Hoàng Cung Kỳ Ngộ

Chương 13: Mật thám




Cuối cùng Lê Ứng Thiên cũng rời khỏi cung Trường Lạc. Trước khi đi, hắn còn cẩn thận dặn dò Trường Đông gọi người đến hộ tống Lê Nguyên Phong về vương phủ.

Lê Nguyên Phong thư thả ngẩng mặt nhìn lên trần nhà huýt sáo, chân thì chà chà xuống đệm. Hình như hắn đã quên mất đây là giường của nàng chứ không phải hắn.

“Ngươi nghĩ xem, ai là kẻ muốn đưa hoàng đế đến bắt gian ta?” Nàng ngồi xuống bên giường, lay lay tay hắn.

“Chuyện này…” Lê Nguyên Phong ra vẻ nghĩ ngợi, đôi chân mày chau lại, khiến nàng cũng hồi hộp ngóng chờ. “Cây quạt của ta đâu rồi?” Hắn đưa tay lần mò khắp giường.

Chắc có ngày nàng tức chết vì hắn. Nàng thì đang lo không biết mình đã đắc tội với người nào, mà hắn lại chỉ lo tìm cây quạt.

“Đây rồi.” Lê Nguyên Phong xoè cây quạt ra, phe phẩy vài cái, mỉm cười. “Không có nó ta khó suy luận.”

“Giờ có rồi đó, ngươi nói đi.”

“Kẻ lúc nãy là ai?” Hắn chuyển chủ đề.

“Người yêu của Trần Lâm Nguyệt.” Dĩ nhiên không thể nói thẳng ra người đó tên là Lý Thiệu Minh.

“Cắm sừng hoàng đế hậu quả thế nào chắc ngươi đã rõ.” Hắn nhịp nhịp cây quạt vào tay nàng, giọng điệu như người lớn doạ ma con nít.

“Nếu hoàng đế muốn xử lý kẻ cắm sừng mình, ngươi mới là kẻ rơi đầu trước nhất.” Nàng hất cây quạt của hắn ra.

“Hoàng huynh chẳng những sẽ không xử lý ta, mà còn mong ta yêu ngươi nhiều một chút.”

Có thể khiến một hoàng để bỏ xuống thể diện của mình mà để cho hoàng hậu ngoại tình cùng người khác, thì nguyên nhân chỉ có một – đó là quyền lực. Có điều, nàng thấy Trần Lâm Nguyệt không có vẻ gì là đang làm việc cho Lê Ứng Thiên để dụ dỗ Lê Nguyên Phong cả.

Lê Nguyên Phong ngồi tựa lưng vào tường, tay xoay xoay cây quạt, nháy mắt với nàng.

“Chỉ cần người phụ nữ mà ta yêu nhất ở trong tay hoàng huynh, ta sẽ không dám có ý đồ tạo phản.”

Thì ra hắn chỉ lợi dụng nàng để trấn an lòng nghi kỵ của Lê Ứng Thiên. Vậy là, việc hắn lẻn vào phòng nàng lúc nữa đêm có lẽ cũng không nằm ngoài mục đích để mật thám của Lê Ứng Thiên trông thấy.

Hắn mà có ý đồ mưu phản thật, chắc chắn Lê Ứng Thiên sẽ mang nàng ra xử đẹp trước cho bõ tức.

“Đồ xấu xa!”

“Ta chưa bao giờ có ý định chống đối hoàng huynh.” Hắn nhún vai. “Chỉ là hoàng huynh quá đa nghi, nên ta cũng cần làm gì đó khiến anh ấy yên lòng một chút.”

Nghĩ lại, việc này cũng không hẳn là bất lợi đối với nàng. Lê Ứng Thiên luôn cần có nàng trong tay để kiềm chế Lê Nguyên Phong khi cần thiết. Có nghĩa là, nếu không có việc gì nghiêm trọng, hắn sẽ không gây hại đến nàng, thậm chí còn có thể nói là sẽ bảo vệ nàng – một con tin quan trọng.

Có thể nàng là người suy nghĩ đơn giản, tạm gọi là có trái tim thánh nữ ngây thơ thuần khiết không vẩn đục bụi trần, nên nàng tin Lê Nguyên Phong không có âm mưu chiếm lại ngôi hoàng đế. Hiện giờ Lê Ứng Thiên đang ngồi rất vững trên ngôi vị của mình, kéo hắn xuống không dễ dàng gì. Nếu Lê Nguyên Phong muốn làm kẻ đứng đầu thiên hạ thì hai năm trước đã nhân lúc người người tung hô hắn mà chễm chệ ngồi trên vị trí đó rồi. Trừ khi…

Trừ khi lên ngôi vào thời điểm ấy có khả năng gây cho hắn một bất lợi nào đó vô cùng lớn.

Mà thôi, đầu óc chim sẻ của nàng cũng không suy nghĩ được nhiều. Ngu ngu ngơ ngơ mà bày đặt nguy hiểm biết đâu lại càng nhanh chết. Trước hết cứ nhảy vào một bóng cây an toàn cái đã. Nàng thích Vampire, nhưng nếu hắn phát hiện ra nàng là hàng giả thì nhất định sẽ không tha cho nàng. Lê Ứng Thiên thì không cần nói, hoàng đế trước giờ đều là loại người thủ đoạn thâm sâu, ngay cả vợ mình cũng mang ra làm mồi nhử được thì đủ biết hắn máu lạnh thế nào; nàng có làm gì thì rốt cuộc hắn cũng sẽ nghĩ nàng và Lê Nguyên Phong cùng một giuộc. Theo phe Lê Nguyên Phong vẫn tốt hơn. Hắn có dê một chút, tham ăn một chút, lại hay bắt nạt nàng, nhưng chính những điểm xấu xa ấy lại khiến nàng thấy đỡ đau tim suy suy đoán đoán. Chỉ có trước mặt hắn nàng mới không cần phải đóng vai Trần Lâm Nguyệt. Cứ cho là hắn có âm mưu đoạt ngôi đi, diễn kịch được đến hôm nay chẳng phải chứng tỏ hắn rất thông minh sao? Theo người thông minh hơn thì mới có cơ may sống sót cao.

Lê Nguyên Phong nắm lấy cổ tay nàng kéo về phía mình, hướng ánh mắt vào vết sẹo do bị kiếm cắt của nàng.

“Còn đau không?” Hắn hỏi.

Nàng gật gật đầu, không hiểu sao hắn đổi tính đổi nết, trở nên dịu dàng với mình như thế.

Hắn chau mày, kĩ lưỡng quan sát vết sẹo, rồi vừa cười vừa đưa ngón trỏ say sưa ấn ấn ấn vào mấy cái.

“Biến thái!” Nàng rụt tay lại.

“Tên ngươi là gì?”

“Phan Hạ Vy.”

“Ngốc quá.” Hắn đưa tay búng vào má nàng. “Mới đó đã lơ là cảnh giác như vậy, làm sao tồn tại được trong cung.”

Không phải nàng lỡ miệng, mà là nàng muốn công bằng. Hắn tiết lộ bí mật của hắn cho nàng, nàng nói tên thật của mình cho hắn.

Đoàn ngự lâm quân hộ tống đến. Lê Nguyên Phong bước xuống giường, tay tung hứng cây quạt, tiến ra ngoài.

Bước vào kiệu, khoé môi hắn vẽ nên một đường cong hoàn hảo.

*******

Trời nhập nhoạng tối, Vinh công công theo lệnh Lê Ứng Thiên đến cung Đào Nguyên đón Nguyên Phi đến cung Hưng Long thị tẩm. Nhìn bản thân trong gương mắt xanh môi đỏ, trang sức chói loà, xiêm y lộng lẫy, Đỗ Thiên Thành chỉ hận không thể đè tên hoàng đế kia xuống mà tô son trát phấn. Cái vai diễn Nguyên phi này, không biết hắn còn phải theo đến bao giờ.

“Nguyên phi nương nương, thánh thượng đang đợi người trong phòng.”

“Công công vất vả rồi.” Đỗ Thiên Thành theo luật bất thành văn trong hậu cung, đặt vào tay Vinh công công một nén vàng.

Cánh cửa đóng lại, hắn liền nhanh chóng chuyển sang giọng nam. “Thuộc hạ tham kiến chủ nhân.”

Lê Ứng Thiên mắt vẫn không rời tờ tấu chương, ngón tay gõ gõ xuống bàn.

“Thái hậu có động tĩnh gì đáng kể không?”

“Gần đây thái giám thân cận của thái hậu có liên lạc với Hải công công.”

“Hải công công?” Lê Ứng Thiên đưa mắt nhìn Đỗ Thiên Thành. “Ý ngươi là Phạm Văn Hải, người giữ mộ của hoàng đế Duy Khánh?”

“Dạ phải.”

Lê Ứng Thiên đặt tờ tấu chương xuống bàn. Xem ra thái hậu cũng không dễ tin người như hắn nghĩ. Duy Khánh chết đã hai năm, vậy mà bà ta vẫn còn muốn điều tra.

Tuy Đỗ Thiên Thành không biết việc hai gã công công kia gặp nhau có gì nghiêm trọng, nhưng với phản ứng vừa rồi, có thể thấy việc này có ảnh hưởng không hề nhỏ với Lê Ứng Thiên.

“Tối qua Liên phi có rời khỏi tẩm cung không?”

“Tối qua thái hậu gọi thuộc hạ đến tra khảo cung quy, nên thuộc hạ không biết động tĩnh bên cung Ngọc Liên.”

Từ lúc nhập cung, hắn không hề đắc tội gì với thái hậu, chẳng hiểu sao lại rơi vào tầm ngấm của bà ta, suốt mấy ngày đều triệu hắn đến tra hỏi cung quy. Luật lệ trong cung nhiều như vậy hắn làm sao nhớ nổi, nên lúc nào phải thức đêm chép phạt. Hắn không biết chữ nên phải cơm bưng nước rót năn nỉ Ngọc Dao chép giúp mình. Nhớ đến quyển cung quy dày cộm ấy, hắn thật thương cho bàn tay nhỏ bé của Ngọc Dao.

Lê Ứng Thiên ra lệnh hắn giám sát Liên phi và thái hậu, nhưng lại trừ ra hoàng hậu. Từ lần chạm mặt ở cung Trường Lạc, hắn đã cảm giác cô ta có gì là lạ, lại có chút gì quen thuộc. Hắn đã hoá trang hoàn mỹ như vậy, vì sao vẫn bị cô ta phát hiện ra?

“Nguyễn Ngọc Dao là em họ ngươi thật sao?”

“Dạ phải.”

Dường như Lê Ứng Thiên đang do dự định nói điều gì đó, nhưng cuối cùng lại tiếp tục phê duyệt tấu chương.

Mối quan hệ giữa hắn và Ngọc Dao chẳng phải trước khi nhập cung hắn đã nói rồi sao? Tại sao Lê Ứng Thiên còn hỏi lại? Đột nhiên lại đề cập đến cô ấy, không biết là có ý đồ gì.

Đã đóng vai phi tần được thị tẩm thì phải đóng cho trot, Đỗ Thiên Thành nán lại ở cung Hưng Long hai canh giờ rồi mới trở về. Hắn đi lòng vòng tìm Ngọc Dao, định rủ cô ấy nướng mực ăn khuya, nhưng mãi vẫn không thấy bóng dáng Ngọc Dao.

Quán rượu Tuý Mộc,

“Tiểu nhị, cho một chén cơm rượu và một bình rượu nếp than.” Một thiếu nữ xinh đẹp bước vào quán, tay mân mê lọn tóc, ngồi xuống chiếc bàn cạnh cửa sổ. “Còn nữa, sang quán kế bên gọi cho tôi một con gà nướng sả ớt, một chén đậu phụ nướng hành, hai củ khoai lang nướng, với một chén canh tôm nấu củ sắn.”

“Quý khách, nhiều như thế cô ăn hết không?” Tiểu nhị ngần ngừ đứng ở cửa.

“Tôi trả tiền chứ không phải anh, đừng hỏi nhiều.”

Phía ngoài cửa, một người đàn ông áo trắng cũng đang thong thả bước vào quán. Nhìn thấy người thiếu nữ vừa ngồi xuống bên chiếc bàn, đôi môi hắn chợt nhếch lên, ánh mắt lộ một tia thích thú.

“Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ…”

Thiếu nữ nhìn hắn khinh khỉnh: “Ta không quen ngươi.”

“Thật sự là không quen biết sao?” Hắn không đợi mời đã kéo ghế ngồi xuống đối diện nàng. “Vậy ai là người hai đêm trước, ngay tại quán rượu này, chỗ ngồi kia, uống say đến nỗi nôn mửa vào áo của ta?”

Nàng không đáp, mắt tập trung vào chén cơm rượu vừa được mang đến trước mặt mình.

Hắn chẳng những không mất hứng, mà còn rất chăm chú nhìn đôi môi vừa mềm vừa đỏ của nàng ngập trong men rượu.

Từ lúc gặp nàng ở ngự hoa viên trong buổi yến tiệc tiếp đãi sứ thần, hắn đã có hứng thú với nàng. Ngay cả việc nàng có đặc điểm giống với ‘phượng hoàng chi mệnh’, hắn cũng không báo lên Thiên Thông quốc sư. Từ sau vụ bắt cóc hoàng hậu Lạc Việt bị thất bại, Thiên Thông đã không trọng dụng hắn như trước nữa. Hắn cũng không biết mình còn đủ mềm lòng để che chở cho nàng được bao lâu, hay dâng nàng lên để được thăng quan tiến chức.

“Tên vô liêm sỉ kia, ngươi không được dạy là khi người ta ăn thì không được nhìn miệng sao?” Nàng ngước lên lườm hắn.

“Ra là nàng vẫn nhớ đến ta.” Hắn mỉm cười khách sáo, quay sang tiểu nhị. “Mang đến cho ta những thứ giống vị tiểu thư này đã gọi.”

“Ta khi ăn uống không thích ngồi cùng bàn với người lạ.”

“Trước lạ sau quen.” Hắn vẫn tiếp tục mặt dày.

“Ngươi…” Nàng cắn môi tức tối, sau đó chuyển sang thái độ kênh kiệu. “Nói cho ngươi biết, ta là cung nữ thân cận của Nguyên phi, ngươi thông minh thì đừng gây sự với ta.”

Hắn vờ ‘Ồ’ lên một tiếng đầy kinh ngạc. Sau đó, nhìn vào vẻ mặt tự đắc của nàng mà ngọt ngào buông một câu: “Theo ta biết thì cung nữ trong hậu cung đâu được phép tự tiện ra ngoài, nhất là vào ban đêm…” Hắn nở một nụ cười nửa miệng.

“Liên quan đến ngươi sao?”

Nàng đưa tay cầm bình rượu rót vào chén của mình, uống cạn, sao đó chuyển sang xử lý hai củ khoai lang nướng.

Hắn ngồi nhìn gương mặt đáng yêu của nàng đỏ ửng lên vì rượu. Chén đũa của mình, hắn vẫn chưa đụng đến.

Thình lình, nàng ngã gập người về phía trước, tay ôm bụng, một dòng máu tươi tuôn ra từ khoé miệng.

“Nàng sao vậy?” Hắn vội vàng chạy đến đỡ lấy nàng, sau đó mới kịp nhận ra, nàng vừa uống nhầm bình rượu của hắn.

Từ bên ngoài, ba bốn tên hắc y nhân nhanh như chớp ập vào quán, hướng thẳng mũi kiếm về phía hắn. Thấy loạn, mọi người trong quán liền hốt hoảng bỏ chạy thoát thân.

Hắn một thân một mình đánh với đám hắc y nhân, chẳng mấy chốc trở nên đuối sức. Từ trước đến giờ võ công của hắn vốn cũng không thuộc loại cao.

May cho hắn, lính tuần tra đến đúng lúc, khiến đám hắc y nhân kia sợ phiền phức mà rút đi.

“Ngọc Dao! Ngọc Dao…” Hắn chạy đến bên bàn, lay nàng dậy, nhưng nàng không phản ứng.

About these ad


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.