Hoàn Toàn Ngoài Ý Muốn

Chương 1




Nếu dùng năm chữ để hình dung cuộc gặp gỡ giữa Ngôn Khanh và Nguyên Sở Thiên, thì đó chính là hoàn toàn ngoài ý muốn.

Hôm nay trời trong, nhiệt độ 22 độ C, gió dịu nắng ấm, chỉ số tia tử ngoại yếu, đơn giản chính là ngày tuyệt nhất để đi dạo phố uống trà chanh tranh thủ thời gian lim dim. Mà tại nhà sách cũ theo phong cách cổ xưa tinh tế phía trước đại học G, Ngôn Khanh mặc một bộ đồ thể thao màu xanh lá, một tay đang cầm một xâu cá viên, một tay chống má ra vẻ trầm tư.

Nhìn thì giống như đang hưởng thụ ánh mặt trời đẹp đẽ của ngày xuân, kì thực... cô đang lạc đường.

Là ngôi trường Đại học nổi tiếng nhất của thành phố này, đại học G không chỉ có đội ngũ giáo viên hùng hậu, lịch sử lâu năm, mà lại càng nổi danh về phong cảnh đẹp đẽ, rộng thênh thang. Đối với người khác mà nói, đó là chuyện tốt, ít nhất là có yêu đương vụng trộm gì đó thì cũng khó mà đụng phải người quen, nhưng đối với một kẻ đi siêu thị cũng có thể lạc đường như Ngôn Khanh mà nói, đó lại là một cú sốc trí mạng.

Nhập học gần nửa năm, Ngôn Khanh mới coi là hơi quen với con đường từ ký túc xá đến dãy nhà số hai, với cửa Bắc ít lui tới thì hoàn toàn không phân biệt được phương hướng, nhưng cố tình chương trình học hôm nay lại diễn ra ở đây, vậy nên mới từ siêu thị bước ra ngoài được một lúc xong, bạn nhỏ mù đường đã thấy hoàn toàn bi kịch.

“Đi bên trái... Đi bên phải...” Nhìn chằm chằm hai con đường chẳng khác biệt mấy, Ngôn Khanh dẩu môi dùng xiên thịt vừa huơ qua huơ lại giữa hai hướng vừa im lặng thở dài. Sớm biết vậy chẳng thà chờ “Ma thần” Miên Miên gội đầu trang điểm thay quần áo xong rồi cùng đi cho xong, làm sao bây giờ? Mình tìm không thấy đường thì thôi đi, xung quanh đến cái bóng ma cũng chẳng có, bảo cô biết tìm ai để hỏi đường bây giờ?

“Bạn ơi, chào bạn.” Tựa như âm thanh của trời, Ngôn Khanh vừa mới oán thầm đã nghe thấy đằng sau vọng đến một giọng nam đầy lôi cuốn, quay đầu lại nhìn --- dáng người cao gầy, gương mặt tuấn tú hơi lạnh lùng, cộng thêm một chiếc kính đen cực oách. Ôi chao, chẳng lẽ câu nói kia đã linh nghiệm thật? Lạc đường lạc đường mãi là có thể gặp được trai đẹp? Hơn nữa, giờ phút này quan trọng nhất là anh đẹp trai này còn có thể đưa mình thoát khỏi “Mê cung”.

Nghĩ đến đó Ngôn Khanh vui sướng trong lòng, nhưng lời còn chưa kịp thốt ra khỏi miệng đã nghe thấy đối phương chầm chậm nói: “Xin hỏi bộ cơ sở đi đằng nào?”

Một hàng dấu chấm yên lặng trải ra trên đỉnh đầu Ngôn Khanh. Nếu tôi biết, tôi còn đứng ở đây sao?

“Bạn gì ơi?” Anh đẹp trai thấy Ngôn Khanh không có phản ứng, cặp mày anh tuấn hơi nhướn lên.

Đây là đang khinh bỉ cô không tìm được đường phải không? Ngôn Khanh siết chặt nắm tay, nhắm mắt chỉ sang bên trái, nói: “Đằng kia.”

“Cám ơn.” Nhìn anh đẹp trai đã đi xa rồi, Ngôn Khanh cũng bước từng bước nhỏ đi về phía bên phải. Mười phút sau, mèo mù đụng phải chuột chết, Ngôn Khanh cuối cùng cũng thấy được bộ cơ sở hùng vĩ tráng lệ, mục đích đã thành! Ô ~ anh đẹp trai kia nhất định là chỉ số nhân phẩm bằng không nên mới xui xẻo như vậy, Ngôn Khanh nghĩ thế.

Nhưng mười lăm phút sau, Ngôn Khanh hoàn toàn thay đổi suy nghĩ, chỉ số nhân phẩm bằng không không phải là anh đẹp trai hỏi đường, mà là mình!

Nhìn Nguyên Sở Thiên đang nghiêm túc đứng điểm danh trên bục giảng, Ngôn Khanh hóa đá~ing. Giờ phút này, anh ta đã bỏ chiếc kính mát màu đen xuống, dưới sự nổi bật của cặp mắt đen sáng rỡ, gương mặt tuấn tú càng toát ra nét lập thể hoàn mỹ, những sợi tóc mái bởi vì đến trễ mà rối loạn khi nãy cũng ngoan ngoãn rủ xuống.

Từ lúc tiến vào phòng học nói xin lỗi vì đã đi trễ cùng giới thiệu bản thân một cách đơn giản xong, Nguyên Sở Thiên liền bắt đầu điểm danh. Theo từng cái tên trong dánh sách ngày càng đến gần mình, trái tim của Ngôn Khanh cũng không kìm được mà thót lên. Những suy nghĩ tồi tệ cứ nối đuôi nhau bò vào trong lòng, không biết vừa rồi Nguyên Sở Thiên rốt cuộc có thấy rõ mặt của cô không... Cô có nghĩ bể đầu cũng không ngờ tới sẽ trùng hợp như vậy, chỉ đường lung tung thôi mà cũng đụng phải giáo viên mới!

“Ngôn Khanh? Ngôn Khanh?” Giọng nam trầm thấp dễ nghe vang lên trong phòng học hai lần, Ngôn Khanh mới hồi hồn run lẩy bẩy giơ tay lên, cùng lúc đó, đầu cũng gần như đã cắm xuống mặt bàn.

“Ngôn ngớ ngẩn, bà thất thần gì thế?” Miên Miên kỳ quái ơ một tiếng, nhỏ giọng nhắc nhở, “Ai bảo bà giơ tay, nói một tiếng “Có” là được rồi!”

Ngôn Khanh không để ý đến cô bạn thân, đầu càng cúi sâu hơn hơn. Nếu tóc mà dài hơn một chút, có thể đạt tới hiệu quả của Sadako thì càng tốt.

“Này này, bà rốt cuộc có nghe thấy tôi nói gì không hả?”

Trong lúc hai cô gái tranh cãi nho nhỏ, khóe miệng của Nguyên Sở Thiên trên bục giảng đã lẳng lặng rướn lên, bộ đồ thể thao màu xanh lá này hình như đã từng... dừng lại một chút, Nguyên Sở Thiên nhẹ giọng nói: “Bạn Ngôn, chào bạn. Tôi đã nhớ kỹ bạn rồi, bạn có thể hạ tay xuống.”

Ngôn Khanh: ”.....”

Đây tuyệt đối - không phải là một sự khởi đầu tốt lành.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.