Hạ đi thu đến, cây ăn quả trong viện đã kết trái nặng trĩu.
Lúc đâu, Lê Nô dùng sào đập, Nguyên Bảo và Ngân Đĩnh hứng tấm vải bố bên dưới. Sau lại cảm thấy hiệu quả không cao, cho nên nàng ấy trèo lên cây lắc cành cây, trái cây lốp bốp rơi xuống một đống lớn, khiến Nguyên Bảo và Ngân Đĩnh trong lúc nhất thời không biết nên bảo vệ đầu mình hay bảo vệ trái cây.
Lô Vãn đứng trước cửa sổ thấy bọn họ vui đùa ầm ĩ, thì khóe miệng nhếch lên một nụ cười. Nhưng cũng không kéo dài được bao lâu, nàng mím môi, chiếc thìa bạc cán dài trong tay khuấy thuốc bột trong bát, cũng không biết nàng đang nghĩ gì.
Nghĩ đến đây, nàng đổ thuốc bột trong bát vào gói giấy dầu, gấp lại rồi cất vào trong ngăn tủ bí mật.
Vừa làm xong tất cả những chuyện này, thì bên ngoài có người đến bẩm báo Vương gia đã hồi cung, ngày mai Hoàng Thượng sẽ tổ chức yến tiệc ở cầm viên, mời nàng đến tham gia.
Lý Hoán Vĩ hồi cung sớm hơn thời hạn. Có lẽ Lý Cảnh Hoà có việc muốn nhờ ông ta cho nên đã viết mấy phong thư triệu ông ta hồi cung sớm.
Cảnh tượng kiếp trước lại xuất hiện trước mặt nàng, Lô Vãn siết chặt tay, móng tay bấm vào da thịt của nàng, cơn đau đớn khiến nàng tỉnh táo lại. Nàng vuốt ve vị trí ô bí mật khó có thể nhìn ra cơ quan, Lô Vãn hít sâu vài hơi rồi ngồi trở lại tháp thượng.
Nguyên Bảo thấy người đến là thái giám đắc lực bên cạnh Hoàng Thượng, thì nhanh chóng ném vải bố trong tay cho Ngân Đĩnh, sau đó lấy một bọc vàng nhỏ trong lòng ra cảm tạ thái giám.
Thái giám vui vẻ nhận lấy, trao đổi vài câu thân mật với Nguyên Bảo rồi vui vẻ rời đi.
Không biết Lê Nô đã đứng cạnh hắn ta từ lúc nào, nàng ấy có hơi khó hiểu hỏi hắn ta: “Tại sao lại cho hắn vàng?”
Nguyên Bảo ngạc nhiên hỏi nàng ấy, chẳng lẽ trước kia không làm vậy sao?
Lê Nô thành thật lắc đầu: “Chủ tử nói, ngoài Hoàng Thượng ra thì không cần nể mặt bất kỳ kẻ nào khác.”
Nguyên Bảo chớp mắt, đột nhiên cảm thấy tiếc cho bọc vàng nhỏ của mình.
Ngân Đĩnh cầm trái cây gặm, trái cây rơi rớt xuống xung quanh rất nhiều, chúng rơi xuống đất đã hơi bị dập, lát nữa phải tìm người đến dọn dẹp.
Sáng sớm, Thịnh Tuyết Tản đã tranh thủ thời gian đến đây một chuyến, sau đó lại vội vàng rời đi. Xem ra là bởi vì Lý Hoán Vĩ hồi cung, Lý Cảnh Hoà đã tìm được cớ để đắc tội thế gia, làm hắn phải lăn qua lăn lại giữa trong cung và ngoài cung.
Mặc dù bận rộn đến mức chân không chạm đất, trước mắt cũng có chút quầng thâm mắt, nhưng mỗi lần Thịnh Tuyết Tản đến, hắn đều mang theo mấy món đồ chơi nhỏ thú vị để nàng giải sầu.
Biết nàng thích đọc y thư, nên hắn đã vơ vét hết mấy cuốn y thuật nội danh trong kinh thành mang đến, còn có ít sách thuốc tổ truyền được niêm phong trong Tây Xưởng, hắn cũng mặt không đổi sắc bình tĩnh nhét sách vào trong lòng mang đi trước mặt cấp dưới. Ngoài ra còn có đủ loại đồ ăn, mấy món đồ chơi dễ thương đều có, Lê Nô tìm người đóng hai cái hộp gỗ lớn, bây giờ lại phải sai người đóng cái thứ ba.
Lô Vãn nói với Thịnh Tuyết Tản, rượu do Lê Nô ủ đã có thể uống, bảo hắn có thể đến nếm thử. Thịnh Tuyết Tản tính toán lịch trình, đồng ý buổi tối sẽ đến.
Buổi tối, Lô Vãn vô cùng hưng phấn lấy rượu do Lê Nô ủ ra, ôm lấy Thịnh Tuyết Tản.
Thịnh Tuyết Tản múc một muôi và ngửi thì thấy có mùi trái cây, không có nhiều mùi rượu. Lô Vãn uống một muôi trong tay hắn, đôi mắt vui vẻ nheo lại, thúc giục Thịnh Tuyết Tản cũng uống.
Lê Nô đặt đồ nhắm xuống, sau đó rót rượu vào bầu rượu rồi sang một bên. Lô Vãn đã uống ba chén rồi, nàng muốn giữ Lê Nô lại uống cùng. Lê Nô nhìn đôi má đỏ bừng của nàng thì lắc đầu. Rượu trái cây do Lê Nô ủ không dậy mùi rượu, mỗi lần chủ tử tham uống nhiều mà đi ra ngoài gió thổi qua là ngã xuống. Tối nay nàng ấy còn phải gác đêm.
Lô Vãn không quan tâm nàng ấy đang nghĩ gì, ngày thường Lê Nô rất chú ý đến rượu, rượu trong Kinh đô không hợp với khẩu vị của nàng. Mỗi lần yến hội, mấy ly rượu hỗn hợp đều khiến nàng cảm vô cùng phiền chán, nàng chỉ muốn đổ hết bầu rượu lên đầu Lý Cảnh Hoà trước mặt tất cả mọi người.
Nhưng bây giờ, nàng dựa vào Thịnh Tuyết Tản, ngửi thấy hơi thở khiến nàng cảm thấy an tâm trên người hắn, sự khó chịu không thể giải thích được từ lúc tự tiến cung cũng được xoa dịu, ngoài cửa sổ có cơn gió thổi vào, Thịnh Tuyết Tản chưa kịp nhận thấy điều gì thì Lô Vãn đã nhìn hắn cười ngây ngô với khuôn mặt đỏ bừng.
Thịnh Tuyết Tản không ngờ rượu này lại nồng như vậy, hắn gỡ cho Lô Vãn một miếng thịt cá, Lô Vãn đã gần như lung lay sắp đổ. Nàng dùng hai tay ôm hai má đỏ bừng, không còn là dáng vẻ toàn thân cung trang vô cùng quyến rũ ngày thường nữa, uống nhiều làm hai mắt Lô Vãn long lanh như sao, giống như một con chó nhỏ đáng thương nhìn hắn, tình cảm nóng bỏng trong mắt dường như ngưng tụ thành chất, khiến bàn tay cầm đũa của hắn dần cứng lại, mặt cũng có chút nóng lên.
“Nàng say rồi.” Thịnh Tuyết Tản nhẹ giọng nói.
Lô Vãn không muốn nghe, nàng bịt tai lại, quay đầu không nhìn hắn nữa.
“Đừng uống nữa, đi nghỉ ngơi một lát đi.” Thịnh Tuyết Tản nhận lấy ly rượu của nàng, nàng lập tức không vui, thân thể nghiêng theo tay của hắn, Thịnh Tuyết Tản vội vàng vươn tay ra đỡ lấy nàng. Lô Vãn không hề đắn đo, trực tiếp ngã vào người hắn. Xem ra nàng có vẻ rất say.
Thấy vậy, Thịnh Tuyết Tản vội vàng bế nàng lên đi vào phòng trong. Bọn họ tan cuộc, Lê Nô dẫn thị nữ tới dọn dẹp bàn, thấy trên bàn còn sót lại non nửa bầu rượu, Lê Nô sững sờ giây lát. Tửu lượng của chủ tử quả thật không tốt, nhưng ngày thường uống nửa bầu rượu không có chuyện say, rượu mà Lê Nô ủ, nàng có thể uống ít nhất hai bầu.
Lê Nô cảm thấy khó hiểu trước tính toán của Lô Vãn.