Hoàn Toàn Bị Sự Đáng Yêu Của Em Đánh Bại

Chương 4




Edit + Beta: Tôm

(*) Tên gốc là 拔刺 (拔: kéo ra, rút ra; 刺: cái gai, cái dằm…), dịch đại loại là nhổ gai, nhưng dựa theo nội dung chương nên nhà mình quyết định lấy tên là “nhổ cỏ tận gốc”, chi tiết thì mời đọc truyện.

Thanh Bảo và Đào Yếm Yếm ở bên nhau cũng đã hai tháng, thời tiết bắt đầu trở lạnh.

Hôm nay Yếm Yếm tới đón cô đi tụ họp, gặp mặt bạn bè cậu.

“Yếm Yếm, hôm nay nhất định phải đưa bảo bối của mày đến ra mắt bọn này đấy.” Cả nhóm cùng hét ầm vào mặt cậu trước khi cậu rời đi.

Yếm Yếm cười nhẹ, “Cũng có thể đưa cô ấy đến đây, nhưng bọn mày đừng có mà dọa cô ấy đấy.” Giọng điệu rõ ràng có ý muốn bảo vệ bạn gái.

Đến nơi, Yếm Yếm giúp Thanh Bảo cởi áo khoác, treo lên trên giá, rồi lại cởi áo khoác của mình ra, vén tay áo lên, mang một cái ghế dựa ra, bên trên còn trùm một tấm thảm nhỏ, chờ Thanh Bảo ngồi xuống rồi lại ném vào lòng cô một cái gối ôm.

Cả nhóm nhìn Yếm Yếm với vẻ mặt sửng sốt, đây có phải là Đào Yếm Yếm trước nay lúc nào cũng không đàng hoàng không vậy?

Nơi đây được coi là một hội quán nhỏ, do người thân của một người trong nhóm quản lý. Bình thường khi tụ tập ở đây, Đào Yếm Yếm chỉ một lòng tìm kiếm niềm vui, không cần phải tự thân vận động cũng có người phục vụ.

Ngược lại, hôm nay còn khiến cả đám được mở mang tầm mắt, cái người vốn chẳng buồn để tâm đến thứ gì giờ lại đi chăm sóc người khác.

Thanh Bảo dường như đã quen dáng vẻ này của Yếm Yếm từ lâu rồi.

Sau khi thấy bọn họ, cô cười ngượng, “Chào mọi người.” Dứt câu, cô nhẹ nhàng vén tóc ra sau tai.

Cả nhóm thầm gào thét, thuần khiết, cmn thuần khiết quá rồi!

Yếm Yếm hừ lạnh một tiếng.

Cả nhóm khi này mới phản ứng lại, cười cười, “Chào chị chào chị.”

Thanh Bảo cong môi, nở nụ cười.

“Thanh Bảo, qua đây ăn thử đi, bánh kem ở đây ngon lắm đấy.” Yếm Yếm không thèm để ý đám người kia, thấy phục vụ mang điểm tâm lên thì lấy một miếng đút cho Thanh Bảo.

Thanh Bảo há miệng ngậm lấy, đôi mắt cong cong, che miệng lại, gật đầu vui vẻ: “Ừm!”

Cả nhóm đều có khả năng quan sát không tệ, nhìn là biết Yếm Yếm đưa cô đến đây là để giúp cô thư giãn.

Một người trong nhóm cười nói: “Bọn em đang chơi cờ đam, chị có muốn chơi thử không?” Rồi lại chỉ vào Yếm Yếm, “Cậu ta chơi trò này đỉnh lắm, vậy nên hôm nay bọn em không chơi cùng cậu ta.”

Cờ đam, được phát minh vào năm 1880 ở nước Anh, tên tiếng Anh là Halma. Luật chơi rất đơn giản, nhưng đòi hỏi phải có kỹ năng. Mấy công tử nhà giàu này tụ tập lại thành một nhóm, tự thấy mình không giống với mấy kẻ ăn chơi trác táng khác, vậy nên thích chơi cờ đam, cảm thấy chơi trò này cần trí thông minh, rất có phong cách.

Yếm Yếm nghiêng đầu nhìn Thanh Bảo, “Muốn chơi không?”

Tuy là Thanh Bảo rất rụt rè, nhưng rõ ràng đang có hứng thú với cờ đam, “Muốn!”

Trò chơi bắt đầu, Yếm Yếm vòng ra phía sau Thanh Bảo, tựa cằm vào vai cô, nhìn cô chơi, giống với lúc ở khu trò chơi điện tử lần trước, thỉnh thoảng lại giúp cô, còn lại là để cô tự tìm hiểu.

Mấy người ngồi cạnh không nhìn nổi nữa, “Yếm Yếm, mày dính người ta quá rồi đấy, không thể để chị ấy tự chơi à?”

Yếm Yếm liếc xéo mấy người đó, “Tao với Thanh Bảo là người một nhà, ai chơi thì cũng như nhau cả thôi.” Dứt câu, cậu ta ghé sát tai Thanh Bảo, nhẹ giọng, “Thanh Bảo, đi như này…”

Thanh Bảo ngượng ngùng gật đầu: “Ừm!”

Yếm Yếm cười tươi.

Thanh Bảo càng ngày càng tỏ ra tự nhiên với cậu hơn rồi.

Ăn xong, Yếm Yếm quay sang bắt nạt đám người kia.

Thanh Bảo là người mà cậu ta yêu nhất trên đời, sau này nếu có gặp, mấy người cũng phải chiếu cố ba phần.

Đưa cô quay về ký túc xá, Yếm Yếm vẫy tay nhìn bảo bối đi vào, khoảnh khắc quay đầu lại nhìn cậu, trái tim như căng ra, vừa mềm mỏng vừa mãn nguyện.

Giây phút này, cậu nhĩ, chắc chắn không còn lúc nào khiến cậu cảm thấy mãn nguyện hơn được nữa rồi.

Tiếc là, chỉ cần trong lòng thấy thuận buồm xuôi gió, chắc chắn sẽ có chuyện gì đó xảy đến nhân lúc còn chưa kịp chuẩn bị.

Hôm nay Thanh Bảo có bài kiểm tra, Yếm Yếm không đến quấy rầy cô nữa, ở hội quán đánh bài cùng nhóm bạn để giết thời gian.

“Yếm Yếm, mày biết bây giờ mày trông giống cái gì không?”

“Cái gì?” Yếm Yếm đánh đôi A.

“Giống như cái đuôi mọc ra từ phía sau mông chị Thanh Bảo!” Là thứ luôn toàn tâm toàn ý nghe theo chủ, cái loại người có thể luồn cúi ở bất cứ đâu.

“Tao với Thanh Bảo nhà tao là một.” Đào Yếm Yếm khôn phản bác, còn có chút tự đắc.

Vừa mới dứt câu thì có tiếng tin nhắn.

Yếm Yếm thờ ơ móc điện thoại ra, lập tức thay đổi sắc mặt, hai hàng lông mày nhăn lại vẻ tức giận, lập tức ném bài xuống, phóng ra cửa.

“Xảy ra chuyện gì vậy?”

“Thằng khốn Mạnh Quần đang trêu chọc Thanh Bảo!” Yếm Yếm không cả quay đầu lại, nghiến răng ném lại một câu, chắc chắn là đang vô cùng tức giận.

Mạnh Quần là ai? Là em trai cô tình nhân nhỏ của bố cậu ta!

Buổi sáng, sau khi thi xong, Thanh Bảo chậm rãi ăn đồ ăn trong căn tin, tiện thể ôn lại những thứ quan trọng cho bài thi chiều nay.

Lúc này có một tên con trai cầm theo đồ ăn giống cô, ngồi xuống đối diện cô.

“Chị gái nhỏ, ngày đẹp.”

Suy nghĩ bị cắt ngang khiến Thanh Bảo hơi bực mình. Cô ngừng ăn, nở nụ cười lễ độ như đáp lời.

“Tôi là Mạnh Quần, chị gái nhỏ, làm bạn gái tôi nhé?” Hắn ta rất đẹp trai, dựa vào giọng điệu cũng có thể đoán ra, hắn rất được người lớn nuông chiều.

“Ngại quá, tôi có bạn trai rồi.” Thanh Bảo khẽ cắn môi dưới, nhỏ nhẹ đáp lại, trong lòng không mấy vui vẻ.

“Tôi biết, là Đào Yếm Yếm nhỉ.” Mạnh Quần mỉm cười, “Có điều mắt nhìn của chị cũng kém thật đấy, tôi với cậu ta đều thối nát như nhau mà.”

Vẻ không vui hiện rõ trên mặt, Thanh Bảo bưng khay đứng dậy, xem chừng rất muốn chửi hắn ta, nhưng cuối cùng vẫn không thể mắng chửi người khác, chỉ có thể cố kìm nén để lại một câu, “Cậu bệnh rồi!”, sau đó lập tức quay đầu bỏ đi.

Như này là giận rồi?

Mạnh Quần nhún vai, bưng khay cơm chưa ăn miếng nào lên, đi về phía quầy thu dọn.

Mãi đến chiều, Đào Yếm Yếm mới biết chuyện.

Mấy hôm nay cậu ta không đến tìm Thanh Bảo, nghĩ là cô đang trong kỳ thi, có lẽ cũng muốn tập trung ôn tập, tính chờ hôm nay thi xong thì lại đến đưa cô đi chơi, thư giãn một chút sau thi.

Ai ngờ Mạnh Quần lại chạy tới quấy rầy Thanh Bảo.

Nói đến hắn ta, Mạnh Quần chưa từng làm được cái gì ra hồn, chỉ là loại khiến người ta thấy ghê tởm.

Nhưng Thanh Bảo nhà cậu nhất định phải thi thật tốt, hắn ta lại cứ chạy đến quấy rầy, làm ảnh hưởng đến cô, vậy thì Mạnh Quần hắn nhất định phạm phải một sai lầm lớn!

Mạnh Nhu – chị gái Mạnh Quần, hiện là tình nhân của bố cậu, rõ ràng hoàn cảnh gia đình cũng chẳng kém gì gia đình cậu, vậy mà cứ nói bố cậu là chân ái của đời mình, cam tâm tình nguyện làm kẻ thứ ba.

Mấy năm nay, Yếm Yếm vì chuyện này mà không ít lần làm loạn lên. Năm ba trung học còn cố tình chuyển chuyện của Mạnh Nhu với bố cậu ta thành truyện ngắn, dán ở cửa công ty của Mạnh Nhu, còn in thành tờ rơi gửi cho đồng nghiệp cô.

Mặc dù Mạnh Nhu khẳng định đây là một tình yêu đích thực, nhưng vẫn không chịu nổi cái nhìn đầy thành kiến của người khác, không cả đến công ty làm việc, chạy về nhà khóc lóc.

Mạnh Quần này là em cô ta. Mặc dù rất tức giận khi nghĩ đến việc chị gái mình là tiểu tam, nhưng hắn ta lại thấy tất cả là do bố của Yếm Yếm không tốt. Sau khi xảy ra chuyện này, tốt lắm, mấy người đều bắt nạt chị gái tôi. Vậy nên hắn ta lập tức thuê người trói Yếm Yếm lại, ném cạnh cửa sổ nhà họ Mạnh rồi đánh.

Yếm Yếm tức lên, lập tức đánh trả.

Hai người đánh tới đánh lui, âm thầm hãm hại lẫn nhau vài lần.

Nếu là trước đây, Yếm Yếm trả đũa lại là xong.

Nhưng lần này thì không được.

Lần này, cái tên Mạnh Quần kia lại đi khi dễ bảo bối Thanh Bảo mà cậu ta yêu nhất.

Trước khi Mạnh Quần tiếp tục ra tay, cậu đã thuê người đến thám thính nhà chị gái hắn.

Cậu biết tên khốn Mạnh Quần này lúc nào cũng bám lấy chị gái, tuần nào cũng ở đây hai ngày.

Vì vậy Yếm Yếm chặn đường Mạnh Quần trong một con hẻm lúc hai, ba giờ sáng, lao thẳng đến đá vào bụng hắn ta, vẻ mặt vô cùng hung bạo.

Đánh xong, Yếm Yếm lạnh lùng đi tới, ngồi xổm xuống, nhìn Mạnh Quần đang ôm bụng quỳ dưới đất, “Mày có làm gì tao cũng được, nhưng tốt nhất đừng có đến làm phiền Thanh Bảo. Mày làm cho cô ấy không vui, trận này là để đòi công bằng cho Thanh Bảo.”

Mạnh Quần xì một tiếng vẻ khinh miệt, nhìn chằm chằm cậu với ánh mắt hung hăng.

Nhưng sau đó, hành động cùng lời nói của Đào Yếm Yếm khiến tất cả những người có mặt ở đó đều phải bất ngờ.

Yếm Yếm đỡ Mạnh Quần lên, nói: “Hôm nay đánh mày, tao không hối hận, nhưng sau này giảng hòa đi, tao sẵn sàng xin lỗi mày vì những gì tao đã làm với mày trước đây, thật sự xin lỗi. Nếu mày thấy tức quá thì ngày mai có thể đánh lại tao cũng được, chỉ cần không liên lụy gì đến Thanh Bảo, cái gì tao cũng đồng ý với mày.”

Mạnh Quần nghe xong, ngây người.

Cả bọn trố mắt nhìn Yếm Yếm.

Dưới ánh đèn đường, Yếm Yếm đứng thẳng lưng, giọng điệu thoải mái, vẻ mặt thành khẩn, bóng lưng kiên định không chút do dự.

Này là có ý gì?

Cả nhóm kinh hãi thầm nghĩ.

Hóa ra Đào Yếm Yếm,

Lại muốn hướng trái tim về phía mặt trời.

Từ nay cải tà quy chính đấy à.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.