*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Suối Qua Khe Núi
Bùi Hồi Quang cởi sưởng y trên người ra khoác lên cho Thẩm Hồi.
Lòng Thẩm Hồi lộp bộp một tiếng, hoảng hốt luống cuống đứng tại kia.
Vóc người Bùi Hồi Quang rất cao, sưởng y bằng vải gấm choàng lên người Thẩm Hồi, vạt áo phết đất khiến thân hình vốn nhỏ xinh của nàng trông càng nhỏ hơn.
Bùi Hồi Quang từ tốn thắt dây buộc trên cổ áo cho Thẩm Hồi, dây áo xanh đen uốn lượn qua lại trên ngón tay thon dài của y, tôn lên xương đốt ngón tay của y, sạch sẽ và trắng như ngọc.
Y cách gần như thế, gần đến mức Thẩm Hồi có thể ngửi thấy hương ngọc đàn nhè nhẹ trên người y.
Chưởng ấn thái giám Bùi Hồi Quang, kẻ đùa bỡn triều chính người người khiếp sợ cùng chửi rủa sao lại mang dáng vẻ này? Y và hình dáng trong tưởng tượng của Thẩm Hồi không quá giống nhau.
Dù không đề cập đến tướng mạo thì khi trước Thẩm Hồi cũng không biết rằng Chưởng ấn lại là một người trẻ tuổi thế kia.
Chẳng lẽ không phải là một lão thái giám khom lưng vờ cười tính tình quái gở sao?
Sau sự kinh ngạc mới đầu, Thẩm Hồi tỉnh táo mà ý thức được Bùi Hồi Quang cùng Hoàng đế đều là loại người đáng ghét và nguy hiểm như nhau.
Hiểu được điều này, trái tim Thẩm Hồi đập thình thịch, rũ mi giấu nỗi hoảng loạn.
Thẩm Hồi cảm thấy đằng đẵng gian nan nhưng trên thực tế động tác của Bùi Hồi Quang như nước chảy mây trôi, thắt lại dây buộc cho nàng rồi thả tay ra, đoạn một lần nữa để tay dưới cánh tay vẫn đang giơ ra giữa không trung của nàng.
“Nương nương?” Y lên tiếng nhắc nhở, trong thanh âm phảng phất ý cười.
Thẩm Hồi cứng đờ gật đầu, gượng gạo vịn vào y rồi đi ra ngoài.
Vòng qua bình phong, Thẩm Hồi trông thấy hai tiểu thái giám quỳ trên mặt đất cẩn thận xử lý vết máu, nàng vội thu tầm mắt lại, không dám tiếp tục nhìn lung tung nhưng khóe mắt thoáng nhìn sang vệt máu tươi trên bình phong vẫn khiến nàng nghĩ lại mà kinh.
Chỉ trong một chốc thất thần như thế, Thẩm Hồi hơi vấp vạt áo, bàn tay khẽ vịn Bùi Hồi Quang của nàng bất giác dùng sức, lúc này mới chân chân chính chính chống lên tay y.
Thẩm Hồi lạnh buốt, nàng cảm thấy toàn thân mình rét căm căm.
Lòng bàn tay kề sát vào cánh tay Bùi Hồi Quang mới nhận ra cơ thể y lạnh hơn đôi phần, hơi lạnh thấu xương nương theo lòng bàn tay thấm vào thân thể nàng từng chút từng chút một.
Nàng thật sự muốn rút tay về.
Nhưng nàng sợ nếu mình buông lỏng tay ra thì ngay cả đi đường cũng đi không vững.
Thẩm Hồi mím môi bỏ qua loại khí lạnh ấy, chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi đây.
Lúc bước qua bậc cửa nàng vô thức tăng nhanh bước chân.
Ra khỏi tẩm điện, Thẩm Hồi vất vả đi từng bước một trên con đường bị tuyết che phủ.
Cung nhân quỳ xuống đất gục đầu né tránh, im ắng yên tĩnh, bên tai chỉ có tiếng nàng và Bùi Hồi Quang giẫm lên nền tuyết.
Âm thanh nhỏ vụn, cực kỳ tương tự với tâm trạng rối bời của Thẩm Hồi.
Rõ ràng là đoạn đường rất ngắn, Thẩm Hồi đưa mắt về phía kiệu mềm và nha hoàn của mình đứng cách đây không xa, chỉ mong con đường này ngắn hơn nữa, ngắn hơn nữa.
Trầm Nguyệt cạnh kiệu mềm cũng nhìn thấy Thẩm Hồi, vội chạy chậm đến nghênh tiếp.
“Nương nương.” Trầm Nguyệt nhanh chóng uốn gối thi lễ rồi gấp gáp chủ động qua dìu Thẩm Hồi.
Thẩm Hồi tựa như chạy trốn, vội vàng rút lại bàn tay đang đặt lên tay Bùi Hồi Quang.
Khác với khi được Bùi Hồi Quang dìu, nàng gần như dồn tất cả sức lực lên người Trầm Nguyệt.
Nàng miễn cưỡng ngẩng đầu nhìn sang Bùi Hồi Quang.
“Làm phiền Chưởng ấn.” Giọng nói nho nhỏ mang theo một chút âm rung.
Nào có chuyện Hoàng hậu nói lời cảm ơn với thái giám? Nhưng dù là kẻ đần độn cũng sẽ không xem Bùi Hồi Quang như một nô bộc.
Bùi Hồi Quang cười khẽ, đây là đáp lại tiếng cảm ơn của nàng.
Thẩm Hồi không muốn dây dưa, hấp tấp xoay người lên kiệu mềm.
Trăng ngời gió lặng, tuyết trắng phau trang sức bạc.
Kiệu mềm màu đỏ càng dễ làm người chú ý, tua hồng trên đỉnh kiệu lay động theo từng bước chân của người khiêng kiệu.
Bùi Hồi Quang đứng yên tại chỗ, nhìn về hướng mà kiệu mềm của Thẩm Hồi rời đi, có vẻ đăm chiêu.
Tiểu thái giám Vương Lai gấp gáp chạy tới, khom lưng đứng sau Bùi Hồi Quang một bước chân, nhỏ giọng hỏi: “Thưa cha nuôi, Bệ hạ vẫn chưa tỉnh rượu, nên làm thế nào ạ?”
Giọng điệu Bùi Hồi Quang dửng dưng: “Rót một bát canh giải rượu đưa đến chỗ Lệ phi đi.”
Vương Lai thưa một tiếng, mau chóng đi làm.
•
Trong kiệu mềm, Thẩm Hồi ngồi cứng đờ tại đấy, không nhúc nhích.
Thấy sắp đến Vĩnh Phượng cung, Trầm Nguyệt bên ngoài kiệu mềm không nhịn được nỗi xót xa, nói nhỏ: “Nương nương, đến ngay thôi.”
Lúc này đây Thẩm Hồi mới lấy lại tinh thần, chầm chậm chớp mắt, nước mắt theo đó rơi xuống.
Tạm thời an toàn.
Ít nhất là tối nay an toàn.
Thẩm Hồi nhập cung mang theo hai nha hoàn —— Trầm Nguyệt và Thập Tinh.
Hai người họ là tỷ muội ruột thịt.
Thập Tinh nôn nóng trông giữ trong sân, trông thấy kiệu mềm của Thẩm Hồi đằng xa thì vội vàng tiếp đón, đứng hầu quy củ bên kiệu mềm, mãi đến khi cỗ kiệu dừng lại thì nàng cùng Trầm Nguyệt một trái một phải đỡ Thẩm Hồi bước vào tẩm điện.
Cho cung tỳ khác lui ra, đóng cửa tẩm điện, cơ thể Thẩm Hồi ngay lập tức mềm nhũn, ngã ngồi trên mặt đất.
“Nương nương!” Trầm Nguyệt và Thập Tinh vội vã cùng nhau đỡ Thẩm Hồi dậy, dìu nàng ngồi xuống giường mỹ nhân.
“Nương nương chịu kinh hãi, đã trở về rồi ạ.
Không sao không sao…” Trầm Nguyệt đỏ mắt, nhẹ giọng trấn an.
Thẩm Hồi đau đến nhăn chặt chân mày, nàng kéo váy của mình ra.
Thập Kinh kinh ngạc hô lên một tiếng.
Trên mặt trong đùi của Thẩm Hồi có một mảng máu tươi, hiện tại vẫn còn có máu chảy ra từ bên trong vết thương.
Không cần Thẩm Hồi phân phó, Trầm Nguyệt và Thập Tinh tức khắc hành động, một người kêu tiểu cung nữ đưa nước nóng vào, người kia lấy thuốc trị ngoại thương trong ngăn tủ.
Trầm Nguyệt vắt khô khăn ngâm nước nóng, cẩn thận lau đi vết máu trên đùi Thẩm Hồi, mắt nàng ấy đỏ ngầu, nói: “Nương nương đâu cần phải gây ra vết thương sâu như thế này ạ…”
Trong tình huống như vậy, Thẩm Hồi nào còn nhớ được việc tiết chế lực tay?
Người bên cạnh Thẩm Hồi đều biết nàng sợ lạnh nhất.
Thập Tinh khoác đấu bồng* lên người Thẩm Hồi, sau đó ngồi xổm kề bên nàng, nghẹn ngào hỏi: “Nương nương còn đau không?”
*Đấu bồng:
Thẩm Hồi nghiêng mặt nhìn về phía Thập Tinh, đoạn nhẹ gật đầu.
Đau.
Đau quá.
Khi nãy ở Nguyên Long điện còn chưa thấy đau bao nhiêu, giờ đây mới có cảm giác đau muốn chết.
Nàng mím chặt môi, đôi môi đỏ non mềm hiện lên sắc trắng.
Ngày lành cho đại hôn của Đế Hậu trải qua ngàn chọn vạn tính, dĩ nhiên sẽ tránh đi ngày bất tiện của Hoàng hậu.
Bởi thế Thẩm Hồi – người từ trước đến nay sợ đắng đã uống thuốc đắng đẩy nhanh kỳ kinh nguyệt trong ba ngày liên tiếp, nhưng thuốc kia lại không có tác dụng, không thể khiến nàng đến ngày nọ sớm hơn.
Do đó nàng mới mạo hiểm tự làm bản thân bị thương.
Nàng cũng không biết mình có thể trốn tránh bao lâu, nhưng tránh thêm ngày nào thì được ngày ấy!
Thẩm Hồi tháo chiếc vòng trên cổ tay xuống, cố sức mở ra, mối nối giữa nan trúc bị nàng tách ra, phía trong giấu một cây châm đao* sắc bén.
Nàng đưa chiếc vòng tay cho Thập Tinh: “Rửa sạch sẽ vết máu đi.”
*Châm đao:
Vừa lên tiếng nàng mới biết giọng nói của mình run cực kỳ.
Trầm Nguyệt xử lý vết thương cho Thẩm Hồi xong, dùng giọng điệu dỗ trẻ con mà dịu dàng nài nỉ: “Trầm Nguyệt nấu một chén canh gừng cho người được không ạ? Trời lạnh thế này, người lại chịu một phen giày vò, sợ rằng nhiễm phong hàn.”
Nếu là ngày trước tất nhiên Thẩm Hồi sẽ không uống.
Nàng không chỉ sợ đắng, nàng còn ghét nhất mùi gừng.
Nào ngờ Thẩm Hồi lại gật đầu.
Khi canh gừng được đưa tới, nàng ôm một chén canh gừng thật lớn, tự đổ vào miệng uống một hơi không ngừng.
Bây giờ không được bệnh, Thẩm Hồi hiểu được.
Ngày bé cơ thể Thẩm Hồi yếu ớt, cực kỳ sợ lạnh, vài lần nhiễm phong hàn nằm trên giường không dậy nổi, thiếu chút thì chết yểu.
Cho nên mấy năm qua nàng mới đa phần sống tại Giang Nam rất ít về kinh.
Ban đêm, Trầm Nguyệt cách một đoạn thời gian sẽ khẽ khàng đi vào xem xét lửa than.
Nàng ấy có thói quen đắp chăn lại cho Thẩm Hồi, một người luôn luôn thích đá chăn, lại phát hiện Thẩm Hồi từ đầu đến đuối đều giữ tư thế cuộn mình chưa từng xê dịch.
Tuyết lớn dồn dập, rơi suốt một đêm.
Khi Thẩm Hồi tỉnh lại, phần eo đau như xé, có lẽ là ảnh hưởng từ bài thuốc nọ.
Thuốc đắng giục kỳ phát huy tác dụng trễ một ngày, xu thế lại kịch liệt, hành hạ đến mức gương mặt nhỏ của Thẩm Hồi trắng bệch.
“Trước giờ người không đau đến nỗi này, có lẽ do thuốc kia gây ra.
Sang tháng sau sẽ không như vậy đâu ạ.” Thập Tinh thừa dịp cung tỳ không ở cạnh, nói thầm bên tai Thẩm Hồi, tiếp đó nhét một miếng mứt táo vào trong miệng nàng.
Thẩm Hồi lại không để tâm, trái lại vì đến kỳ kinh nguyệt mà trong lỏng nhẹ nhõm hơn không ít, có điều vừa nghĩ tới lát nữa phải gặp mặt Hoàng đế, khuôn mặt nho nhỏ của nàng ngay tức khắc hơi trắng lên.
—— Hôm nay nàng phải đi tế bái tông miếu cùng Hoàng đế.
Thẩm Hồi mặc bộ triều phục Hoàng hậu lộng lẫy khí thế, ngồi lên kiệu phượng đi ra tiền điện.
Bộ triều phục Hoàng hậu của nàng không phải không vừa người, mà bởi mặc lên thân một người mang đôi phần non nớt như nàng nên trông có chút không phù hợp.
Khi kiệu mềm của nàng đến, Hoàng đế đã tới trước một bước, vẻ mặt mệt mỏi ngồi trên kiệu rồng.
Thẩm Hồi cắn cắn môi, tay nhỏ bất giác siết thật chặt.
Nàng lặng lẽ thở ra một hơi làm cho chính mình bình tĩnh lại, giữ lấy tay của Trầm Nguyệt bước xuống kiệu phượng, đi tới trước kiệu rồng, thi lễ một cách quy củ.
Nghe tiếng thỉnh an mềm mại, Hoàng đế đưa mắt nhìn xuống Thẩm Hồi, hồi lâu sau mới mở miệng: “Đi lên.”
Thẩm Hồi đành phải bước lên kiệu rồng, thất đảm kinh hồn ngồi cạnh người Hoàng đế.
Khi xuất phát, Hoàng đế nhìn cửa cung mở rộng cách đó không xa rồi đột nhiên nhìn quanh bốn phía, kế đó hỏi tiểu thái giám hầu bên: “Bùi Hồi Quang đâu?”
Đương nhiên tiểu thái giám không nắm rõ tình hình, quỳ xuống đất đáp lời: “Thưa Bệ hạ nô không biết, để nô đi hỏi thăm ngay ạ?”
“Đi kêu Bùi Hồi Quang tới cho trẫm! Nhanh lên! Nhanh lên!”
“Vâng vâng vâng, nô đi ngay lập tức!”
Trong chớp mắt ấy, Thẩm Hồi nhận thấy rõ rệt cảm xúc xao động của Hoàng đế ngồi cạnh nàng.
Hắn vô cùng bất an, hắn đang sợ gặp phải thích khách hành thích sao? Đúng vậy, hiện nay nước địch nhìn chằm chặp, bốn phương trong nước vô số người cầm vũ khí nổi dậy.
đại Tề loạn trong giặc ngoài, kẻ muốn giết Hoàng đế nhiều không kể xiết.
Thậm chí Thẩm Hồi nghĩ rằng nếu hôm nay xuất cung thật sự gặp được thích khách giết chết Hoàng đế thế mà lại hay…
Thẩm Hồi đang nghĩ đông nghĩ tây bỗng nhiên Hoàng đế quay đầu nhìn sang phía nàng.
“Đêm qua dọa phải Hoàng hậu?”
“Thưa không, không có…” Thẩm Hồi cụp mắt.
Hoàng đế chợt cười rộ lên, nói: “Hoàng hậu chớ lo, khi trẫm không say rượu thì không phải như thế.”
Thẩm Hồi vẫn cúi đầu, chỉ luống cuống đáp một tiếng: “Vâng.”
“Ngẩng đầu lên.”
Thẩm Hồi giật mình nhưng không thể không nghe lời, miễn cưỡng ngước mặt.
Đại khái là Hoàng đế chê động tác của nàng quá chậm, trực tiếp đưa tay nắm cằm của nàng nâng mặt nàng lên.
Hoàng đế quan sát ngũ quan của nàng nửa ngày mới mở miệng: “Vẻ ngoài của Hoàng hậu so với hai tỷ tỷ…”
“Thần thiếp không bằng tỷ tỷ…”
Hoàng đế đột ngột nhích lại gần ngắm kỹ, Thẩm Hồi sợ tới độ không nhịn được mà run cả người.
Hoàng đế nhíu mày: “Trẫm rất đáng sợ?”
Thẩm Hồi run bần bật không dám trả lời.
“Ngước mắt lên nhìn trẫm!” Giọng Hoàng đế bắt đầu gắt gỏng.
Thẩm Hồi từ từ đưa mắt lên nhưng không xem Hoàng đế.
Tầm mắt của nàng lướt qua Hoàng đế, xa xa trông thấy bóng dáng của Bùi Hồi Quang.
Y đi tới từ đằng xa, riêng một mình y.
Vẫn một bộ hồng y đai ngọc như trước, ngay cả sưởng y cũng không mặc.
Thon dài nhưng cũng hao gầy.
Thẩm Hồi vội nói: “Thưa Bệ hạ, Chưởng ấn đến rồi!”
Quả nhiên Hoàng đế buông lỏng tay ngay rồi quay đầu nhìn về phía Bùi Hồi Quang, ngay cả giọng điệu cũng trở nên nhẹ nhàng sung sướng hơn.
Thẩm Hồi thở phào nhẹ nhõm.
•
Trên đường đi Thẩm Hồi như ngồi bàn chông.
Mà Hoàng đế thì tinh thần không mấy tốt, vẫn luôn buồn ngủ.
Đến tông miếu cử hành xong lễ thăm viếng thì đã gần giờ Ngọ*, đợi dùng xong tiệc chay sẽ hồi cung.
*Giờ Ngọ: 11-13 giờ.
Mặt trời treo cao, cơn buồn ngủ của Hoàng đế cũng đi qua, hắn chỉ chỉ vào dân phụ trong quán trà dưới núi.
Bùi Hồi Quang liếc sang, nói: “Bệ hạ mới lập Hoàng hậu, cần gì phải tìm phụ nhân* tục tằn thế kia.”
*Phụ nhân: phụ nữ có chồng.
Hoàng đế nhíu mày, xoay người bước vào hành lang, từ xa có thể nhìn thấy Thẩm Hồi đang ngồi đợi trong sân.
Tuyết phủ bốn phía, nàng ngồi ngay ngắn dưới cây mai đỏ, bên ngoài triều phục bọc lấy lớp đấu bồng bông thật dày —— quấn quanh chính mình tựa như quả bóng.
Một cánh mai đỏ rơi xuống đầu vai của Bùi Hồi Quang, y nhặt ra dùng tay vân vê, thuận miệng hỏi: “Hay bởi Lệ phi không tận tâm hầu hạ?”
Ánh mắt Hoàng đế sáng lên.
“Tuy tư thái như ngọc nhưng khô khan chất phác, hết sức vô vị.” Hoàng đế dần cười: “Hồi Quang, khanh có thể giúp trẫm dạy dỗ Hoàng hậu trở nên hợp ý như Lệ phi không?”
Hoàng đế còn nhớ Lệ phi là do Bùi Hồi Quang mang đến.
Huống chi không có chuyện gì mà Chưởng ấn không làm được, hắn muốn cái gì Chưởng ấn đều có thể đưa tới.
Lòng dạ Bùi Hồi Quang vốn không ở đây, y hơi bất ngờ nhấc mi, thoáng nhìn Hoàng đế.
Lệ phi, vốn là kỹ.
——————–
Tác giả có lời muốn nói:
Vấn đề sau này nam chính là thái giám thật hay thái giám giả mãi do dự chưa quyết định, vẫn luôn không nói rõ.
Ba năm, rốt cuộc tác giả nhẫn tâm, nắm chặt cây kéo trong tay.
Răng rắc..