Hoạn Sủng - Khả Nhạc Chỉ Tưởng Tái Huyễn Nhất Oản

Chương 45




Lúc Thịnh Tuyết Tản đến vẫn còn sớm, Lô Vãn kích động ôm lấy hắn và không ngừng hôn hắn, ngón tay của nàng trượt vào trong vạt áo của hắn, vuốt ve cơ bụng của hắn.

“Sao hôm nay nàng lại nôn nóng như vậy?” Thịnh Tuyết Tản suy tư, tự cảm thấy mình không hề lạnh nhạt với nàng.

Lô Vãn nheo mắt lại, kéo vạt áo của hắn ra, sau đó da kề da với hắn, tựa như tiếp xúc gần gũi như vậy mới khiến nàng cảm thấy yên tâm hơn.

Trước người mềm mại trần trụi của Lô Vãn dán sát vào người hắn, ngón tay trượt qua trên người hắn cũng nóng rực.

“Ta đã chuẩn bị rồi.” Lô Vãn không một mảnh vải che thân lăn vào chăn bông cùng hắn, nàng thì thầm vào tai hắn.

Thịnh Tuyết Tản sờ tóc nàng, hắn có thể cảm nhận được nàng đang run rẩy vì hưng phấn. Hắn khẽ cắn tai nàng, cơn đau nhẹ khiến nàng tỉnh táo lại trong giây lát, nhưng sau đó lại nhanh chóng đắm chìm.

“Chỉ cần nàng nói muốn, thì ta sẽ có mặt bất cứ lúc nào.” Thịnh Tuyết Tản hứa hẹn. Hắn nhìn nàng bằng ánh mắt vô cùng dịu dàng, tràn đầy yêu thương như muốn nhấn chìm Lô Vãn trong đó.

Lô Vãn nắm lấy tay hắn, dưới thân nàng đã hơi ẩm ướt: “Ta muốn chàng.” 

“Mãi mãi.”

Trong ánh đèn lay lắt, bóng của hai người phản chiếu trên tường.

Đầu Lô Vãn hơi nghiêng sang một bên, Thịnh Tuyết Tản hơi cong ngón tay khuấy động trong hoa huy*t của nàng, lúc chạm vào nơi nhạy cảm của nàng thì sẽ ác ý ở lại ma sát một lúc, cho đến khi nàng thở hổn hển chảy ra vài giọt nước mắt, hắn mới rút tay về, tiếp tục trêu chọc trong hoa huy*t của nàng như không có chuyện gì.

“Đừng như vậy mà.” Lô Vãn cầu xin tha thứ: “A Tản, chàng làm đau ta rồi.” 

Thịnh Tuyết Tản kề sát bên tai nàng, hơi thở phả vào tai nàng khiến nàng thấy hơi ngứa: “Sao lại đau? Có phải như vậy không?”

Hắn tìm đúng nơi mà nàng không thể chịu được nhất, đầu ngón tay chai sần không ngừng cọ xát, sau vài lần cọ xát, giọng của Lô Vãn vừa cao vừa bén nhọn, nàng nhìn Thịnh Tuyết Tản bằng ánh mắt quyến rũ, nước dâm chảy xuống, làm ướt lòng bàn tay của Thịnh Tuyết Tản.

“Vãn Vãn, nàng có thấy thoải mái không?” Lô Vãn nghe thấy Thịnh Tuyết Tản hỏi.

Nàng nắm tay Thịnh Tuyết Tản, đan mười ngón tay với hắn, sau đó ngọt ngấy nói: “A Tản câu mất hồn của ta luôn rồi.” 

Ngọn đèn dầu vẫn lay động, bên trong căn phòng tràn ngập mùi dâm dục.

Thân thể Lô Vãn nhuốm một màu đỏ hồng, nàng dựa lưng vào vòng tay Thịnh Tuyết Tản, quay đầu lại hôn Thịnh Tuyết Tản.

Nàng không tốn chút sức nàng, nàng dựa vào ngực Thịnh Tuyết Tản, ngồi trên đùi hắn, hai chân bị Thịnh Tuyết Tản tách ra, hoa huy*t mấp máy trước mắt Thịnh Tuyết Tản như được mời gọi.

Một tay Thịnh Tuyết Tản vòng qua eo nàng, một tay ôm chặt nàng vào trong lòng, tay kia thăm dò xuống dưới thân nàng, khi hắn cúi đầu xuống là có thể thấy Lô Vãn đang dang rộng hai chân dựa vào lòng hắn và hoa huy*t đỏ bừng run rẩy phun dịch nhờn.

“Vãn Vãn, nàng xem nàng ướt chưa này.” Thịnh Tuyết Tản hôn lên chóp tai của nàng, hơi thở ấm áp phả vào tai nàng, hắn giơ đầu ngón tay lên, lau ngón tay ướt đẫm lên ngực và eo nàng, sau đó trượt vài lần, rồi đè lại miệng huyệt của nàng.

Lô Vãn thấy hơi xấu hổ, nàng không muốn nhìn dáng vẻ dâm đãng của mình, nhưng nàng không thể cưỡng lại sự tò mò của mình, cho nên nàng lặng lẽ cúi đầu xuống, chỉ thấy bàn tay to lớn khớp xương rõ ràng của Thịnh Tuyết Tản, cong ba ngón tay ra vào chơi đùa hoa huy*t của nàng.

“Ưm, đừng mà.” Mặt Lô Vãn càng đỏ hơn, chóp tai cũng đỏ bừng: “A Tản, lúc nào chàng cũng bắt nạt ta hết.” 

Thịnh Tuyết Tản cười khẽ, hắn cúi đầu xuống, nữ tử còn đang khóc thút thít tiến lên hôn hắn.

Lô Vãn nghiêng đầu hôn hắn, cơ thể nàng trở nên mềm mại hơn, chỉ cần Thịnh Tuyết Tản hôn nàng thì nàng sẽ quên đi sự xấu hổ của mình, yên tâm nép vào vòng tay của Thịnh Tuyết Tản, để hắn tiếp tục làm mấy chuyện xấu xa.

Sau một đêm hoang đường, Thịnh Tuyết Tản mới thổi tắt ánh nến, sau đó hắn nhẹ tay nhẹ chân trở lại giường trong bóng tối, cơ thể ôn hương nhuyễn ngọc* của nàng nhanh chóng lăn vào vòng tay hắn, sau khi tìm được một vị trí thoải mái thì nằm yên.

(*)Ôn hương nhuyễn ngọc (温香软玉): miêu tả người con gái trẻ tuổi thân thể trắng nõn mềm mại, toát ra hơi thở thanh xuân ấm áp

Hô hấp nông cạn của nàng đọng lại bên tai hắn, người từ trước đến nay chưa bao giờ ngủ yên cũng chìm vào mộng đẹp.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.