Hoàng Đế Hắc Hóa

Chương 13: chap-13




Chương 13

Tân Nhất Lai đem vấn đề lớn này đưa đến nội các liền mặc kệ, dường như không có một chút nóng vội nào. Hắn không nóng vội, nhưng không đồng nghĩa với việc Hoàng đế bệ hạ không nóng vội, việc này chậm trễ một ngày, tổn thất đều là tiền, Hoàng đế bệ hạ nghèo như vậy, lập tức triệu tập bốn vị nội các đến cung nghị sự, nhân tiện cũng kêu Thái Tử đến luôn.

Chung thượng thư dù sao cũng tán đồng, cười ha hả nói: “Vi thần không đồng ý cũng không được a, bằng không Hộ Bộ phải lấy ra trăm vạn lượng bạc, thần thật sự không có cách.”

Sắc mặt Tân thái phó có chút khó coi, “Thần không đồng ý. Ba mươi lượng bạc liền nghĩ có thể xây dựng được bến tàu, quả thực là nói chuyện cười, tuyệt đối không có khả năng.” Hắn sắp bị nhi tử nhà mình làm cho tức chết rồi, ba mươi vạn lượng bạc liền nghĩ có thể xây dựng bến tàu, đầu bị đá đập hay sao, nếu mà không xây dựng xong, thì đó là khi quân phạm tội đó, đến mạng còn không giữ được. Cái tên hỗn trướng kia, học ở đâu ra cái bốc phét như vậy.

Lý các lão biết là Hộ bộ khó xử, nghe vậy cũng ngo ngoe rục rịch, tò mò hỏi: “Tân thị lang thật sự chỉ cần ba mươi vạn lượng bạc?”

Chung thượng thư che miệng Tân thái phó lại, lớn tiếng trả lời: “Không sai, chính là ba mươi vạn lượng bạc.”

Tân thái phó gấp đến độ mặt đỏ lên, giật cánh tay của Chung thượng thư ra, trợn mặt nhìn, “Ngươi----“

“Tân thái phó đừng kích động.” Hoàng đế bệ hạ buồn cười: “Nếu lệnh lang có thể làm được bến tàu này, chắc chắn trong lòng đã có tính toán. Trẫm thấy hắn mấy năm nay kiểm tra đánh giá đều là hạng ưu, danh tiếng ở trong nhân dân cũng không tồi, có thể thấy Tân thị lang rất có tài năng.”

“Nhưng mà, bệ hạ, cái này cũng quá khôi hài rồi.” Tân thái phó gấp đến độ muốn khóc rồi.

Từ Canh cảm thấy chính mình cũng nên nói một câu, ho nhẹ một cái, cất cao giọng nói: “Cũng không trách được Thái phó lo lắng, rốt cuộc thì bạc này cũng hơi ít một chút. Nhưng mà, nhi thần cho rằng Tân thị lang hành sự không càn rỡ, nếu đã đồng ý, thì hắn cho dù đập nồi bán sắt cũng sẽ đem bến tàu xây dựng tốt. Không bằng, tạm thời đồng ý với yêu cầu của Tân Thị lang, nếu bến tàu có thể xây dựng xong, thì quyền quản lý thuyền tư liền giao cho Công Bộ, nếu như xây dựng không tốt, lại tìm cách khác. Thêm nữa, Tân thị lang nói cũng rất đúng, chuyện xây dựng cửa biển này đều là do Công Bộ thi hành, tất cả chính vụ đều là do Tân thị lang vất vả xử lý, lao lực hết tâm sức mới có thể xây dựng xong, cuối cùng công lao lại thuộc về nơi khác, nói thật thì cũng quá bất công rồi. Nếu nơi đó quản lý tốt thì không nói đi, nhưng nhi tử thấy, thuyền tư càng ngày càng kém, mỗi năm nhập kho chỉ được vài vạn lượng bạc, cái này làm cho người ta không biết khóc hay cười nữa…”

Bốn vị các lão nghe vậy đều yên tĩnh lại, Chung thượng thư không nhịn được cười lạnh, “Nghe tiền việc xây dựng cửa biển, Lại Bộ như sắp đánh nhau luôn rồi đó, một đám đều tranh cãi muốn đi Thiên tân Tuyền Châu và Quảng Châu, không cần nói cũng biết là vì cái gì. Theo vi thần thấy, mặc kệ Tân thị lang làm việc này như thế nào, việc quản lý thuyền tư thì nên để cả bốn bộ cùng xử lý.”

Lâm các lão ngồi một bên nghe mà rát hết mặt, cháu trai ông ta vừa mới xin đi Thiên Tân, vì cái này, Lâm các lão còn bán mặt mũi đi tìm Lại Bộ thượng thư nói chuyện. Lâm các lão vốn tư lịch trong sạch, nay lại vì chuyện này mà cảm thấy chột dạ, càng thêm cúi đầu không nói một tiếng, lại đừng nói đến việc phản đối.

Nếu nội các đã thống nhất ý kiến (Tân thái phó hoàn toàn bị bỏ qua), Hoàng đế bệ hạ tự nhiên cũng không có gì dị nghị, đang muốn sai Lý Như Xương đến Công Bộ truyền khẩu dụ, lại thấy Từ Canh đứng dậy, “Phụ hoàng, việc này vẫn là để nhi thần tự nói với Tân thị lang thì tốt hơn.”

“Như vậy cũng tốt.” Hoàng đế bệ hạ có tâm tư để cho Từ Canh đi làm chuyện tốt, vui vẻ đồng ý.

Từ điện Thái Cực đi ra, Từ Canh liền hướng về Công Bộ mà đi, không ngờ Chung thượng thư lại đi cùng hắn, Từ Canh cười cười hỏi: “Đường đến Hộ Bộ hình như không phải bên này.”

Chung thượng thư cũng cười, “Hạ quan đi qua xem Tân thị lang có cần giúp gì không?” Kỳ thật chính là trong lòng tò mò, muốn biết Tân Nhất Lai rốt cuộc đang làm cái gì, nhân tiện thăm dò tin tức, có thể giúp Hộ Bộ tranh thủ được thứ gì tốt không. Ai nha, Hộ Bộ thượng thư cũng rất khó làm đó!

Từ Canh tâm sáng như gương, lại không vạch trần, cười ha hả nói: “Thượng thư đại nhân muốn hỗ trợ, không bằng rót nhiều tiền xuống một chút.”

Chung thượng thư làm bộ không nghe thấy, hướng Từ Canh làm tư thế mời đi trước: “Điện hạ mời đi trước.”

Hai người lảo đảo lắc lư, chỉ một lát đã đến cửa Công Bộ. Chỉ một lát sau, Tân Nhất Lai nghe được tin tức liền ra nghênh đón, Chung thượng thư từ xa đã khoe thành tích, “Tiểu Tân a, ta đã không phụ sự gửi gắm của ngươi, hao hết môi lưỡi mới có thể thuyết phục được nội các và bệ hạ đáp ứng yêu cầu của ngươi, ngươi cũng đừng làm cho ta thất vọng. Người khác ta không nói đến, nhưng lão nhân gia quật cường nhà ngươi, ta phải mạo hiểm sinh mệnh để giữ chặt hắn lại, ngươi nhớ đến ta đó.”

Tân Nhất Lai đặc biệt thành khẩn mà chắp tay thi lễ với ông, “Lão đại nhân yên tâm, có chuyện tốt gì, người đầu tiên ta tìm sẽ là người.”

Chung thượng thư thuận thế mà làm tới, “Vậy ngươi mau nói cho ta biết một chút đi.”

“A?” Tân Nhất Lai giả ngu.

Từ Canh lộ ra vẻ mặt không đành lòng.

Chung thượng thư hận không thể đi lên véo lỗ tai hắn, “Chậc chậc, lúc ngươi cầu ta nói thật dễ nghe, cầu xong rồi thì ném đi. Đáng thương cho lão nhân gia ta cũng không biết đi tìm ai để nói lý lẽ. Ngươi mà như vậy, ta sẽ đi tìm Tân thái phó! Nghe nói Tân thái phó từ nhỏ đã tập võ, lực tay rất lớn, thân thể cường tráng, không biết Tân thị lang sẽ trụ được mấy đòn.”

Tân Nhất Lai với lão lưu manh vô lại này thật sự không có biện pháp, vẻ mặt đưa đám nói: “Đại nhân vào phòng rồi nói.” Bị lão nhân gia này theo dõi, cảm giác muốn hộc máu ra rồi.

Vào phòng, Tân Nhất Lai căng da đầu đem một bản kế hoạch khác đưa ra, Chung thượng thư một chút mặt mũi cũng không để lại cho hắn, gấp đến nỗi không chờ nổi mà lại bản kế hoạch trước mặt Từ Canh lại, nhìn nhanh qua một lần, nếp nhăn trên mặt giãn ra, đôi mắt tâm tàng bất lộ cũng đã lộ ra ánh sáng, tuy rằng ở trong bản điều trần đó có rất nhiều chỗ xem không hiểu, nhưng cũng không ảnh hưởng, chỉ cảm thấy thật sự rất lợi hại, đặc biệt cái gọi là “Xi măng” rất thần kỳ.

“Cái này… Xin măng là đồ vật gì, thật sự tốt như vậy sao?”

Từ Canh trong lòng khẽ chuyển động, lập tức hiểu được. Đây là những cái mà đời trước Tân đại nhân đã sáng tạo ra, thì ra vốn đã sớm nghĩ ra rồi.

Tân Nhất Lai ra sức lắc đầu, “Một chút cũng không tốt, là ta nói dóc.”

Chung thượng thư cầm quyển sách gõ vào đầu Tân Nhất Lai một cái, oán hận nói: “Tân thái phó là người thành thật như vậy, sao lại dưỡng ra một nhi tử giảo hoạt như ngươi chứ. Quyển sách này ngươi đã làm xong từ lâu, lại cố ý không lấy ra, chính vì muốn đòi tiền của ta. Thằng nhãi ranh này, Hộ Bộ của ta cũng muốn lấy một ít xi măng.”

Tân Nhất Lai không nói lời nào. Từ Canh nặng nề khụ hai tiếng, như có thâm ý.

Chung thượng thư lại làm bộ không nghe tiếng, vẻ mặt từ ái nói: “Hộ Bộ sẽ không chiếm không của ngươi, mà chỉ lấy một phần thôi. Ngươi nghĩ mà xem, cái này cũng không phải vật tầm thường gì cả, liên quan mật thiết đến kinh tế và đời sống nhân dân, không biết bao nhiêu người đỏ mắt đâu, thủ đoạn gì cũng sẽ làm ra. Lão phu tuy bất tài, nhưng ở trông triều ít nhiều cũng có danh tiếng, đến lúc đó sẽ toàn lực giúp đỡ ngươi.”

Tân Nhất Lai nhìn ông ta, vẻ mặt không chút cảm xúc nói: “Hạ quan vốn định hợp tác với triều đình.”

“Này không phải càng tốt sao ----“ Chung thượng thư vừa dứt lời liền hiểu ra, giương nửa miệng quay sang nhìn Từ Canh.

Từ Canh cũng rất chân thành mà nhìn lại ông ta, mặt mang theo ý cười.

Chung thượng thư: “Ha ha…” Tuy là vậy, ông ta vẫn không muốn nhả ra.

“Chỉ là một phần, một phần mà thôi.” Chung thượng thư gian nan đưa một ngón tay ra, ba ba mà khóc than, “Ta đây cũng không còn biện pháp nữa, cửa lớn Hộ Bộ nhiều năm đã không sửa chữa, đến nay mưa gió liền bị dột, mùa đông thì càng thảm hơn, khắp nơi đều là gió, lạnh đến người run bần bật, lại không có tiền để mua than sưởi, nhiều quan viên bị lạnh đến nỗi thấp khớp, ta nhìn mà trong lòng khó chịu. Đều là những người trụ cột, nếu bị đông lạnh đến bệnh luôn, không phải sẽ làm cho người ta thất vọng hay sao….”

Tuy rằng biết được lão nhân gia này đang tỏ vẻ, nhưng nước mắt cũng đã trào ra rồi, Tân Nhất Lai còn không biết xấu hổ mà không đáp ứng được sao, thở dài một hơi nói, “Thượng thư đại nhân đừng nói nữa, một phần thì một phần, xem như là chút tâm ý của hạ quan đối với các đồng liêu ở Hộ Bộ.” Dứt lời liền nhìn về phía Từ Canh, Từ Canh cũng vội vàng nói: “Thượng thư đại nhân một lòng vì chuyện công, bổn vương kính nể mãi không thôi.”

Chung thượng thư lau mặt, kéo tay Tân Nhất Lai nói: “Chúng ta đây là nói tốt. Đúng rồi,ngươi tính thử một chút, một phần này của ta một năm có thể kiếm ra bao nhiêu tiền?”

Tân Nhất Lai, “……”

Chung thượng thư như muốn xổ tới, cảm thấy mỹ mãn liền đứng dậy cáo từ, lại bị Từ Canh gọi lại, “Chung thượng thư thỉnh dừng bước, ta còn có chuyện muốn nhờ.”

Ánh mắt Chung thượng thư hơi lóe lên, nụ cười trên mặt trở nên phức tạp, “Xin điện hạ cứ nói.”

“Chuyện thuyền tư thuộc về Công Bộ quản lý thỉnh đại nhân giữ bí mật.”

Chung thượng thư có chút ngoài ý muốn, “Vì sao?”

Từ Canh lộ vẻ thần bí nói, “Ta nghe nói Lại Bộ gần đây rất gấp, bởi vì tất cả mọi người đều mong được đi Thiên Tân, vì sao như vậy thì đại nhân cũng rõ. Nếu bọn họ muốn đi, sao không thỏa mãn mong muốn của bọn họ. Nha môn của sáu bộ đều nhiều năm rồi chưa tu sửa, trước mắt không phải là thiếu tiền sao, cái này chính là rất tốt. Nghe nói, ở Thiên Tân quan lục phẩm cũng đã có bổng lộc là tám ngàn lượng, chỉ tiếc là Lại Bộ Lưu thượng thư lại không chịu thả người đi.”

Chung thượng thư cảm giác như Từ Canh mà hắn nhận thức cùng người trước mặt này không giống nhau, ngơ ngác mà nhìn hắn, thấy bộ mặt của hắn, ông đưa tay lau mặt, trách mình hình như quá mẫn cảm, Thái Tử điện hạ trưởng thành từ bao giờ sao ông không nhận ra. Nhưng mà nói cũng đúng, cái tính kế người một cách trắng trợn như thế này, đúng thật là rất sảng khoái.

Vì thế Chung thượng thư thanh thanh giọng đáp, thập phần thản nhiên: “Chủ ý này của điện hạ không tồi, sau khi hết giờ, hạ quan tự mình đến phủ Lưu thượng thư một chuyến. Lão già kia sợ trách nhiệm, mấy ngày nay luôn cáo bệnh trốn trong phủ. Nhưng mà hạ quan cùng ông ấy có chút giao tình, nói rõ ràng thì tốt hơn. Ai ya, nhiều năm như vậy, lục bộ cuối cùng cũng được tu sửa rồi. Đúng rồi, chuyện này Lý các lão và Lâm các lão sẽ không truyền ra ngoài chứ.”

“Lâm các lão trong phủ vừa mới xin được một người đi làm tri châu Thiên Tân, lúc này chắc là đang rất hối hận, sẽ không đi nói loạn khắp nơi. Nhưng mà, vừa nãy làm cho hai vị cãi nhau, còn Tân thái phó ----“ Từ Canh có chút lo lắng mà nhìn Tân Nhất Lai.

Chung thượng thư đặc biệt nghiêm túc mà khuyên nhủ: “Nếu không, tiểu Tân ngươi hôm nay đừng hồi phủ, lão phu lo ngươi sẽ bị đánh.”

Biểu hiện của Tân Nhất Lai rất bình tĩnh, “Đa tạ Thượng thư đại nhân nhắc nhở, nhưng mà, gia phụ tính tình hơi bạo lực, lại không nói đạo lý. Ta trở về cùng ông ấy giải thích một chút, liền không có chuyện gì.”

Chung thượng thư cười “Ha ha” hai tiếng, “Vậy thì tốt.”

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.net


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.