Có người đến thông báo, ngoài cửa có người muốn gặp Hồ vương.
Li Thanh buông cuốn sách trong tay hỏi: “Là ai?” Mày đã muốn nhíu lại.
Trừ bỏ mấy trưởng lão trong tộc, người bên ngoài bình thường sẽ không tới gặp Hồ vương. Nếu là đến đây, tám phần là tới cáo trạng:
“Tiểu nhân hôm qua bắt được một con gà, nửa đường lại bị Li Lạc thiếu chủ cướp mất, thỉnh Hồ vương tác chủ......”
“Tiểu nhân treo một khối huân thịt trên xà nhà, sáng sớm thức dậy đã không còn, nghe người ta nói thấy Li Lạc thiếu chủ miệng ngậm một khối thịt từ cửa sổ nhà ta nhảy ra......”
“Trong nhà có mấy hũ nữ nhi hồng cất lâu năm, bản thân luyến tiếc không dám uống quá hai ngụm, Li Lạc thiếu chủ dùng khối thạch đầu giả bạch ngọc, lừa đứa con ngốc Tiểu Tứ nhà ta lấy đi rồi......”
Một mặt đầy nước mắt nước mũi khóc ở trước mặt y.
Li Thanh chưa nghe xong đã nộ khí đằng đằng, mặt mũi của Hồ vương cũng không biết để vào đâu.
Hạ nhân lắc đầu nói cái niên kỉ hiền lành trước cửa, không giống như tới cáo trạng.
Tên tiểu tư thường mở cửa cho khách nhân lại nghiêng đầu nói: “Người nọ trong tay còn có một phiến tử rất đẹp.”
Trong lòng trầm xuống, trước mắt hiện ra gương mặt cười đến lỗ mãng, Li Thanh thốt lên hỏi: “Chính là mặc một kiện lam y?”
Hạ nhân vội gật đầu không ngừng, nói: “Đại vương liệu sự như thần, là mặc xiêm y lam sắc. Có chất liệu rất tốt, nô tài chưa từng thấy qua thứ gì tốt như vậy.”
Li Thanh không nói lời nào, trực giác nói phải cự tuyệt. Trầm ngâm một lúc lâu, mới chậm rãi mở miệng: “Cho hắn vào.”
Tay hung hăng nắm chuôi kiếm, cáo trạng gần đây càng lúc càng phức tạp, thật buồn bực, trên mặt đanh lại càng nhanh.
Lan Uyên thấy Li Thanh xụ mặt từ sau nhà chính đi đến, vội vàng thu quạt từ trên ghế đứng lên: “Ngày hôm trước tại hạ rượu vào lời ra đã thất thố, hôm nay đặc biệt đến bồi tội. Mong Hồ vương đại nhân đại lượng, không chấp nhất với tại hạ.”
Dứt lời, tự mình mở một hộp gỗ vuông ra, bên trong là một bộ tửu khí (bộ đồ uống rượu). Một bình rượu miệng nhỏ cổ thon cùng bốn chung rượu, đều được điêu từ dương chi bạch ngọc, trắng bạc trong suốt, không có một chút tỳ vết. Trên mặt bình được điêu một con dị thú trừng mắt há miệng, trông rất sống động, một đôi mắt thú dùng bảo thạch lam sắc khảm thành, u lam thâm thúy, tinh quang bắn ra bốn phía. Trên chung rượu cũng dùng các loại bảo thạch đủ màu khảm thành hoa văn. Quả nhiên là đẹp đẽ quý giá tinh mỹ, khiến cho ai nhìn thấy đều hoa cả mắt.
“Đây là món quà tạ lỗi của tại hạ, mong rằng Hồ vương vui lòng lòng nhận cho”
Lan Uyên cho người đưa đến trước mặt Li Thanh: “Hồ vương chớ xem thường chiếc bình này. Bàn về công dụng, mặc dù không so được với các bảo khí tinh xảo trong Hồ phủ. Nhưng, giữa tiết hè nếu uống rượu trong chiếc bình này, sẽ có cảm giác mát lạnh thấm nhập tâm ti. So với mấy biện pháp ướp lạnh linh tinh, vị rượu không mất mà sẽ càng thêm mát lạnh.”
Li Thanh đạm nhạt nhìn lướt qua thứ trong hộp, gật gật đầu. Hạ nhân đem chiếc hộp lui xuống.
Lan Uyên thấy hắn nhận lấy, khóe miệng liền nhếch lên, cũng không ngồi xuống, cứ đứng như vậy, phiến tử trước ngực từ từ lay động. Đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm Li Thanh không rời.
Li Thanh thấy hắn không đi, cảm thấy kỳ quái, muốn mở miệng hỏi lại không nguyện ý. Nhất thời, hai người đều không nói gì, song nhãn cũng có vẻ hoàn toàn bất đồng.
Một tên tiểu tư đem văn thư tiến vào, chỉ là một ít việc vặt trong tộc. Hiện giờ thiên hạ thái bình, các giới cũng không làm gì thái quá, công việc cũng ít đi rất nhiều, chính là có chút việc nhỏ linh tinh, đồng hương đánh nhau nha, đánh mất trang sức nha, vợ chồng cãi nhau kinh động láng giềng nha...... Mặc dù không cần Đại vương đích thân xử lý, phê duyệt nhưng bên dưới vẫn đưa lên xin chỉ thị.
Mặc Khiếu mĩm cười nói: “Cái gì yêu vương, lại giống như một Tiểu Huyền Quan, đông gia trường tây gia đoản (chuyện của nhà phía đông phải phiền nhà lớn phía tây giải quyết)*, nói ra đúng là thật mất mặt.”
Li Thanh cúi đầu xem đống văn thư, thi thoảng thấy không thỏa đáng, ngay tại phía dưới viết hai câu. Từng kiện từng kiện xem cũng tốn không ít thời gian, cảm thấy trong miệng có chút khát, đưa tay về phía bàn tìm kiếm, có người đem chung trà đưa đến tay y, cũng không để ý, cầm lên uống, tùy tay đưa lại, lại có người cầm lấy.
Li Thanh cúi đầu “Ân” một tiếng xem như khen ngợi.
Văn thư trong tay xem đã sắp xong, người bên ngoài thấy vậy đem vào thêm một ít. Liền xốc lại tinh thần xem tranh.
Chỉ chốc lát sau, nghiên mực cũng bưng tới, thanh âm ma mặc ở bên tai nhẹ nhàng mà vang lên, nói không nên lời là loại thanh âm gì, nghe vào trong tai cư nhiên cảm thấy thực thoải mái.
Đến khi xem xong toàn bộ, đã không biết qua bao nhiêu canh giờ. Li Thanh xoa cổ ngẩng đầu, trước mặt là một mảng xanh lam, tái hướng lên trên, con ngươi mặc lam đang đối y cười.
“Ngươi......” Xán kim đồng có điểm ngây người.
“Như thế nào? Vẫn còn khát à?” Cái nhìn của Lan Uyên từ trên xuống dưới phủ lấy Li Thanh. Dường như hiểu được Li Thanh muốn hỏi cái gì, nét cười trên mặt từng chút từng chút khai mở, “Hôm nay là đặc biệt hướng Hồ vương thỉnh tội, Hồ vương còn chưa tha thứ tại hạ, tại hạ như thế nào có thể đi?”
“Đã là do rượu mà thất thố, nhị thái tử không cần quá mức chú ý.” Li thanh không mở mắt, trên mặt vẫn là biểu tình xa cách.
Lan Uyên vẫn tươi cười, nói: “Kia tại hạ ngày mai lại đến như thế nào?”
——————————————
Ngày hôm sau, Lan Uyên thật lại tới nữa, phe phẩy phiến tử đi vào, trên mặt lộ vẻ cười nhã nhặn, ai không biết đều khen hắn một tiếng “Hảo một cái phong thái thiếu niên”. Ngày thứ ba hắn cũng đến, cũng không để ý đến ánh mắt kinh ngạc của bọn hạ nhân. Về sau mỗi sáng hắn đều đến nơi này, bọn hạ nhân cũng lười thông báo, trực tiếp cho hắn đường đường chính chính đi đến thư phòng.
Li Thanh vẫn lạnh lùng, thể hiện bộ dáng không có gì muốn nói với hắn. Mới đầu khi thấy hắn đến y còn có chút nhíu mày, sau đó một cái ngẩng đầu cũng không có, đọc sách, viết chữ, vẽ tranh, hoặc là đi ra ngoài luyện kiếm...... Xem như không có sự tồn tại của con người này.
Li Thanh không để ý tới hắn, Lan Uyên cũng không để ý, ở bên cạnh phe phẩy phiến tử cười cười xem:
“Hồ vương tài vẽ tranh thật hảo, này một cây thúy trúc dáng người cao ngất, khí khái thanh kỳ, còn hơn họa sư của thiên cung, nửa điểm cũng không thất sắc.”
“Hồ vương hảo kiếm pháp, nếu có thể ra chiến trường tất sẽ là một chiến thần, trăm trận trăm thắng.”
Hắn cũng nói những điều khác, Thái Thượng Lão Quân cùng Thái Bạch Kim Tinh hai cái lão xú kì lâu tử (1) chơi cờ đến đập đồ đánh nhau; Nguyệt Lão thường say rượu, se tơ hồng se đến đem bản thân trói lại chặt cứng; thiên đế phụ hoàng của mình lại cùng Dao Hoa Tiên Tử liếc mắt đưa tình, ở ngoài Thiên Hậu cung vui vẻ một đêm...... Li Thanh ngay cả biểu tình hưởng ứng cũng không có, Lan Uyên vẫn còn thao thao bất tuyệt mà kể, cũng không cảm thấy xấu hổ.
Lan Uyên có đôi khi cũng sẽ mang theo đồ vật này nọ đến, nhớ Mặc Khiếu từng nói thức ăn thiên cung không tồi, liền sai người làm riêng cho y rồi bỏ vào thực hạp mang đến, khi mở ra vẫn còn tỏa đầy nhiệt khí.
Li Thanh ăn thử hai miếng, không khen cũng không chê. Hắn lần sau cho người đổi toàn bộ các món ăn. Khi đi, Úc Dương Thiên Quân cho người đưa đến một bình Tiểu Đàn Quỳnh Hoa Lộ, hắn cũng đem đến hồ phủ. Kia mấy tên tiểu tư lanh lợi lần trước cầm bộ bạch ngọc tửu khí của phủ hồ vương. Không hổ là hồ tộc, thật thân thiết. Nhất thời cao hứng, trong tay áo lấy ra mấy viên bảo thạch châu tử, thưởng mỗi tên một viên.
Li Thanh chỉ ở một bên lẳng lặng xem, mấy tên tiểu tư thấy chủ tử không phản đối, cũng hướng Lan Uyên quỳ gối dập đầu. Về sau thấy hắn, cười đến niềm nở, an tiền mã hậu chạy theo hỏi hắn cần cái gì. Cả hồ vương phủ mau thành Thần An điện của Lan Uyên.
Khi Lan Uyên trở lại thiên giới, nghe nói Thiên đế phái sứ giả đến, đã đợi lâu ngày. Cũng không sốt ruột, ngồi xuống nghỉ ngơi, thay đổi quần áo rồi uống một ngụm trà, mới đem người kêu vào. Nguyên lai là mới luyện ra ba viên Hỏa lưu ly, Thiên đế phân phó, nhị vị thái tử mỗi người một viên, còn lại một viên sẽ ban cho Úc Dương Thiên Quân của Thiên Sùng cung.
Lan Uyên đem Hỏa lưu ly đặt ở trong tay ngắm nhìn, viên thuốc tầm thường không lớn không nhỏ, hỏa hồng hỏa hồng, trông như một ngọn lửa, bên trong lại trong suốt, bên ngoài ẩn ẩn một tầng hồng quang, tỏa sáng đến tay cũng phiếm hồng.
“Nghe nói phàm nhân ăn sẽ trường sinh bất lão?” Lan Uyên miễn cưỡng hỏi.
“Vâng”
“Kia với ta có tác dụng gì?” Thân thiết cười, ý tứ trong câu hỏi khiến người khác đáp không được.
“Này......”
“Được rồi, đùa ngươi chút thôi.”
Liền sai người nhận lấy, nhắm mắt lại nghĩ đến Li Thanh. Ban đầu bất quá là nhàm chán mà thôi, hiện tại dường như đã si mê y, mỗi ngày vừa mở mắt đã hướng phủ của y mà đến, chính mình cũng quản không được chân của mình. Như thế nào còn có một người như vậy? Vô thanh vô tức ngồi xuống, chính mình liền nhịn không được muốn trêu chọc y, nguyên lai muốn thấy dáng vẻ hồ li yêu mị của y, hiện tại lại chỉ muốn nhìn thấy những biểu hiện khác của y, cho dù là khóe miệng động một chút cũng tốt.
Cách ngày hắn đến Hồ vương phủ, nửa đường gặp được Mặc Khiếu.
Lang vương hắc y hắc phát nhìn thấy hắn liền đến chào hỏi: “Yêu, nhị thái tử là muốn đến chỗ Kình Uy? Ta cũng đang đến đấy, chúng ta cùng đi như thế nào?”
Lan Uyên lúc này mới nhớ tới, hai ngày trước Kình Uy hẹn hắn đến hổ tộc uống rượu, chỉ chớp mắt liền đã quên: “Không phải. Ta đang đến hồ tộc. Bên Kình Uy hãy thay ta cáo lỗi, lần tới ta mời!”
Mặc Khiếu nhìn hắn bằng ánh mắt cổ quái: “Hồ tộc? Li Thanh? Ngươi là thật sự?”
“Cái gì thật sự?”
“Ngươi mỗi ngày đều đến hồ tộc, mọi người đều biết. Ngươi không phải chân thật chứ là cái gì?”
Lan Uyên ngây ngẩn cả người, phiến tử trước ngực quên thu lại. Qua một hồi lâu hắn “Ha ha” cười lên tiếng: “Chỗ nào có thể a? Người bên ngoài không biết, Mặc Khiếu ngươi còn không rõ? Đi, chúng ta đến chỗ Kình Uy uống rượu!”
Mặc Khiếu nhìn hắn một cái, há miệng thở dốc muốn nói cái gì, rốt cuộc cũng không nói gì.
Lan Uyên vài ngày chưa tới, đám tiểu tư hồ vương phủ có chút hoài niệm:
“Công tử như thế nào lại không tới? Đã vài ngày rồi.”
“Đúng vậy, ban đầu mỗi ngày đến đều khiến chúng ta phiền phức, bỗng nhiên không đến thực cảm thấy có chút quạnh quẽ.”
“Cũng không phải vậy, hảo hảo, như thế nào lại không đến đây?”
Lấy ra bảo thạch châu tử công tử ban thưởng vài ngày trước, lúc nào nghĩ đến hắn cũng lấy ra lau chùi, mặt ngoài bóng loáng đến độ có thể dùng làm gương soi. Một viên lớn như vậy, ngày nào đó phải đi làm thành một cái vòng trang sức, đeo vào bàn tay thô ráp của ta, A Hồng thấy nhất định sẽ cao hứng, không chừng lúc đó sẽ đồng ý gả cho ta, năm sau lại sinh một tên tiểu tử béo tròn, thật tốt. Mở miệng thổi một hơi, dùng tay áo lau lau tiểu bảo bối, không nhiễm một hạt bụi, chiếu ra đôi xán kim đồng của Hồ vương.
“Hách ——” tay run lên, hạt châu suýt rơi ra. Đầu gối khụy xuống khẽ run. Vương của ta nha, ngài đứng ở đây bao lâu rồi?
“Trong bình không có nước.” Li Thanh cầm một ấm trà, tên tiểu tư cầm bình trà hướng hầu phòng mà chạy, không để ý đến Li Thanh đang ngơ ngơ ngẩn ngẩn đứng nhìn.
Một lúc lâu sau mới trở lại thư phòng ngồi, ban ngày mới chỉ xem mấy phần công văn, vẫn chưa xem thêm. Bình thường bên tai luôn có thanh âm ma mặc, hôm nay không có lại yên tĩnh đến đáng sợ, chợt thấy căn phòng thật trống trải, hoang vắng. Cảm thấy khát muốn uống một ngụm trà, mở nắp ra mới phát hiện trong chén trống không, lại đi tìm ấm trà, nửa giọt nước cũng chẳng có. Ban đầu nghĩ muốn mở cửa gọi người, một câu “Hảo hảo, như thế nào lại không đến đây” lọt vào tai, lập tức đứng lại, một câu cũng nói không nên lời.
Ngày hôm qua Hắc Lư đến cáo trạng, cả ngày hắn xay sữa đậu nành, bất quá là đi ra ngoài hút một điếu thuốc, khi trở về, Li Lạc thiếu chủ đã dẫn theo một đàn tiểu yêu ở trong phòng uống đến vui vẻ, coi như uống cũng không tính đi, bọn chúng lại còn làm bể một bình lớn. Chỉ còn thừa lại một ít, ở trên miệng bình lại còn dán một tờ giấy niêm phong, nói là giữ lại qua vài ngày lại đến uống. Đây là trêu hắn sao?
Trong lòng vốn đã không vui vẻ gì, vừa nghe lại thẹn quá thành giận. Cũng không phái người đi tìm, tự mình đến bắt, trước mặt mọi người đánh hắn một trận. Không biết sao, khi hạ thủ lại không biết kiềm chế, nếu không phải nghe các trưởng lão nói đánh nữa sẽ chết, không biết sẽ đánh thành bộ dáng gì nữa. Li Lạc đã thành hình người, là bộ dáng của một hài đồng, cắn chặt môi không kêu đau, đôi mắt vàng rực mở tròn lãnh đạm nhìn y. Mãi đến khi y ngừng tay mới mở miệng: “Ngươi mau bỏ cái mặt như quan tài không chút thú vị xuống đi.” Khẩu khí oán độc.
Trong lòng run lên, có thứ sắc bén gì đó đâm vào lòng, đau đớn từng chút từng chút lan tỏa, theo máu trải rộng toàn thân.
Vì chuyện đánh Li Lạc, không ít các trưởng lão tìm đến y: “Minh Dận cùng Minh Cơ, bọn huynh đệ Kình Uy...... Rồi lại nhìn đến nhân gian và thiên giới, làm sao có dạng huynh đệ huyết hải thâm thù như các ngươi? Không nói đến không có ân oán gì, các ngươi hiện tại cũng chỉ sống nương tựa lẫn nhau, cũng nên thân thân thiết thiết với nhau, như thế nào lại biến thành như vậy? Phụ vương và mẫu thân ngươi đã cùng nhau vân du tứ hải, hắn là thân nhân duy nhất bên cạnh ngươi, hảo hảo ngẫm lại đi......”
Bị một câu “thân nhân duy nhất” làm chấn động, mới phát hiện bên mình quả thật một người cũng không có, muốn tìm ai đó nói chuyện cũng chẳng có.
Đột nhiên lại nhớ đến tên Lan Uyên kia. Đã sớm nghe nói nhị thái tử thiên giới là một tên ăn chơi trác táng, ngày ấy vừa thấy hắn trong tửu yến của Lang vương, quả thực như đồn đãi đúng là một tên ngang ngược không cố kị, thực làm cho người ta chán ghét. Cũng không biết hắn có chủ ý gì thế nhưng hắn lại chú ý đến y. Li Thanh ban đầu nghĩ muốn tốt thì không nên chọc vào con người này, vì vậy mặc kệ hắn nói cái gì làm cái gì cũng không để ý đến hắn. Không nghĩ tới, hắn mới vài ngày không tới, bản thân lại có tâm tư nhung nhớ. Li Thanh cảm thấy chính mình thật buồn cười. Từ trước đến nay, phụ mẫu đi xa, Li Lạc sợ hắn, tộc nhân kính hắn, không ai dám thân cận hắn.
Đối với một người tịch mịch mà nói, một chút ôn nhu, cho dù biết rõ không phải là thật, cũng sẽ nổi lên tâm tham luyến......
Tên tiểu tư bưng trà vội vàng chạy vào: “Vương, xảy ra đại sự rồi!”
——————————————
Tiệc rượu của hổ tộc ồn ào náo nhiệt đến ba ngày. Vài ngày sau, Lan Uyên lại liên tiếp đi đến vài nơi khác, chỗ Huyền Thương, chỗ Mặc Khiếu, chỗ Minh Dận, chỗ Tửu Tiên, chỗ Xích Cước Đại Tiên...... Uống rượu, ngoạn nháo, trêu đùa, phóng túng. Uống đến say mới dám trở về, tỉnh rượu lại lập tức ra ngoài, bằng không trong lòng trống trải đến kì lạ, tê dại đến nỗi nhếch khóe miệng một chút cũng cảm thấy mệt.
Trong tiệc rượu có người ngẫu nhiên nhắc đến Li Thanh, lỗ tai bất chợt giương cao.
“A, cái kia Hồ vương......” Mọi người đáp một tiếng, liền đổi đề tài.
Lan Uyên xoay đầu, phát hiện Mặc Khiếu đang nhìn hắn, sợ bị hắn nhìn ra cái gì, vội mở phiến tử che lại khóe miệng không nhịn được nở nụ cười.
Hôm nay khi uống rượu, tùy tùng của Minh Dận vội vàng chạy vào thì thầm với hắn vài câu. “Ba ——” cái chén trong tay Minh Dận rơi xuống mặt đất vỡ nát, không kịp nói một câu cáo từ liền đứng dậy ra về.
Trước khi say, Lan Uyên nhớ rõ Minh Dận không trở lại.
Hôm sau, khi bước vào hậu sơn, nghe đám yêu tinh “Ong ong” nghị luận, nghe nói xà tộc có đại sự xảy ra, Minh Cơ sợ là cũng bị phá huỷ nội đan, thần hình câu diệt.
Yêu giới không có thống lĩnh, các tộc làm theo ý mình. Phàm là có đại sự, sẽ mời các vương cùng nhau thương nghị quyết định. Lúc này chuyện Minh Cơ chính là như thế, yêu phàm nhân vốn là vô tội, mưu hại mạng người sẽ nghiêm trị, không cần răn đe.
Ấn luật, việc này phải triệu tập các tộc, trước mặt mọi người phá huỷ nội đan nguyên thần của kẻ phạm tội, khiến cho hắn vĩnh viễn không thể siêu sinh. Lại nói, Xà vương Minh Dận hảo thủ đoạn, vốn là chuyện chân thật đáng tin, chính là hắn lại nói một câu “Mong các vương thương nghị, ngày sau tái định”.
Các vương đối với việc này cũng biết thời biết thế dốc một chút nhân tình, Li Thanh cũng không mở miệng.
Trưởng lão hỏi: “Dù sao vẫn là có chút giao tình, có muốn đến nhà lao thăm nàng?”
Li Thanh nói cũng được, trên mặt vẫn là thản nhiên, vô bi vô hỉ.
Thân ảnh bạch sắc lẳng lặng đứng trước chấn song, ánh nến nảy lên, chấn song tạo thành một bóng đen trải dài trên mặt đất, thân thể đơn bạc bên trong thoáng động, phảng phất thấy xiềng xích trên người.
Nữ tử trong lao, chậm rãi ngẩng đầu nở nụ cười miễn cưỡng với y: “Không nghĩ tới Hồ vương cao ngạo lại đến thăm ta.”
Sợi tóc ướt đẫm bết lại bên má, mái tóc rối bời xõa tung, trên búi tóc cài một bông hoa nhỏ đã tàn rũ, đóa hoa bên cạnh bung nở, hiện ra nhan sắc nhuốm màu mệt mỏi. Trên người mặc bộ quần áo cũ thuần bạch, vải thô sần sùi, trên khuỷu tay có một mảnh vá, đúng là cách ăn mặc của thôn phụ nhân gian. Ban đầu chắc hẳn cũng rất sạch sẽ, hiện tại do phải chịu hình nên trông vô cùng nhếch nhác, dính một mảng máu hồng tươi, trên mặt cũng có vài vết thương, bên khóe miệng sưng tấy còn vương tơ máu. Đôi mắt kia vẫn hắc bạch phân minh như vậy, hiện lên khóe mắt linh động phong vận.
Minh Cơ, công chúa xà tộc kim tôn ngọc quý, mỹ nhân được yêu giới ca ngợi. Trên trán thường điểm bạc kim hoa ấn hình đóa mai, trên bạch sam bằng gấm thường thêu những đóa hoa tím rực rỡ. Mi nhãn nhìn quanh, không biết sẽ có bao nhiêu người tự nguyện quỳ dưới chân nàng.
Một thân kim chi ngọc diệp được hàng nghìn hàng vạn sủng ái như vậy, ai cũng chưa từng nhìn qua, lại dám ủy thân cho một tên đồ tể thô xuẩn không thể tả.
Chấn động bao nhiêu người, làm tan nát bao si tình luyến mộ, tẩy tẫn duyên hoa, từ bỏ phú quý, xoay người, mỹ nhân tương tư tên đồ tể.
“Hắn...... Đối đãi tốt lắm...... Tốt lắm......” Nâng tay chỉnh lại búi tóc, chạm đến đóa hoa kia, liền lấy xuống nhìn, “Là một người thành thật. Đi ở trên đường cũng nhớ hái cho ta một đóa hoa, bộ dáng hắn mang hoa về nhà...... Đứa ngốc, phải là trang sức, ta lúc trước thứ gì mà chẳng có? Làm sao lại thích một đóa hoa dại?”
“Một người cao lớn thô kệch, giặt quần áo, nấu cơm, cho gà ăn...... Mọi thứ đều không cho ta làm, đây là thương tiếc ta, ngay cả bị láng giềng chê cười cũng không quan tâm, người ta càng chê cười, hắn càng vui......”
Chậm rãi vươn tay, trên tay nhìn thấy một chiếc nhẫn tinh tế. Chỉ là một chiếc nhẫn đơn giản như vậy, không có một chút hoa văn, ánh nến tỏa ra cũng thật âm thầm, không phải hoàng kim chói mắt: “Đây là do hắn tặng, bằng đồng, hắn phải để dành rất lâu mới mua được. Hắn còn có người mẹ mù lòa phải nuôi sống. Lão nhân gia nhiều bệnh, mua thuốc tốn không ít tiền. Hắn nói, chờ sau này sống khá giả nhất định sẽ mua cho ta một cái bằng vàng, tiệm trang sức cái này là tốt nhất...... Thật sự là ngu ngốc, bằng đồng hay vàng có gì quan trọng, có tâm ý là tốt rồi.”
Ánh mắt Minh Cơ vẫn si ngốc nhìn chằm chằm chiếc nhẫn: “Đại quê mùa thì thế nào? Nghèo túng thì thế nào? Bộ dạng nhục nhã thì thế nào? Là đồ tể thì làm sao? Ta cùng hắn tư định chung thân thì thế nào? Ca của ta cũng không xen vào, như thế nào có thể đến phiên các ngươi quản?”
Bỗng nhiên nàng cười lên: “Thật là, nói với ngươi làm gì? Ngươi cũng không hiểu.”
“Ngươi mưu hại mạng người.” Li Thanh nói.
Minh Cơ buông tay, sâu kín nhìn Li Thanh: “Ta muốn cùng hắn cùng một chỗ a...... Ta muốn sinh cho hắn một hài tử, hắn cũng không còn là tiểu hài tử, hắn muốn, ta như thế nào có thể không cho? Nhưng ta là yêu a...... Nếu ta là phàm nhân thì có thể.”
Người và yêu kết hợp không thể sinh con. Yêu nếu muốn trở thành phàm nhân nhất định phải ăn chín mươi chín trái tim người. Phương pháp quá mức tàn độc, chuyện này yêu giới vô cùng khinh miệt, cũng là trọng tội trong trọng tội.
Cứ tưởng chuyện Minh Cơ gả cho phàm nhân là gạt người, mãi đến khi nhân gian liên tiếp có người bị moi tim chết một cách bất thường, thiên đình yêu giới mới phát hiện, báo tin cho Minh Dận lập tức mang Minh Cơ về vấn tội. Mà giờ phút này, việc sai đã thành, không thể vãn hồi.
“Đây là tử tội.”
“Không cược một phen, sao có thể biết là thắng hay thua?”
Li Thanh không nói nữa, xoay người bỏ đi.
“Biết không? Thế gian có muôn vàn thứ cầu không được, cả đời bình bình đạm đạm không hẳn không phải là hạnh phúc.” Minh Cơ ở phía sau thấp giọng nói.
Cước bộ Li Thanh không dừng lại, ngân phát bạch y trong ánh hoàng hôn ảm đạm càng hiện rõ sự cô độc.
——————————————
Bởi vì chuyện của Minh Cơ, ai cũng chẳng còn tâm trí uống rượu, Lan Uyên liền đến Thiên Sùng sơn giải sầu.
Trực tiếp đẩy cửa đi vào, lại vô ý nhìn thấy Úc Dương Thiên Quân cùng Văn Thư ngồi ở tiểu viện.
“Tiểu thúc vẫn khỏe?” Lan Uyên vội cung thân hành lễ.
“Ân.” Úc Dương Thiên Quân lên tiếng liền đứng dậy rời đi.
“Làm sao? Ai chọc tiểu thúc ta sinh khí?” Lan Uyên ngồi xuống, cảm thấy sắc mặt Úc Dương Thiên Quân vừa rồi có chút khó coi.
“Không có việc gì.” Văn Thư cười cười nói, “Như thế nào? Hôm nay đến là muốn nói chuyện gì? Vẫn là vị hồ vương lần trước sao?”
Lan Uyên liền nói với hắn chút chuyện của Minh Cơ, tam ngôn lưỡng ngữ một lần nói xong, sau đó chỉ là cúi đầu uống trà.
“Còn có việc sao?” Văn Thư rót vào chén hắn một ít trà, “Ngươi không phải vì uống trà mà tới đây chứ?”
“Ân.” Lan Uyên lại nở nụ cười, mở phiến tử thích ý phe phẩy, “Chính là tới tìm ngươi uống trà.”
“Nhị thái tử, làm việc phải có chừng mực, có một số việc, không phải thật lòng thì đừng tổn thương chân tâm của người khác.” Văn Thư nói. Trên mặt rõ ràng cười, trong con ngươi hắc sắc lại một mảng thủy quang.
* ý nói những việc nhỏ nhặt mà phải làm phiền đến vua quan. Nguyên văn:东家长西家短 (cái này ta chém nhá, thông cảm)
(1) xú kì lâu tử: xú kì là chơi cờ dở, lâu tử là cái rổ cái sọt. Ý anh là chê 2 lão ấy chơi cờ dở ẹc -_-!