Hoàn Thị Thỉnh Nhĩ Ngạ Trứ Ba

Chương 55




Người thốt lên tiếng cắt lời ngũ nương, vẫn như trước là một dáng cười nhạt nhẹ nhàng, thế nhưng trong đó không nhìn ra tia cười, nhìn ngũ nương đứng ngốc ra khó chịu.

“Ngươi muốn đi nơi nào?”

“Đương nhiên là cùng các nàng đi lên lầu!”

Triệu Trường Hữu nói xong tay chân không thành thật mò hướng cằm của cô nương đứng cách mình gần nhất.

“Ngươi cho rằng ngươi tới là làm gì?”

Nam tử đẹp không giống như lời nói quay đầu tới nhìn về phía thanh niên, trong mắt mang đậm rét lạnh, coi bộ dáng thì có vẻ rất mất hứng, duỗi tay ngăn cản móng vuốt sói kia.

Cánh tay bị người bắt được, Triệu Trường Hữu dáng vẻ bệ vệ lên trên ngựa thì ngã xuống, run run rẩy rẩy trả lời:

“Không phải là tới vui vẻ sao, kia tới làm gì?”

Lý Hưu Dữ cười có chút ác ý, con mắt phượng lấp lánh trừng Trường Hữu, trông như con rắn đang nhìn chằm chặp con ếch vậy.

Lý Hưu Dữ cũng không đáp lại hắn, chỉ là quay người lại nói với ngũ nương:

“Ngươi này có thể có nam tử hầu hạ người không?”

Ngũ nương bị một hắn một câu hỏi này, không khỏi lại một lần nữa quan sát hai nam tử thu hút trước mặt này, đã làm qua nhiều năm, gặp qua không ít người có ham thích hi kỳ cổ quái, thế nhưng sao cũng không nghĩ tới nhân vật trước mắt giống như ngọc này, vậy mà khẩu vị cũng như vậy.

Cố sức chớp chớp mắt, ngũ nương có chút không xác định hỏi nam tử:

“Gia, nói tới chính là tiểu quan?”

“Nguyên lai là kêu như thế!”

Nam tử hơi gật đầu, sờ sờ cằm mình, ngẩng đầu lên nói:

“Không sai, chính là cái này!”

Thanh niên bên cạnh nam tử nghe y nói như thế, cũng mặc kệ, xếp quạt lại vô cùng không muốn.

“Ta không cần, vẫn là các nàng hảo!”

Lý Hưu Dữ khóe miệng nhếch lên, cười lạnh nói:

“Kia lại không phải do ngươi!”

“Ngươi…”

Thanh niên cũng biết y lợi hại, không thể làm gì khác hơn là vung tay áo, giận dỗi đứng qua một bên.

Ngũ nương thấy thế nhanh chóng khua tay điều hai cô nương quốc sắc thiên hương xuống, cười làm lành nói:

“Gia, qua đây đi!”

Nói xong thì đứng dậy đi trước dẫn đường.

“Ta, ta không đi!”

Triệu Trường Hữu giận dỗi đứng ở một bên xoay cổ, chiếc quạt vừa mở, cự tuyệt như đinh đóng cột.

“Ngươi, xác định?!”

Nam tử bên cạnh hắn cố ý quay đầu, cho hắn một nụ cười xinh đẹp trước giờ chưa bao giờ thấy qua.

Triệu Trường Hữu nhìn y miệng cười diễm lệ không khỏi bị mê hoặc, phạm vi ngũ thải ban lan(màu sắc rực rỡ, ý chỉ nụ cười của anh công có mị lực phát xa) nhìn rồi chỉ còn lại có khuôn mặt phong hoa tuyệt đại kia, quên đứt cánh tay người ta duỗi về phía cổ áo mình.

“A…”

Không đợi hắn hiểu được, ngón tay dài nhỏ kia đã kéo lấy cổ áo hắn, một cái dùng sức, Triệu Trường Hữu liền trọng tâm không ổn mà ngã về phía trước, chỉ có thể chạy theo lực đạo kia.

“Ai nha, ai, ngươi chậm một chút thôi, đau, đau mà…”

Triệu Trường Hữu không có mặt mũi bị túm đi, bởi vì theo đà đi tới, tác động rất mạnh tới vết thương, cao giọng kêu to lên, một tiếng thanh trát tiến vào trong lỗ tai ngũ nương.

Ngũ nương đi tuốt đằng trước, vừa đưa hai người vào trong, ngực bắt đầu nổi lên tính toán nho nhỏ.

Nhìn bộ dáng hai vị này đều là phú gia công tử, nhất là nam tử đẹp không nói lên nời kia, càng không thể tự đắc tội, càng là như vậy thì càng phiền phức, vạn nhất thực sự có ham mê xấu xa gì trên hai người này, không khóe thì người cũng sẽ chết!

Ý nghĩ đi đầu, con mắt xoay tròn, ngũ nương đã có chủ ý.

Dẫn theo hai ngươi vào gian phòng khắc hoa thanh nhã, trên mặt ngũ nương lại đắp lên nụ cười:

“Không biết gia thích dạng gì?”

Thấy đúng chỗ rồi, Lý Hưu Dữ buông lỏng tay túm áo Triệu Trường Hữu ra, cũng không nhìn ngũ nương, chỉ là khóe miệng lộ ra nụ cười nhạt giống như ác ma tàn nhẫn mà lại mị hoặc, ánh mắt khiêu khích nhìn Triệu Trường Hữu.

“Mặt sạch sẽ một chút là tốt rồi!”

Cuối cùng đã được tự do, Triệu Trường Hữu toàn thân giật giật, sửa sang lại cổ áo bị làm loạn, nặng nề hừ một tiếng, run lên hướng tới tấm giường lớn giữa phòng kia.

Giật mình nhìn bước đi khập khiễng của Triệu Trường Hữu, ngũ nương càng chắc chắn về phán đoán của mình, mang hai người biến thái tới nơi này thật sự là đúng rồi.

“Còn đứng đó làm gì!”

Lý Hưu Dữ quay đầu lại, thấy ngũ nương nhìn chằm chặp Triệu Trường Hữu, thập phần không vui nhíu mày.

“Tới ngay, tới ngay, chờ một chút!”

Ngũ nương lại hé ra khuôn mặt, cười như mếu đem cửa đóng hảo rồi rời đi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.