Mạnh mẽ đẩy cửa phòng ra, lại bởi vì theo quán tính lực đàn hồi, cánh cửa gắt gao đóng lại.
Thanh niên vẫn còn đang trong giấc mộng bị tiếng vang cực lớn kia làm cho bừng tỉnh, mở to hai mắt hoảng sợ nhìn nam tử đi bước một tới gần mình.
Biểu tình nghiêm túc đáng sợ trên mặt nam tử, dọa Triệu nhị công tử lạnh run, hận không thể đem chính mình đều bọc vào trong chăn, làm cho ma đầu kia nhìn không thấy mình mới tốt!
“Ngươi, ngươi, nghĩ muốn, muốn làm cái gì?!”
Thật sự là rất khủng bố!
Nam tử đứng ở trước giường, ánh mắt nhìn mình cứ như muốn đem mình ăn tươi nuốt sống, không khỏi theo bản năng lui về phía trong giường, sau lưng lại toát ra từng trận lạnh run.
Nam tử thấy hắn trốn, duỗi tay tóm lấy áo hắn, đem người toàn bộ từ trong giường túm tới bên cạnh.
“Buông, buông tay!”
Triệu Trường Hữu liều mạng giãy dụa, ở trong mắt Lí Hưu Dữ sau khi uống say thế nhưng khả ái nói không nên lời.
Cho tới bây giờ cũng chưa thấy gia khỏa nào giãy dụa đáng yêu như thế…
Chính là vì sao lại cảm thấy gia khỏa này đáng yêu.
Bản thân thật sự thích gia khỏa không chút hữu dụng này ở chỗ nào?!
Đường đường giáo chủ Kham Dư giáo(chịu anh, sao lại lấy cái tên giáo là phong thủy chớ =..=), một đời anh minh sao lại thích gia khỏa ngu ngốc tới cực điểm như thế!
Tất cả suy nghĩ xong, thanh tỉnh đến mức lý trí không thể minh mẫn kêu gào lên, chỉ là thân thể cũng không chịu khống chế, giống như cơ thể không phải của mình.
Đôi môi phẫn nộ, dâng lên ý chí không cho phép phản kháng chắc chắn, hướng xuống phía dưới cưỡng chế.
Mang theo mùi rượu thơm mát, vật thể mềm mại kia xâm nhập khoang miệng, có ý tứ cắn xé, gắt gao dây dưa lấy.
Có thứ gì đó thuận theo vật thể mang theo hương rượu kia rót vào trong cổ họng mình, chỉ có thể bị bắt nuốt xuống không chút dư thừa.
Cả người lại mơ hồ, máu toàn thân đều sung lên, giống như đang cưỡi gió trong tiết trời quang đãng phía cuối chân trời! Bay liệng, lại giống như thấm nhập vẫy vùng trong làn nước suối mát lạnh, nói thoải mái không sai.
Triệu gia nhị công tử lúc ấy liền ngốc ở nơi nào rồi.
Đây là, đây là, đây là, hôn!
Là hôn a!
Nếu như nói mình không có nhớ lầm, mình tuyệt đối là một nam nhân, mà giờ phút này dây dưa với mình, hẳn là một nam tử mới đúng.
Thế nhưng!
Đây tuyệt đối là một nụ hôn hàng thật giá thật mới đúng!
Nhưng vấn đề, chúng ta đều là nam nhân a!!!!
Vì cái gì, vì cái gì, vì cái gì!
Triệu Trường Hữu vốn đầu óc đã không tốt càng thêm gỉ sét!
Ngay tại lúc bản thân thực sự sắp hít thở không thông.
Vật thể kia cuối cùng chịu buông mình ra, rời khỏi khoang miệng mình, Triệu Trường Hữu lúc này mới mở ra hai mắt mê mang, phát hiện sự tình phát triển tựa như rất là không ổn với mình.
Bản thân lúc này, bị người xiết chặt hai tay giơ lên trên đỉnh đầu, thân mình cũng bị gắt gao áp chế ở chỗ sâu trong giường, ở phía trên mình chính là Lí Hưu Dữ dường như muốn ăn tươi nuốt sống mình.
Không biết thời điểm nào, trâm gài tóc của ma đầu bị lấy xuống, sợi tóc thật dài buông ở hai bên mặt mình, đem tất cả mọi thứ cách trở bên người, hình thành một chiếc rèm bí ẩn.
Ánh mắt ma đầu gắt gao chằm chằm mình, ánh mắt kia tựa như nhìn thấy thứ gì đó đáng ghét, khóe miệng tà mị mà nhếch lên trên, lại nhìn không ra y kế tiếp muốn làm cái gì.
Bị loại ánh mắt này chăm chú nhìn, Triệu Trường Hữu không khỏi từ trong cái loại khoái cảm vừa rồi rất nhanh hoàn toàn thoát ly ra, nhịn không được mà da đầu run lên.
Đang suy nghĩ, người nọ lại hướng mình cưỡng chế.
Tưởng là lại một nụ hôn nồng nhiệt, chỉ là không ai ngờ tới, mục tiêu của y lại là cổ họng của mình, há mồm cắn lên.
“Nha…”
Vốn tưởng rằng y cứ thế mà nghĩ muốn cắn chết mình, nhưng lại buông miệng ra, lại dời lên phía trước.
Lúc này đây là nụ hôn chân chính, môi nhẹ nhàng mà đè lên, rồi lại rất nhanh rời đi, một lần lại một lần lặp lại, hoặc thiển hoặc nông(gần giống cửu thiển nhất thâm, nhưng đây là ở môi >“<) Hai tay ghìm giữ mình cũng ly khai chỗ cũ, bắt đầu xé rách quần áo trên người mình, lớn mật xâm nhập đi vào, vuốt ve làn da quang lỏa….