Hoạn Sủng - Khả Nhạc Chỉ Tưởng Tái Huyễn Nhất Oản

Chương 51: Ngoại truyện 3: Hiện đại 1




Năm cuối cấp ba là khoảng thời gian rất bận rộn, nhưng Lô Vãn lại chuyển trường vào lúc này.

Cô xách cặp đi theo phía sau giáo viên chủ nhiệm, giáo viên chủ nhiệm dùng một phút để giới thiệu cô, sau đó bảo cô tự tìm chỗ ngồi.

Vẻ ngoài xinh đẹp của cô khiến những học sinh vốn đang đắm chìm trong biển đề đều không khỏi ngạc nhiên, cô bước đến chỗ ngồi trống duy nhất trong lớp mà cô vẫn có thể nghe thấy tiếng cảm thán của các bạn trong lớp, cho đến khi giáo viên chủ nhiệm vỗ lên bảng mấy lần mới gọi được sự chú ý của mọi người về.

“Bạn học, mình không có bài thi, có thể cho mình xem chung được không?” Lô Vãn hỏi người bạn cùng bàn có chút u ám bên cạnh mình.

Nam sinh nọ có ngũ quan khôi ngô, nhưng biểu cảm trên mặt lại rất lạnh lùng, anh ném tờ đề thi cho cô mà chẳng nói một lời.

Buổi trưa, có nữ sinh rủ cô đi ăn cơm chung, Lô Vãn mỉm cười đồng ý. Cô gái lanh lợi dễ thương khoác tay cô cùng đi, trong lúc ăn cơm còn thì thầm nói với cô: “Sau này cậu xin chuyển chỗ đi, bạn cùng bàn của cậu không tốt đẹp gì đâu.”

“Bố mẹ cậu ta đều ở nước ngoài, cho nên lúc nào cậu ta cũng một thân một mình hết á.”

“Tính tình cậu ta rất tệ, còn từng đánh nhau mấy lần nữa, mà lần nào đánh nhau cậu ta đều dùng gạch đập cho đầu người ta chảy máu mới thôi, sau cùng thì luật sư nhà cậu ta sẽ đến để giải quyết hậu quả.”

Nữ sinh nói với cô rất nhiều, tóm lại đều là khuyên cô đừng đến gần bạn cùng bàn, nếu không sẽ gặp xui xẻo.

Lô Vãn vốn dĩ không muốn nói nhiều với người bạn cùng bàn này, bởi vì cô cũng không thích loại người u ám như vậy.

Tan học đã hơn mười giờ, mà vì cô vừa mới chuyển đến, cho nên giáo viên chủ nhiệm dặn cô sau giờ tự học thì đến văn phòng lấy ít bài thi, đồng thời cũng bảo cô dành thời gian để làm, cho đến lúc cô quay lại lớp học thì mọi người trong lớp đều đã về hết cả rồi.

Từng giọt nước mưa tí tách rơi bên ngoài cửa sổ, Lô Vãn không có ô, cô đứng trước cửa thở dài, chuẩn bị dầm mưa về nhà.

“Cho cậu.” Một giọng nói lạnh lùng truyền đến từ phía sau, một chiếc ô kẻ sọc được nhét vào trong tay cô, mà sau khi người bạn cùng bàn u ám của cô làm một việc tốt thì rời đi mà không thèm quay đầu lại.

“Chờ một chút.” Lô Vãn vội vàng giơ ô lên, đuổi theo thiếu niên rời đi trong mưa: “Thịnh Tuyết Tản.” 

Cô nhìn cái tên được viết trên bài thi của anh, chữ viết rất đẹp và tên cũng rất đẹp.

Cô gộp ba bước thành hai chạy chậm đuổi theo bước chân của Thịnh Tuyết Tản, cô giơ ô lên trên đầu anh: “Chúng ta cùng che đi, mình có thể đưa cậu về nhà trước.” 

Thịnh Tuyết Tản không nói lời nào, anh mím chặt môi đi ra ngoài. Lô Vãn cảm thấy anh là người tốt, cho nên cô cũng nín thở rồi đi theo anh.

Đi ra ngoài cổng trường, Thịnh Tuyết Tản dừng lại nói: “Cậu sống ở đâu, tôi đưa cậu về. Bây giờ đã muộn rồi, con gái đi một mình không an toàn.”

Lô Vãn lập tức mỉm cười: “Vậy đưa mình về trước đi, cứ đi theo mình là được.” 

Kết quả cô lại là hàng xóm mới của anh.

Trong hành lang rộng lớn có hai hộ trên cùng một tầng, Lô Vãn nhìn Thịnh Tuyết Tản mở cánh cửa đối diện với vẻ mặt vô cảm rồi bước vào căn nhà tối tăm.

“Vậy ngày mai chúng ta cùng nhau đến trường nhé?” Lô Vãn cảm thấy rất có duyên.

“Bảy giờ rưỡi.” Qua một lúc lâu bên kia mới truyền đến tiếng trả lời.

Lô Vãn đáp lại, cửa phòng đối diện đóng sầm lại, cô cũng mở cửa bước vào.

Ở nhà không có ai, cô chỉ có một người anh trai quanh năm không ở nhà, nhưng tính tình của anh trai cô rất cố chấp, bản thân chuyển công tác đến thành phố khác mà cũng bắt cô chuyển trường theo vào năm cuối cấp ba.

Hai người rất nhanh đã trở nên thân thiết với nhau, Lô Vãn có tính tình tốt, quấn quýt lấy Thịnh Tuyết Tản cùng đi học, cùng tan học, lúc đầu nữ sinh nhắc nhở Lô Vãn muốn khuyên bảo cô vài lần, nhưng lại bị cô mỉm cười từ chối, còn nói mình thích Thịnh Tuyết Tản.

Biểu cảm sợ hãi của nữ sinh đó khiến buổi tối nằm trên giường ngủ cũng làm cô bật cười thành tiếng.

Những ngày cuối cấp ba trôi qua rất nhanh, mỗi ngày đều chữa đề làm đề, Lô Vãn nằm bò trên bàn nhìn Thịnh Tuyết Tản cúi đầu đắm mình trong biển đề thi, cô dùng đầu bút chọc vào eo anh, nhưng Thịnh Tuyết Tản lại không để ý đến cô.

“Sao cậu lại phớt lờ mình?” Giọng nói của Lô Vãn nhẹ nhàng.

Lỗ tai Thịnh Tuyết Tản khẽ động, tiếp tục lật sang trang.

“Nói chuyện với mình đi mà.” Cô tiếp tục chọc, Thịnh Tuyết Tản vươn một tay ra cầm lấy bút của cô, đặt tay cô trở lại trên bàn.

Lô Vãn nằm sang hướng khác, thấy mọi người trong lớp đều đang vùi đầu học tập, vậy nên cô đành mở một trang sách ra, lại gọi Thịnh Tuyết Tản: “Mình không biết làm câu này, cậu chỉ mình đi.” 

Thịnh Tuyết Tản ngẩng đầu lên, nhìn quyển sách trong tay cô, nói: “Sao trong sách tài liệu của cậu lại có mấy câu thử thách trí não như vậy?” 

Lô Vãn nghi ngờ nhìn xuống, đây là cuốn tạp chí mà bạn học chia sẻ với cô.

“Ha ha.” Lô Vãn muốn tìm lại mặt mũi cho mình: “Thì… cũng rất buồn cười mà đúng không?”

Thịnh Tuyết Tản duỗi tay lấy đi quyển sách giải trí của cô: “Cậu soạn lại những câu hỏi sai của ngày hôm qua đi, lát nữa tôi sẽ kiểm tra.” 

Lô Vãn bĩu môi: “Vậy đến lúc tan học cũng không soạn xong được.” 

Giọng điệu của Thịnh Tuyết Tản lạnh lùng: “Tôi đợi cậu.”

“Vậy thì mình thà đến nhà cậu soạn còn hơn” Lô Vãn mỉm cười nhìn anh.

Thịnh Tuyết Tản dừng lại, Lô Vãn thấy tai anh có hơi đỏ lên, sau đó anh khẽ ừ.

Cô chậm chạp hoàn thành vài câu hỏi cuối cùng. Người trong lớp học lần lượt đi hết, Thịnh Tuyết Tản đóng sách lại hỏi cô: “Còn mấy câu nữa?” 

Lô Vãn đếm rồi chỉ cho anh: “Còn nhiều lắm, có lẽ phải soạn đến mười hai giờ mới xong được mất, mình có thể đến nhà cậu không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.