Hoàn Mĩ Trả Thù: Trùng Sinh Để Gặp Đúng Người

Chương 21: Thành vợ chồng




Sửa soạn xong, Lãnh Tư Khiêm lái chiếc Rolls-Royce màu xám bạc đón cô đến cục dân chính. Hôm nay Nhược Y Mai đi đăng kí kết hôn nhưng đây không phải là kết quả của tình yêu hai bên mà là một cuộc giao dịch không hơn không kém, bây giờ cô chỉ mong việc này mau chóng kết thúc.

Hôn thú rất nhanh được làm xong, trên đó có hình chụp chung của cô và hắn, cầm nó trên tay lòng cô nguội lạnh. Cô sẽ không bao giờ động lòng với bất kì người đàn ông nào nữa, bọn họ… đều là cầm thú.

Nhưng ai bảo cô được sống lại lần nữa mà vẫn nhu nhược như kiếp trước, đến bảo vệ những người quan trọng nhất cũng làm không xong. Cuối cùng vẫn là trách cô vô dụng.

Trong bản hợp đồng, các điều khoản đều được in rất rõ ràng. Phân chia ra từng mục một, gọn gàng và dễ hiểu.

"Sau khi đăng kia kết hôn, cả hai sẽ sống cùng nhau ở Tử Đằng Viên, mọi việc đời sống cá nhân của đôi bên sẽ được tôn trọng dù bên A (Lãnh Tư Khiêm) hay bên B (Nhược Y Mai) đều không có quyền can thiệp. Qua thời hạn 1 năm hợp đồng sẽ kết thúc. Ngoài ra nếu một trong hai người nảy sinh tình cảm nam nữ với người còn lại thì hợp đồng sẽ có hiệu lực đến hết đời."

Tất cả đều ổn, ngoại trừ cái cuối. Vô lí toàn tập. Cô đã đề nghị Lãnh Tư Khiêm bỏ điều khoản kì cục này nhưng hắn không đồng ý, đến cuối cùng vẫn bị đe dọa nên cô từ bỏ, hắn chẳng những ngang ngược mà thủ đoạn cũng rất bỉ ổi.

———Nhược gia———

Trở về căn biệt thự trống trơn đang treo bảng rao bán, cảm giác lạnh lẽo ùa vào. Nơi đây sẽ không còn ánh đèn ấm áp, ba mẹ ngồi chờ cô mỗi khi đi làm về trễ, sẽ không ai pha trà giải rượu khi cô say nữa. Nó gợi cho người ta vẻ buồn bã cô đơn, hiu quạnh một cách đáng thương.

"Nhà" của cô…biến mất rồi.

Nơi đây là nơi cô lớn lên, nói gì đi nữa thì nếu phải rời xa căn nhà này cũng rất không đành lòng. Nó lưu giữ biết bao kỉ niệm thơ ấu hạnh phúc cùng ba mẹ, gần đây họ còn mong cô cưới chồng sinh cháu cho vui nhà vui cửa nhưng sao chưa kịp bế mấy đứa con mủm mỉm của cô họ lại nỡ ra đi vĩnh viễn như vậy.

Thở dài một hơi lấy lại bình tĩnh, Y Mai cố ngăn không cho nước mắt chảy ra. Cô đã tự nhủ, từ nay trở về sau sẽ không khóc vì những việc như vậy nữa, nó chỉ làm con người ta yếu đuối thêm thôi.

Kéo chiếc vali nhỏ, cô quay gót ra đi mà không quay đầu lại nhìn một lấy một lần. Cô sợ khi ngoái đầu lại cô sẽ không đành lòng rời bỏ nó mà ngồi xuống khóc như một đứa trẻ lên ba.

Lúc quay lại Tử Đằng Viên trời đã tối đen như mực, tầm khoảng 8 giờ. Cứ ngỡ Lãnh Tư Khiêm chưa về nhưng khi cô bước vào nhà thì hắn đã ngồi trước bàn ăn, lạ hơn nữa là vẫn chưa động đũa. Không phải là đang đợi cô đó chứ?!

- À…cái đó, tôi quay lại nhà cũ lấy ít đồ nên mới về trễ, xin lỗi.

- Không đành lòng rời xa Nhược gia sao?

Hồi đại học, hắn học 2 tháng bằng người ta học cả năm ròng nên thời gian rảnh rỗi thì lại qua ngành tâm lí học một ít, lâu dần cũng tích lũy được "chút" kiến thức đến lúc khoa đó mở cuộc thi Lãnh Tư Khiêm tham gia, vậy là có luôn cái bằng khen tốt nghiệp loại xuất sắc ngành tâm lí học. ("Con nhà người ta đây chứ đâu". Tác giả said)

Giờ chỉ cần nhìn một người hắn ít nhiều biết được tính cách đôi khi là suy nghĩ của người đó. Nhược Y Mai cũng không ngoại lệ.

Bị hắn đoán trúng tâm tư, cô chỉ nhàn nhạt đáp lại một tiếng "ừ", nghe vô cùng hờ hững. Cô trực tiếp tiến thẳng lại bàn ăn, ngồi xuống và dùng bữa tối. Suốt trong quá trình đó, cả hai đều im lặng một chữ cũng không nói ra khỏi miệng.

Ăn xong, Nhược Y Mai lại nhanh chóng lên tầng hai nơi có phòng ngủ của cô để tắm rửa. Mọi thứ cứ như vậy diễn ra trước mắt Lãnh Tư Khiêm, anh có cảm giác bị cô né tránh nặng nề, giống như anh là người vô hình vậy.

Y Mai thấy căn phòng này rất quen, à phải rồi…mấy tuần trước bị ốm được hắn đưa về nhà. cô đã ở đây. Trang trí, đồ dùng đều giống lúc rời đi, điểm cô thích nhất ở căn phòng này là nó có một cái ban công trồng đầy hoa oải hương thơm ngát. Đúng thật dễ chịu.

Tắm chừng 30 phút, Y Mai lấy laptop ra chuẩn bị bản kế hoạch, sắp xếp công việc ổn thỏa trong một khoảng thời gian để cô tập trung nghĩ cách khiến Lục thị phá sản, dù sao cũng là sản nghiệp cha truyền con nối lâu đời nên mới phải nhờ sự trợ giúp của Lãnh Tư Khiêm.

Còn con ả kia cô sẽ khiến nó muốn sống không được muốn chết cũng không xong. Làm gia đình nuôi dưỡng mình gần mười lăm năm tan nát, cô ta xứng đáng trả cái giá đắt nhất.

Một tiếng rưỡi sau đó, tất cả đều hoàn thành trừ kế hoạch trả thù, nó mới xong hơn một nửa nhưng trời đã khá khuya cô ngáp một cái thật dài rồi bước lên chiếc giường mềm mại ngủ thiếp đi.

Khi trước khóc lâu như vậy, sốt cao hơn 40 độ, tình trạng sức khoẻ còn chưa hồi phục nếu thức đêm cô sẽ gục mất. Dù không ngủ được Y Mai cũng thúc ép bản thân mau chóng rơi vào giấc mộng, đúng là tự làm khổ mình mà.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.