Triệu gia lập Vô Cực sơn trang đã có trăm năm, trăm năm trôi qua, thú tức phụ nghênh thân, gả cô nương tống thân, không biết đã trải qua bao nhiêu hồi, chính là chưa từng có qua nhi tử đi ở rể, huống chi còn là mình cùng ma giáo kết thân, hôm nay lại là chuyện mới mẻ.
mang con dâu về, gả con gái đi
Lúc này, Triệu phu nhân đang ngồi ở bên giường đại nhi tử, kéo tay tiểu nhi tử, vừa nghĩ tới hai nhi tử, một người thì bị nội thương, một người không lâu sau thì rời xa mình, nước mắt ít nhiều lại rơi.
May là Triệu Thanh Khâu thoải mái nói, coi như là thú thân cho Trường Hữu, Triệu phu nhân vừa nghĩ Minh Thư kia cũng là đã gặp qua, dáng dấp hảo không nói, chỉ nhìn một cách đơn thuần phân tình nghĩa kia với Khương Vô Tà, hẳn cũng là tính nết nữ tử, nếu là sau khi thành thân thật có thể một lòng với Trường Hữu, không khỏi là chuyện tốt. Hơn nữa sự tình vẫn như cũ tới một bước này, muốn cho Triệu Cực đổi ý không cho nhi tử đi, đó là không có khả năng, không thể làm gì khác hơn là thoải mái như Triệu Thanh Khâu nói, lúc này mới hoàn toàn quên đi.
Rồi mới liền thu xếp chuẩn bị hỉ sự cho Triệu Trường Hữu, nhưng Triệu Cực lại hé ra cái mặt nói cái gì cũng không cho, Triệu phu nhân cũng mặc kệ cái vẻ ngoài này của hắn, biến Khương gia biệt viện thành toàn bộ hồng, Triệu Cực một mực trốn ở trong phòng không chịu đi ra, mặc cho Triệu phu nhân ròng rã lăn qua lăn lại hai ngày.
Mắt thấy hai ngày trôi qua, đội ngũ còn không thấy tới đón người, Triệu Cực một mực ở trong phòng qua lại, nói thầm, Triệu phu nhân ngược lại nửa vui nửa buồn, vui chính là Trường Hữu có lẽ không cần đi? Buồn lại là con dâu đẹp như vậy sẽ không có rồi!
Trong lúc thở dài than ngắn, đã sắp tới trưa, đại đội nhân mã toàn bộ hồng trùng trùng điệp điệp chạy tới cửa lớn, dẫn đầu chính là Lý Hưu Dữ một thân hồng y.
Nam tử khuôn mặt xinh đẹp mềm mại đáng yêu ở dưới một thân y vật đỏ thẫm nổi bật lên, có thể nói là mỹ lệ cực kỳ, mị lực không giống trước đó ở trong không khí tỏa ra vị đạo dã diễm.
Người ta cũng tới rồi, không còn cách nào, Triệu Trường Hữu một thân tân lang phục sức bị thỉnh ra khỏi cửa, Triệu phu nhân đứng ở trong cửa mạnh lau nước mắt, Triệu Thanh an ủi tuy có đạo lý nhất định, khả đó cũng bất quá là thuốc an thần tự trấn an mà thôi, tới lúc rồi lại là một việc khác, mình luyến tiếc nhi tử không nói, lại sợ nhi tử đi chịu ủy khuất.
Huống chi, nhi tử vừa đi, chẳng biết năm nào tháng nào mới có khả năng gặp lại, vừa nghĩ nhi tử trong lòng phải rời mình đi xa, trong lòng liền không còn vị gì.
Bốn tiểu thư đi theo phía sau nàng an ủi, vẻ mặt cũng không thể nói là vui vẻ, Triệu Trường Hữu khóc lóc thảm thiết kéo tay Triệu Thanh Khâu ngồi ở trong cái ghế, vẫn không chịu bước tới trước một bước.
Lý Hưu Dữ nhìn tay kéo Triệu Thanh Khâu, đi tiến lên một bước, hơi ôm quyền.
“Các vị xin mời!”
Vừa duỗi tay thì túm qua cái tay kia, đem Triệu Trường Hữu cứng rắn kéo ra, nói cũng không nói nhét vào trong hỉ kiệu, cũng không quản lễ phép hay không, vung tay lên, đưa người đi mất.
Một mảnh tiếng hỉ nhạc ẩn đi từng tiếng từng tiếng Trường Hữu của Triệu phu nhân, Triệu Trường Hữu từ nay về sau chính là người của Kham Dư giáo.
Lắc lư một đường, cuối cùng ngừng lại, còn chưa phản ứng được, đã bị người che cái đầu(khăn voan) mời hạ kiệu.
Triệu Trường Hữu chỉ thấy qua người ta thú lão bà, cũng chưa thấy qua người ta đi ở rể, hắn biết đây không cần che cái đầu, cho rằng đó là do tập tục, cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ có thể trông thấy rất nhiều chiếc hài hồng sắc ở trước mặt lắc lư, còn có thảm hồng sắc thật dài từ ngoài cửa trải tới bên trong, cứ như vậy theo người ta quỳ rồi lại quỳ, đập rồi lại đập, tích lịch hồ đồ bái xong thiên địa, làm tân lang quan, ngay cả rượu cũng không tiếp, trực tiếp bị đưa vào động phòng.
Triệu Trường Hữu một người, ngồi ở hỉ sàng thật lớn, lão lão thực thực chờ tân nương tử Minh Thư của mình tới…