cô ta cắn răng, một tay kéo mạnh chiếc áo choàng khoác trên người của thị nữ đó ra, lớn tiếng gào lên lần nữa: "Lầu chủ Hội Hoa Lầu, khách ở phòng chữ vàng đả thương bạo thị nữ của ta tàn bạo như vậy, các ngươi có phải vẫn muốn bao che cho cô ta không?"

Hét lên như vậy, mấy chữ mấu chốt trong đó đã thu hút tất cả mọi người.

Phòng chữ Bảy ở lầu ba Hội Hoa Lầu, dùng vàng để mạ lên.

Nay khách ở phòng chữ vàng đả thương tàn bạo thị nữ của muội muội Lưu Vân tiên tử rồi?

Chà, việc này quả nhiên rất không bình thường!

Quay đầu lại nhìn, lập tức vang lên một loạt tiếng hít thở lớn.

"Mẹ ơi..." Một tên nam nhân lẩm bẩm một tiếng, đưa tay vừa đúng lúc đỡ lấy một tiểu phu nhân vì nhìn thấy nên sợ đến nỗi toàn thân mềm nhũn mà ngã xuống ở phía trước.

Thị nữ thanh tú xinh đẹp, một vùng máu thịt gớm guốc từ cổ đến ngực, máu đã thành màu đỏ thẫm, cộng thêm thịt đỏ tươi trộn lẫn với nhau thành một mảng lớn, quả thực là quá kinh hãi! Quá tàn bạo!

Lúc này ai còn nhớ được bộ ngực của thiếu nữ vốn dĩ trắng nõn mịn màng ra sao, có nở nang mềm mại thế nào, không ai có thể có tâm tư đó đối với mảng máu thịt lớn này!

"Tiểu... thư..." Thị nữ đó hoàn toàn không ngờ được Tố Vân Tâm sẽ có hành động như vậy, nàng ấy vốn đã đau đến muốn chết đi mấy lần, hiện giờ bị kích thích như vậy nên một ngụm huyết khí lập tức trào lên, chớp mắt đã ngất lịm.

Tố Vân Tâm không phải không nhìn thấy ánh mắt kinh hãi, đau buồn phẫn nộ trước khi ngất đi của thị nữ đó, nhưng nàng ta đã bị thương như vậy rồi, nếu không để cô ta lợi dụng một chút thì há chẳng phải là bị thương vô ích ư? Cùng lắm thì sau này đền bù cho nàng ta là được rồi.

"Mọi người xem thử, đây là thủ đoạn độc ác của khách ở phòng chữ vàng đó, cùng là nữ tử mà trái tim cô ta sao lại độc ác như vậy? Nữ nhân đó tâm địa độc ác như thế mà lại còn có thể chiếm được sự sủng ái của Đế Quân Phá Vực, cả đời chỉ cần một mình cô ta, tâm cơ thật sâu xa biết bao! Vốn dĩ, Đế Quân Phá Vực và tỷ tỷ ta Lưu Vân tiên tử sớm đã tâm đầu ý hợp, giờ đây Đế Quân lại vì nữ nhân độc địa đó mà bỏ rơi tỷ tỷ ta, thiên lý ở đâu chứ?"

Tố Vân Tâm ôm lấy thị nữ của mình vừa khóc vừa gào, nước mắt như mưa.

Triệu Vân vốn dĩ không muốn nhiều chuyện, nếu đã không lấy được năm ngọn đèn thì rời đi, nhưng vừa nghe thấy lời của cô ta thì bước chân lập tức dừng lại.

Lâu Hoan Thiên ở trong đám đông đang chờ tiểu muội nhà mình đến, muốn cùng cô ấy bàn bạc xem tối nay có thể làm một bữa tiệc rượu nhỏ dưới ánh nến không, nghe xem bao nhiêu năm nay cô ấy sống thế nào thì nghe thấy lời nói của Tố Vân Tâm, gương mặt tuấn tú đó lập tức tối sầm lại.

"Nha đầu chán sống rồi nhỉ!" Dám mắng Tiểu Thất nhà hắn là nữ nhân độc địa?

Tố Vân Tâm thấy sự chú ý của tất cả mọi người đều đã bị cô ta thu hút thì càng ra sức gào khóc: "Vốn dĩ là chúng tôi tìm được ngọn đèn đó trước, ai ngờ nữ nhân đó cứ đòi cướp, thị nữ của ta chẳng qua là tiến lên trước tranh luận với cô ta, thế mà cô ta lại ra tay độc ác như vậy!"

"Tố cô nương, cô nói là thật ư?"

"Dĩ nhiên là thật, ta có chứng cứ ở đây!"

Tố Lưu Vân còn chưa lấy chứng cứ ra thì trên thuyền hoa lại có mấy lượt người lên, chính là Bắc Phù Dung, Lưu Vân tiên tử, còn có hai người nam nhân lạ mặt khác.

Người lên cuối cùng lại chính là đôi vợ chồng bị người khác cười nhạo trước đó.

Mặt nạ vàng của nam nhân áo đỏ và mạng che mặt ngọc vàng của nữ tử ở dưới ánh đèn rất lóa mắt.

Tố Lưu Vân vừa lên thì nhìn thấy Tố Vân Tâm và thị nữ đang được cô ta ôm ở trước mặt mọi người, vừa nhìn mảng đó ở trước ngực thị nữ thì cô ta cũng hít ngược một hơi lạnh.

"Tỷ tỷ, tỷ cuối cùng cũng về rồi. Tỷ tỷ, tỷ phải phân xử thay cho bọn muội!"

Lâu Thất và Trầm Sát cũng nhìn qua đó, khi Lâu Thất vừa nhìn rõ vết thương của thị nữ đó thì lập tức trợn tròn mắt.

Sau đó nàng đưa tay bịt mắt của Trầm Sát: "Tuy hiện giờ không nhìn thấy gì, nhưng người ta tốt xấu gì cũng là tiểu cô nương mười bảy mười tám, đừng nhìn, giữ lại tôn nghiêm cho người ta."

Trầm Sát gật gật đầu, dứt khoác quay đầu đi.

Lâu Thất vẫn đang nghĩ, đây là gặp phải chuyện gì vậy, một tiểu cô nương mà lại bị thương thành bộ dạng này, thật là bi thảm mà.

Nhưng lại nghe Tố Vân Tâm đột nhiên chỉ về phía nàng, cắn răng cắn lợi gào nói: "Chính là cô! Đồ nữ nhân xấu xa lòng dạ độc địa! Cô là đồ nữ nhân ác độc, cô lại còn dám quay về!"

Lâu Thất lập tức sững sờ. Nàng chỉ ngược về phía mình: "Cô đang nói ta?" Nàng ác độc lúc nào vậy? Nàng đã làm gì chứ?

"Chính là cô! Cô làm thị nữ của ta bị thương thành như vậy mà giờ còn giả vờ như không có việc đó! Trái tim cô rốt cuộc là làm bằng gì vậy!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.