Hoạn Sủng - Khả Nhạc Chỉ Tưởng Tái Huyễn Nhất Oản

Chương 34




Khi có chút thời gian rảnh, Thịnh Tuyết Tản sẽ tới cung của Lô Vãn.

Thấy Thịnh Tuyết Tản đi từ đường nhỏ tới, Ngân Đĩnh vội vàng đuổi hạ nhân trong viện đi, bảo bọn họ đi nơi khác làm việc.

Lô Vãn đang huấn luyện rắn đỏ.

Nhưng con rắn có kích thước chỉ bằng ngón út này lại ngoan ngoãn nằm trong lòng bàn tay nàng, Lô Vãn lấy y phục mà Thịnh Tuyết Tản để ở chỗ nàng cho con rắn quen với mùi của hắn. Con rắn bò dọc từ tay Lô Vãn vào trong y phục, con rắn nhỏ màu đỏ phun lưỡi rắn bò vào trong y phục.

Lô Vãn quá chuyên chú cho nên không để ý tới Thịnh Tuyết Tản đang đi tới trước mặt mình. Khi con rắn nhỏ màu đỏ ngóc đầu lên nhìn chằm chằm phía sau nàng bằng đôi mắt đỏ rực, nàng mới quay đầu lại và nhìn thấy Thịnh Tuyết Tản.

“Cuối cùng hôm nay chàng cũng có thời gian.” Lô Vãn mỉm cười.

Thịnh Tuyết Tản vươn tay ra ôm vai nàng từ phía sau: “Hôm nay ta sẽ ở bên cạnh nàng.” 

Thấy con rắn nhỏ màu đỏ muốn bám lên tay mình, hắn kẹp con rắn vào giữa đốt ngón tay và hỏi Lô Vãn: “Đây là gì vậy?” 

Lô Vãn cầm lấy con rắn, mặc cho nó có chút tức giận vẫy đuôi trong lòng bàn tay mình: “Đây là rắn cổ. Hàng ngày chàng mang nó theo bên mình, khi gặp nguy hiểm thì ném nó vào mặt người đó. Nó sẽ tự bò đi và ban đêm sẽ quay trở lại tìm chàng.”

Nàng nhẹ nhàng đặt con rắn lên cổ tay Thịnh Tuyết Tản, con rắn nhỏ màu đỏ không hề làm loạn trước mùi hương quen thuộc.

“Nó sẽ không tấn công chàng đâu, hàng ngày chàng chỉ cần nhét nó vào tay áo là được. Nếu chàng sợ thì ta sẽ nhét nó vào ống tre cho chàng.” Lô Vãn giải thích, nàng lo lắng Thịnh Tuyết Tản sẽ không muốn con rắn này.

“Nàng cho ta thứ gì ta đều thích hết.” Thịnh Tuyết Tản hôn lên má nàng: “Cảm ơn Vãn Vãn.” 

Nhét con rắn vào trong ống tay áo thì con rắn lập tức nằm im, cuộn tròn ở bên trong giống như một vật chết.

“Hàng ngày chỉ cần nhỏ vài giọt máu rồi trộn với thức ăn cho nó ăn là được.” Lô Vãn dựa vào vòng tay hắn: “Chàng cho nó ăn máu của chàng thì độc dược trong cơ thể nó sẽ không có tác dụng gì với chàng.” 

Nàng lấy thức ăn cho rắn ra và bỏ vào một cái hộp nhỏ. Ngay khi cái hộp được mở ra, con rắn đang giả vờ chết đột nhiên tỉnh dậy, thè lưỡi bò ra chui vào trong hộp.

Một tay Lô Vãn giữ con rắn, tay kia múc một miếng nhỏ thức ăn cho rắn trong chồng, nàng lại lấy ra một cây kim bạc hơ hai lượt trên lửa nến, sau đó đưa cho Thịnh Tuyết Tản.

Thịnh Tuyết Tản nặn vài giọt máu ở đầu ngón tay trộn lẫn vào thức ăn của rắn, con rắn nhỏ màu đỏ vẫy đuôi bò qua, chỉ ăn vài miếng đã ăn xong, thân rắn cổ vốn mảnh khảnh lập tức phồng lên thành một cái túi nhỏ.

Lô Vãn nhấc con rắn lên, nhét vào trong tay áo Thịnh Tuyết Tản, sau đó nắm lấy tay hắn, nàng không hỏi hắn về chuyện triều chính, chỉ hỏi đêm qua hắn ngủ có ngon giấc không.

“Đương nhiên là ngon rồi.” Thịnh Tuyết Tản rất ít khi ngủ được ngon giấc, bởi vì hắn ở vị trí cao tràn ngập nguy cơ, cho nên ban đêm khó mà ngủ yên. Chỉ có khi ngủ bên cạnh Lô Vãn, dường như trên người nàng có ma lực làm cho hắn mê muội không thôi.

“Nàng có muốn xuất cung dạo chơi không?” Thịnh Tuyết Tản đột nhiên hỏi: “Dạo này Hoàng Thượng sứt đầu mẻ trán, ta sẽ tìm người giữ chân ông ta, cho nên sẽ không có người hỏi đến nàng đâu.” 

Lô Vãn không thể tưởng tượng được mà quay đầu nhìn hắn, trong mắt tràn đầy sự kinh ngạc vui mừng: “Thật sao?”

Nhìn dáng vẻ vui mừng khôn xiết của nàng, Thịnh Tuyết Tản thầm trách mình vài câu, lẽ ra hắn nên đưa nàng xuất cung đi giải sầu từ lâu, nhưng hắn lại cảm thấy xao động vì những suy nghĩ thật sự của mình.

“Đương nhiên rồi. Chỉ cần thay y phục và cùng ta đi từ đường nhỏ là được.” Thịnh Tuyết Tản trả lời.

Lô Vãn mặc y phục của Lê Nô, trên khuôn mặt thu hút sự chú ý của nàng đeo một chiếc khăn che mặt màu đen, nàng ngoan ngoãn theo sau Thịnh Tuyết Tản, đi từ con đường nhỏ quanh co đến bức tường cao.

Nhìn bức tường trong cung, Lô Vãn đột nhiên cảm nhận được một niềm vui khó tả, nàng đã bị vây hãm ở đây quá lâu rồi.

“Ôm chặt ta.” Thịnh Tuyết Tản ôm eo nàng, Lô Vãn vội vàng vòng tay qua ôm lấy cổ hắn, thấy hắn mượn lực từ cây đại thụ bên cạnh, trèo lên vài bước, sau đó trèo ra khỏi tường cung.

Một chiếc xe ngựa đã dừng sẵn bên ngoài, người đánh xe chỉ cúi đầu nhìn ngựa, cũng không nhìn xem là ai lên xe ngựa, chỉ chờ Thịnh Tuyết Tản hạ lệnh, sau đó hắn ta vung roi, xe ngựa chậm rãi đi về phía trước.

Thịnh Tuyết Tản vén tấm rèm dày trên cửa sổ xe ngựa ra, chỉ chừa lại một lớp vải voan mỏng, để Lô Vãn có thể nhìn kỹ cảnh vật dưới cơn gió thổi qua.

“Chờ thêm một chút nữa là ta có thể đưa nàng đi dạo chơi phố dài mỗi ngày.” Thịnh Tuyết Tản ôm lấy Lô Vãn, để nàng dựa vào lòng mình.

“Đến lúc đó chúng ta sẽ đến đại mạc, đến thảo nguyên, đến tuyết địa.” Lô Vãn cũng ôm lấy tay hắn, cùng hắn tưởng tượng.

Sau khi đi quanh trên đường một vòng, Thịnh Tuyết Tản xuống mua điểm tâm và một số vật dụng nhỏ, tất cả đều là đồ chơi dỗ dành trẻ con được bán trên phố, Thịnh Tuyết Tản pha trò với Lô Vãn bằng một con khỉ gỗ có thể tự lật, chỉ để dỗ dành Lô Vãn ăn thêm vài miếng.

Trời đã muộn, nhưng Lô Vãn có chút không muốn hồi cung, nàng chỉ liếc mắt nhìn Thịnh Tuyết Tản, là hắn đã biết Lô Vãn đang nghĩ gì.

“Nàng không muốn về sao?” Thịnh Tuyết Tản hỏi.

Lô Vãn gật đầu.

“Vậy ngày mai nàng phải dậy sớm cùng ta tiến cung, nếu không để nàng một mình ở ngoài ta cũng sẽ rất lo lắng.” Thịnh Tuyết Tản mỉm cười, siết chặt tay nàng: “Đêm nay đến viện của ta đi.” 

Lô Vãn không biết rằng Thịnh Tuyết Tản đang dẫn dắt mình, nàng chỉ thấy không hồi cung là được, vậy nên nàng lập tức đồng ý với Thịnh Tuyết Tản.

Khi đến viện nơi Thịnh Tuyết Tản sống, Lô Vãn mới nhận thấy có gì đó khác thường.

Viện này rộng hơn nhiều những gì nàng từng thấy trong mơ.

Thấy ánh mắt tìm tòi tra cứu của nàng, Thịnh Tuyết Tản chỉ dẫn nàng vào nhà, sau đó nhẹ giọng giải thích: “Ta vốn sống trong gian phòng ở Tây Xưởng, nhưng ngày thường quá ồn ào. Ta nghĩ tới một ngày nào đó nàng sẽ đến, cho nên ta đã mua một viện tử lớn hơn.”

Lô Vãn gật đầu, mọi thứ trong viện đều là mới, ngay cả cây ăn quả cũng chỉ là cây con.

“Ta cũng bày trí một số món đồ khác, sau khi dùng bữa xong ta sẽ dẫn nàng đi xem.” Thịnh Tuyết Tản nắm cằm nàng, thân mật hôn môi với nàng, chóp mũi hai người cọ xát vào nhau, hơi thở hòa quyện.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.