Hoàng Đế Của Hoàng Đế

Chương 20




CHƯƠNG 20.

“Vậy chính là không được ư… Yêu đương thật phiền phức mà…”

“Yêu đương vốn dĩ rất phiền phức mà.” Dật Thanh Trí phe phẩy đầu trả lời.

“Quên đi, không nói nữa, ta đi tìm tiểu Nặc để giải thích đây. Bằng không thật không biết sẽ thành cục diện ra sao nữa. Đi đây.” Dật Thanh Thích cáo biệt với Dật Thanh Trí xong liền ngay lập tức đi đến phòng Huyền Ngôn Nặc. May là dọc theo đường đi không có gặp phải Huyền Ngôn Nhược, bằng không chắc lại phát sinh chuyện gì đó.

Huyền Ngôn Nặc còn ngồi ở trong phòng hờn dỗi.

Tức chết rồi… Nếu như Dật nói thật, có thể ta chỉ khóc một hồi làm loạn một hồi thì xong việc, thế nhưng hắn lại dám gạt ta… Nói là bản thân không có tình cảm với tỷ tỷ. Hừ, ai tin chứ. Biểu hiện ở trên bàn cơm chính là chứng minh! Tỷ tỷ giúp hắn gắp thức ăn ân cần như vậy, còn chưa từng thấy qua bộ dạng này của nàng…

Huyền Ngôn Nặc thực sự là càng nghĩ càng giận.

Dật Thanh Thích bồi hồi đi qqua đi lại rất lâu trước cửa phòng Huyền Ngôn Nặc, rốt cục cố lấy dũng khí gõ cửa: “Tiểu Nặc, tiểu Nặc, ngươi có ở trong không? Ta nghĩ chúng ta trong lúc đó thực sự có hiểu lầm. Tỷ tỷ ngươi nàng…”

“Câm miệng!!!” Huyền Ngôn Nặc còn đang tức giận, lại nghe thấy thanh âm của cái tên đầu sỏ gây nên cơn tức này, lửa giận trong lòng lại bay lên, y hướng về phía cửa hét lớn một tiếng làm cho Dật Thanh Thích hoảng sợ.

Dật Thanh Thích ngập ngừng nói: “Tiểu Nặc, ngươi hãy nghe ta nói đã… Ta và ngươi tỷ tỷ thực sự không có gì… Ngươi đi ra một chút có được hay không? Ta sẽ giải thích tất cả với ngươi.”

“Ngươi lừa ai chứ!”

“Ai.” Dật Thanh Thích thở dài một hơi, “Ta đứng đây nói cũng được. Tiểu Nặc, không phải trước bữa cơm ngươi đi thay quần áo sao, ta bị ngươi đẩy ra ngoài liền đụng phải Huyền Ngôn Nhược. Ta là nói thực, ta vừa nhìn thấy nàng ta liền khó chịu. Quá phận hơn chính là nàng ta còn lấy tay chọc mặt ta, loại chuyện này ngươi chưa từng làm qua đúng không? Thế nào có thể để nàng ta giành trước? Cho nên ta đã bắt lấy tay nàng ta tránh ra.”

“Vậy… Vậy ngươi dán sát vào nàng như vậy làm gì?”

“… Chỉ là vì muốn hù dọa nàng ta chút mà thôi.”

Dật Thanh Thích nói xong câu cuối, trong phòng liền không còn âm thanh.

Dật Thanh Thích nóng nảy, lại chạy tới liều mạng gõ cửa phòng Huyền Ngôn Nặc, trong phòng truyền ra tiếng nức nở. Dật Thanh Thích càng gấp, một bên liều mạng  gõ cửa, một bên kêu: “Tiểu Nặc, tiểu Nặc, ngươi đi ra đi. Ngươi mà không ra… Ta trực tiếp xông vào đấy? Tiểu Nặc? Ta vào đây.”

Dật Thanh Thích nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, rón ra rón rén đi vào liền thấy Huyền Ngôn Nặc úp mặt vào bàn khóc, lòng không khỏi một trận thương xót. Dật Thanh Thích tới gần Huyền Ngôn Nặc, nhẹ nhàng lay bả vai Huyền Ngôn Nặc, kêu lên: “Tiểu Nặc…”

Huyền Ngôn Nặc đột nhiên ngẩng đầu dựa vào trong lòng Dật Thanh Thích.

Dật Thanh Thích mừng rỡ, ôm Huyền Ngôn Nặc liên tục vuốt ve lưng y. Huyền Ngôn Nặc úp mặt vào trong lòng Dật Thanh Thích nhỏ giọng khóc, khóc thút thít định ra quy định cho hắn: “Ngươi hãy nghe cho kỹ, ta quy định cho ngươi. Thứ nhất, ngươi không đcó sự đồng ý của ta thì không được cùng một chỗ với đám nữ nhân; thứ hai, coi như là cùng một chỗ với nữ nhân, nữ nhân này không được đẹp hơn ta; thứ ba, dù được sự cho phép của ta cũng không được quá mức thân mật với nữ nhân…”

“Quá mức thân mật… Cho một mức hạn đi?”

“… Tuyệt đối không được xảy ra chuyện như ngày hôm nay lần nữa!”

“Được ~ còn có không?” Dật Thanh Thích sờ đầu Huyền Ngôn Nặc hỏi.

“Ừm… Tạm thời không có. Sau đó nghĩ ra sẽ bổ sung.”

“Được… Ngươi nói ta nhất định nghe!” Dật Thanh Thích cười cười hôn Huyền Ngôn Nặc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.