“Kim, Kim Xà kiếm…”
Lấy tay cố sức che vết thương, hòng làm dừng lại hàng loạt máu đang chảy ra, hắc y nhân kia vẫn như trước có thể nói ra danh hào của bảo khí.
“Ngươi cũng biết hàng đó!”
Nam tử chẳng biết khi nào bị người vây quanh, sớm đã đem Triệu Trường Hữu cùng Oanh Ca hai tên vô dụng này hộ ở sau người, hắc y nhân đối với trọng thương của mình, Lý Hưu Dữ lạnh lùng cười nói.
Biến cố thình lình xảy ra, làm những người liên can đều dừng động tác lại, nhìn sang bên này.
“Kiếm hiệp Đoạn Vân Lâu là gì của ngươi!?”
“Chính là gia sư!”
Người nọ nghe vậy lùi một bước, chớp mắt.
“Lý Hưu Dữ, ngươi là người của tứ gia?”
Lời nói thốt ra, làm hắc y nhân ảo não không ngớt, đột nhiên ngừng miệng.
“Đã như vậy, ta lại càng không thể lưu ngươi!”
Mười mấy người vừa dừng công kích giờ này lại theo một tiếng ra lệnh của người ta, cùng lúc mà lên, càng không thấy dáng dấp vừa bị Lý Hưu Dữ trêu đùa, xuất ra đều là tuyệt học.
Lý Hưu Dữ cũng hơi nhíu mày, chăm chú lên, thanh bảo khí thành danh kia lên sân khấu cũng giống như sống dậy, ngân thiết tựa du động cao thấp bay lượn, từng đóa đóa kiếm hoa rực rỡ, lộng lẫy lóa mắt, thêm nam tử tung bay kia, bạch y thắng tuyết, cẩm y ngọc dung, cảnh đó thực sự là hoa lệ không lời nào tả được.
Hắc y đầu lĩnh bị trọng thương cánh tay mà nghỉ chân xem đấu, dần dần trong hai mắt lưu ở bên ngoài, tiết lộ hoảng loạn của hắn, có thể rất rõ ràng nhìn ra bất an cùng phiền toái của hắn, toàn bộ tâm tư đều ở trung tâm tranh đấu.
Nhưng hắn hoàn toàn không biết nguy hiểm đang lặng yên phủ xuống.
Cách đó không xa ở phía sau, một đôi mắt đang chặt chẽ theo dõi hắn không buông.
Triệu Trường Hữu mới được Oanh Ca nâng dậy thì bởi vì trọng thương của hắc y, mà do táo bạo phát ra ý xấu hung ác, một lòng muốn tìm lại mắt mũi mình đã đánh mất.
Cho nên ánh mắt không an phận chung quanh rời đi, kết quả thì bay tới đặt toàn bộ lực chú ý lên người Lý Hưu Dữ chờ đánh nhau với hắc y nhân. Thấy ánh mắt chăm chú đó nhìn chằm chằm nơi khác, tầm mắt xấu xa liền chạy đến trên khuôn mặt suất khí bức người kia, ý tứ tính toán muốn bao nhiêu xấu xa thì có bấy nhiêu!
Vừa nhìn chính là trời lại cho cơ hội tốt khó gặp, hoàn toàn không lo hậu quả, Triệu Trường Hữu đã khoát tay.
Một đạo hàn quang xuất ra.
Triệu Thanh Khâu đặc biệt cho hắn dùng tiêu trong tay áo tới để phòng thân lại một lần nữa hiện thân, bị Triệu nhị công tử không tiếp thu dùng để đánh lén làm nhận không ra công dụng của nó.
Triệu gia ca ca thật sự không biết một lòng lo lắng đệ đệ an toàn, nếu như biết được thứ dùng để phòng thân này còn có công dụng này nữa, lại có ý nghĩ gì đây, càng không biết nếu như để Triệu gia ba ba quang minh lỗi lạc biết được, có thể hay không bởi vì sinh ra nhi tử như vậy tự vẫn mà chết.
Lãnh khí âm trầm phiếm ánh sắc bén, thẳng giữa lưng hắc y nhân ngốc kia, mặc dù không mang theo bao nhiêu nội lực, thế nhưng bởi vì cự ly quá gần, cũng là lực đạo đầy đủ.
Hắc y nhân kia mặc dù chịu thượng nặng, tâm tư lại để nơi khác, trình độ về võ học rốt cuộc cũng là so với công lực của Triệu nhị công tử thâm hậu, đã sớm cảm giác được dị động phía sau, nhẹ nhàng chuyển thân, thắt lưng thấp xuống, thì đã mau chân tránh ra rồi.
Nhưng việc vốn có thể tránh thoát, lại xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, chỉ là một động tác nho nhỏ cũng kéo theo vết thương trên cánh tay, khiến hành động chậm hơn một bước.
Tiễn trong tay áo kia không hề có nội lực đáng kể gì kề sát hai má phóng qua có kinh sợ mà không có hiểm độc, nhưng mang theo khăn che trên mặt xuống.
Khuôn mặt hơn bốn mươi tuổi, là loại hình nhìn qua liền quên, chỉ có khóe miệng hơi rủ xuống có thể làm người ta lưu lại ấn tượng, diện mạo cực kỳ phổ thông trên đó đầy giật mình, có thể tính tới trình độ kinh hồn, nhìn ra được, hắn căn bản không nghĩ tới khăn che mặt của mình sẽ bị đánh rớt, càng không nghĩ tới người ra tay lại là tên Triệu Trường Hữu ngốc đến tột đỉnh kia.
Mà Triệu nhị công tử đâm sau lưng người kia cũng ngốc ở nơi nào, động cũng không dám động nữa.
Hắn cứ chắc chắn cho rằng nhất định sẽ bắn trúng, đè nén căn nguyên rồi không lo lắng qua đối phương vậy mà có thể cùng Lý Hưu Dữ chống lại, công lực của người ta như vậy cho dù bị trọng thương, cũng so với công phu mèo quào của mình mạnh hơn rất nhiều. Càng không lo tới hậu quả không bắn trúng.
Hắn chỉ là đơn giản ngốc nghếch cho rằng, một tiễn này bay qua không chết cũng làm hắn ta trọng thương.
Cho nên Triệu nhị công tử sững sờ ở nơi nào, bởi vì một lần bay này thiếu chút nữa thì khóc ra.
Ngây ngốc nhìn Lý Hưu Dữ không rảnh phân thân, đang hơi sợ nhìn người trung niên kia bị mình đánh nén.
Lúc này, họa lại xông tới rồi…