Hoàng Đế Bệ Hạ Hắc Hoá

Chương 25: Đứng vào đội ngũ




Đêm đó Từ Canh lập tức viết thư gửi vào kinh xin cha hắn giúp đỡ, đồng thời lại viết một lá thư khác gửi đến Võ Anh Hầu phủ, bày tỏ muốn mời Cố Hưng giúp một tay. Lúc này Cố Hưng ở kinh thành đã ngột ngạt muốn sinh bệnh, Từ Canh đoán rằng hắn ta sẽ không cự tuyệt.

Nhưng mà, cho dù Cố Hưng đồng ý, Hoàng đế Bệ hạ lập tức hạ chỉ điều hắn ta đến, cũng không thể trong hai ba ngày là có thể đến nơi, Tân Nhất Lai tính toán thời gian, nếu lại tiếp tục kéo dài, trong vòng nửa năm muốn xây dựng xong bến tàu thật sự là có chút khó khăn, vì vậy dứt khoát vứt chuyện này qua một bên, ra lệnh cho hạ nhân đưa xi măng từ kinh thành đến xây sân bãi trước.

Vì giữ bí mật, tất cả các công nhân làm trong xưởng xi măng đều đã ký khế ước bán thân với Tân gia và Từ Canh. Đây là thứ quá nhạy cảm, không chỉ liên quan đến toàn bộ việc xây dựng bến tàu, mấy chục năm sau này còn là một trong những điểm mấu chốt để phát triển kinh tế. Tân Nhất Lai cũng không muốn độc chiếm ý tưởng này làm lợi cho bản thân, nếu không, cũng sẽ không chủ động hợp tác với triều đình, còn dễ dàng bị Hộ bộ phân đến giúp sức, nhưng mà, cũng không có nghĩa là ông ta coi tiền như rác, ai cũng có thể chiếm được tiện nghi của ông ta.

Tân Nhất Lai là người thực tế, Từ Canh cũng không nhu nhược, hơn nữa dẫn theo rất nhiều người là tâm phúc từ kinh thành đến, không đến vài ngày xưởng xi măng đã có sản phẩm đầu tiên, hàng mẫu cũng đã ra ngoài, Từ Canh lập tức phân phó các công nhân ở bến tàu xây một con đường cái. Ngoại trừ Tân Nhất Lai và Từ Canh, đây là lần đầu tiên tất cả mọi người nhìn thấy xi măng, còn có chút không tin, chờ tới khi đổ xi măng lên không nhịn được muốn đưa tay ra nhấn thử, kết quả hiện ra một dấu bàn tay rất to, lập tức đã có người lo lắng, “Này… Cái này có được không vậy?”

Tân Nhất Lai bình tĩnh nói: “Được hay không sáng mai sẽ biết.” Nói xong, ông ta lại dặn dò công nhân buổi tối nhớ tưới nước cho mặt đường, tránh để mặt đường rạn nứt.

Mọi người thấy ông ta tính toán kỹ càng như thế, trong lòng hơi bình tĩnh lại, nhưng rốt cuộc vẫn có chút không yên lòng, sáng sớm ngày thứ hai trời chưa sáng đã chạy tới kiểm hàng.

“A?” Viên ngoại lang dè dặt duỗi đầu ngón tay chọc chọc lên mặt đường, trên mặt lộ ra vẻ ngạc nhiên mừng rỡ, “Rất cứng, đâm không bị lún.” Ông ta vừa dứt lời lại tăng thêm khí lực, dứt khoát đưa tay vỗ một cái, một tiếng “bộp” vang lên, bàn tay đã đỏ ửng, mặt đường vẫn cứng rắn như sắt.

Từ Canh dứt khoát nhấc chân đạp lên, thảnh thơi đi một vòng ở phía trên rồi mới xuống, gật đầu cười nói: “Làm rất tốt.”

Mọi người thấy thế, cũng rối rít đi tới, chỉ là mọi người vẫn có chút không yên lòng, sợ mình không cẩn thận giẫm hỏng mặt đường, bước chân đi rất nhẹ, thế cho nên tư thế đi bộ cũng có chút là lạ.

“Thực sự là vô cùng cứng rắn.” Viên ngoại lang kích động khiến gương mặt đỏ bừng, cũng không biết trong đầu đang suy nghĩ cái gì, lại ngồi xổm xuống nhặt một cục gạch ven đường lên chuẩn bị đập lên mặt đường, bị Tân Nhất Lai tay mắt lanh lẹ giữ chặt, “Ôi ôi, bây giờ vẫn chưa được, nếu ngươi muốn đập, chờ mấy ngày nữa mặt đường làm xong rồi lại đến.” Nói xong, ông ta lại phất tay đuổi mọi người xuống ven đường, “Xuống đi xuống đi, mặt đường còn chưa có khô hết, sẽ bị giẫm hỏng.”

Viên ngoại lang vẫn còn chưa cảm thấy đã ghiền, nhưng mà rốt cuộc vẫn không dám làm trái ý lãnh đạo trực tiếp, chỉ là trong đầu vẫn âm thầm lén lút nghĩ biện pháp, một hồi sau khi ăn cơm, thừa dịp Tân thị lang không có ở đây, ông ta lại đến cẩn thận nghiên cứu.

Bên trong thành Thiên Tân có bao nhiêu ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào nơi này, chuyện xảy ra trên bến tàu tất nhiên sẽ không giấu diếm được, đến buổi trưa, mọi người đã biết Công bộ phát minh ra một thứ có thể xây xong một con đường cái rất lớn chỉ trong vòng hai ngày ngắn ngủi. Ngoại trừ một vài quan viên có chỗ đứng vững vàng, những người khác đều đang đứng ngồi không yên.

Thành thật mà nói, vì sao quan viên địa phương thành Thiên Tân lại cố ý cản trở việc xây dựng hải quan, còn không phải là bởi vì Công bộ muốn cướp cây rụng tiền của bọn họ, cho dù là ai thì cũng sẽ không thoải mái trong lòng, cho nên, dù biết rõ người đứng phía sau hải quan là Thái tử điện hạ, bọn họ cũng dám cản trở, mục đích không phải là muốn quấy nhiễu chuyện này, chỉ cần Công bộ quá hạn không thể hoàn thành việc xây dựng bến tàu, đến lúc đó bọn họ sẽ như ong vỡ tổ đến can gián đoạt lại tư Thị Bạc*. ( tương đương với cục hàng hải bây giờ)

Chỉ cần bến tàu không tuyển được người, đừng nói tới Công bộ thị lang, cho dù là Thái tử Điện hạ đích thân tới thì có thể thế nào? Quan viên địa phương rất chắc chắc về điểm này, không ngờ, Thái tử điện hạ lại thực sự đến đây, hơn nữa, Tân thị lang còn xuất ra đại sát khí!

Các quan viên có chút nhát gan sợ phiền phức đã bắt đầu nửa đường bỏ cuộc, Công bộ có thể xuất ra thứ nghịch thiên như xi măng, thì có trời mới biết bọn họ còn đang cất giấu cái gì? Nếu Tân thị lang đã dám can đảm khoe khoang khoác lác nói trong vòng nửa năm sẽ xây xong bến tàu, nhất định đã tính toán kỹ càng trước. Bọn họ ra sức khước từ như vậy, nếu có thể cướp được tư Thị Bạc vào trong tay còn dễ nói, nếu không giành được, không chỉ đắc tội Công bộ Thị lang, chỉ sợ còn ký một khoản ở chỗ Thái tử Điện hạ, sau này tiền đồ sẽ có trướng ngại!

Vì vậy, tối hôm đó, trong thành Thiên Tân có rất nhiều người trắng đêm không ngủ.

Người đầu tiên chuồn êm đến đội ngũ chính là Lâm Đồng chất tử của Lâm nội các, tuy rằng trong nhà đang túng thiếu nhưng vì chuyện này lại phải móc không ít bạc, còn liên lụy bá phụ thiếu nhân tình của người ta, nhưng mà, lúc trước đến kinh thành, Lâm nội các đã lặng lẽ kêu hắn ta qua cố ý dặn dò, bảo hắn ta ngàn vạn lần chớ có đối nghịch với Thái tử và Công bộ, nhưng không nói rõ nguyên nhân.

Lúc trước Lâm Đồng còn có chút phiền muộn, nói thật, hắn ta hoàn toàn không biết gì về Thái tử điện hạ và Công bộ Tân thị lang, một người là thiếu niên lang mười lăm tuổi được nuôi dưỡng trong thâm cung, một người là con trai của Thái phó cố chấp táo bạo, trong kinh thành cũng không nổi tiếng là khôn khéo giỏi giang, hai người như vậy, có gì đáng lo lắng. Hắn ta đau lòng cho bạc của mình còn không kịp nữa đây.

Cho nên, đến khi đoàn người của Từ Canh vào thành, hắn vẫn như cũ không nói một lời, mặc dù không cố ý đối nghịch, nhưng cũng không có ý ra mặt giúp một phen, ngoảnh mặt làm ngơ chờ Từ Canh gặp khó khăn.

Kết quả, Thái tử điện hạ không những không gặp khó khăn, nhìn dáng vẻ như vậy tựa hồ còn giống như cá gặp nước, Lâm Đồng hơi có chút suy nghĩ, thầm nghĩ không tốt, mặc kệ bến tàu có thể xây xong hay không, rốt cuộc chuyện này vẫn là do Thái tử chủ trì, cho dù bị phá hỏng cũng không ảnh hưởng đến việc Thái tử Điện hạ thừa kế ngai vàng, nhưng nếu bây giờ hắn ta lưu lại ấn tượng xấu với Thái tử, cho dù Lâm nội các bá phụ có giúp đỡ hắn ta như thế nào, chỉ sợ tiền đồ tương lai của hắn cũng sẽ không tốt.

Huống chi, nếu chuyện này thực sự thất bại? Lâm Đồng hung hăng vỗ đầu một cái, điều này sao có thể! Đây là việc đầu tiên sau khi Thái tử điện hạ nhiếp chính, Hoàng đế bệ hạ sao có thể để cho hắn gặp thất bại? Coi như vì nghĩ cho danh tiếng của Thái tử, nhất định Hoàng đế Bệ hạ sẽ toàn lực ủng hộ, nếu ai dám cản trở, cứ chờ bị Hoàng đế Bệ hạ trừng trị đi.

Lâm Đồng cảm thấy lúc trước đầu óc của mình thật sự là bị nhúng nước, mới bị những đồng liêu kia lừa gạt, vậy mà lại muốn đối nghịch với Thái tử. Hắn ta cũng không muốn vụng trộm dính dáng với Tạ gia giống như những người khác, cho dù muốn vào đội ngũ, sẽ phải kiên định đứng bên cạnh Thái tử, nếu không, đến khi trở về kinh hắn ta sẽ bị bá phụ đánh chết – – mặc dù ở trong Nội các Lâm nội các tỏ ra có phần câu nệ an phận, nhưng nếu vì vậy mà cho rằng ông ta là một người hòa nhã đàng hoàng thì đã sai hoàn toàn, người đàng hoàng có thể ngồi lên vị trí Nội các sao?

Cũng giống như vây, suốt ngày gây gổ với người ta ở trên triều, thoạt nhìn dường như Tân thái phó cực kỳ không có tâm nhãn!

“Ban đầu hạ quan đến Thiên Tân, không thông thạo sự vụ trong vùng, chỉ sợ tùy tiện đề nghị ngược lại sẽ khiến Điện hạ bỏ lỡ đại sự, cho nên vẫn không dám phát biểu. Gần đây hạ quan cho người điều tra khắp nơi trong ngoài thành, cuối cùng cũng có chút manh mối, lúc này mới vội vàng cầu kiến Thái tử Điện hạ, thỉnh Điện hạ thứ tội.” Trong lòng Lâm Đồng biết mình đã bỏ lỡ thời cơ tốt nhất để vào đội ngũ, nhưng mà, so với những đồng liêu đang tìm đường chết trong thành Thiên Tân, cũng coi như hắn ta lạc đường mà biết quay đầu sớm, chỉ cầu mong Thái tử Điện hạ sẽ bỏ qua chuyện cũ, cho hắn ta một cơ hội thể hiện.

Tất nhiên Từ Canh không so đo, hắn cảm thấy mình sắm vai Thái tử hiền đức chiêu hiền đãi sĩ lâu như vậy, lòng dạ dường như đã rộng lớn hơn rất nhiều, rõ ràng biết Lâm Đồng là kẻ xem xét thời thế mới tìm đến nhưng lại không hề tức giận, nói thế nào nhỉ, thiên hạ ồn ào đều vì lợi mà đến, thiên hạ rối rít đều vì lợi mà đi, trong lòng có danh lợi là điều bình thường, lợi dụng hợp lý là tốt rồi, hắn cũng không mong đợi tất cả mọi người trên đời này đều là trung quân ái quốc, ngay cả Tân tiên sinh, đời trước ông ấy đấu đến một mất một còn với Từ Long và Tuệ vương cũng không phải vì một hoàng đế vô dụng như hắn, mà là vì báo thù cho người thân chết oan của mình.

“Nghe ngóng được cái gì, nói thử xem.” Mặc dù Từ Canh không so đo thái độ của Lâm Đồng, nhưng cũng sẽ không cho hắn ta sắc mặt tốt, dù sao hắn cũng là Thái tử, không thể quá mềm yếu. Ngữ khí của hắn càng nghiêm túc ngưng trọng, Lâm Đồng lại càng cung kính, thậm chí còn vô cùng căng thẳng, trên trán rịn ra một tầng mồ hôi.

“Bẩm báo Điện hạ, quả thật có người đang âm thầm quấy phá chuyện xây dựng bến tàu, người này là Nghiêm Cử Tri châu của Thiên Tân. Nghiêm Cử nhậm chức ở Thiên Tân gần mười năm, đã sớm nắm giữ trong ngoài châu* Thiên Tân gió thổi không lọt, Huyện lệnh của các huyện bên dưới đều là người của hắn ta, chỉ cần hắn ta nói một câu, không nói đến chuyện không thể tuyển người cho bến tàu, ngay cả mặt của công nhân cũng không thể thấy. Đến nỗi những người gần đây được điều đến để nhậm chức, hoặc là hữu tâm vô lực giống như hạ quan, hoặc là bị Nghiêm Cử cho người giật giây bỏ đá xuống giếng.”

*Châu (đơn vị hành chính thời xưa).

Từ Canh cười lạnh, “Nghiêm Cử đúng không, lá gan thật đúng là không nhỏ, dám tính kế trên đầu Cô*.”

*Cô (tiếng tự xưng của vương hầu thời phong kiến).

Lâm Đồng lén lút chà xát hai tay cáo trạng nói: “Nhắc tới Nghiêm Cử đó, vừa không phải là thế gia đệ tử xuất thân cao môn đại hộ, lại không có học thức hơn người, nhưng lại nhiều lần may mắn thi trúng cử nhân, mưu cầu được một chức vị ở chỗ Tuệ vương Điện hạ, nghe nói vì chuyện này đã đưa khuê nữ nhà mình vào Vương phủ. Dựa lưng vào cây lớn dễ hóng gió, một cử tử* nho nhỏ từng bước thăng chức bò đến vị trí Tri châu, người không biết còn tưởng rằng hắn ta đã làm chuyện tốt kinh thiên động địa.”

*Cử tử: Người đậu kì thi hương.

“Tuệ Vương thúc?” Từ Canh đầu tiên là bất ngờ, sau đó lại cảm thấy tất cả mọi thứ đều hợp lý. Tuệ Vương thúc là một người khôn ngoan, mấy năm nay có lẽ vẫn luôn giả bộ vô dục vô cầu, dường như lúc này vô cùng hài lòng với thân phận là một thân vương thanh nhàn, cả ngày không phải là ngâm thơ làm phú, thì chính là biên sách với môn khách, còn thỉnh thoảng còn truyền ra ít thơ sách, rất được nhóm Thanh Lưu* trong triều khen ngợi, ngay cả phụ hoàng hắn cũng cảm thấy người đệ đệ này không hề có dã tâm. Nếu không phải Từ Canh trùng sinh, chỉ sợ cũng bị hình tượng của Tuệ vương lừa xoay quanh.

Mặc dù Lâm Đồng đến tố cáo, nhưng mà chủ yếu là nhằm vào Nghiêm Cử, hắn ta vô cùng không phục người lãnh đạo trực tiếp này, vô luận là gia thế bối cảnh hay là học thức xuất thân, Nghiêm Cử sao có thể so được hắn ta, vừa ngốc già*, lại vừa mưu hèn kế bẩn, vậy mà lại đè đầu cưỡi cổ hắn ta, khiến cho Lâm Đồng sao có thể chịu thua? Tuy rằng lần này hắn ta được điều đến Thiên Tân cũng là do bá phụ Lâm nội các ra tay, nhưng tốt xấu gì hắn ta cũng là tiến sĩ hai bảng, Nghiêm Cử kia có tính là cái gì.

*Ngốc già: hơn tuổi nhưng không khôn ngoan hơn.

Về phần Tuệ vương, trái lại Lâm Đồng vẫn chưa phát hiện ra bất kỳ âm mưu nào, dù sao danh tiếng của Tuệ vương quá tốt, chẳng qua là hắn cảm thấy vị Điện hạ này không nhiễm khói lửa nhân gian, sao có thể bị những lời nói gió thổi bên gối mà làm ra những chuyện như vậy, truyền ra ngoài chẳng phải là sẽ khiến ông ta mất mặt?

“Được, ta đã biết.” Từ Canh nâng chung trà lên cạo cạo trà vụn, “Chỉ là một tiểu lâu la mà thôi, sử dụng chút thủ đoạn lén lút, không đáng để Cô vương phải tự mình động thủ, sẽ có người xử lý hắn ta.” Người khác không nói, với tính tình của Tân tiên sinh, đời trước ngay cả bản thân là Thái tử ông ấy cũng dám mắng dám đánh, Nghiêm Cử dám làm hỏng chuyện của ông ấy, cứ chờ bị Tân tiên sinh trừng trị đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.