Hoàn Hồn

Chương 4




Ta tỉnh lại trong cơn đau đớn. Ta biết, đây sẽ là lần cuối cùng. Ta nhìn ánh mắt bi thương của hắn, trong đôi mắt còn có một chút gì đó ươn ướt. Hắn nói nam tử hán đại trượng phu, đổ máu chứ không rơi lệ. Hắn nói hắn cũng sẽ không rơi lệ, cho dù đối mặt sinh tử. Nhưng giờ đây, hắn…hắn lại vì ta mà khóc, vì ta sắp ra đi, vì ta…

“Lần này…lần này…thiếp sợ sẽ phải xa chàng thật sự.” Ta khóc bi ai, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống làm cho hắn lau không kịp.

“Nàng…nàng sẽ không có việc gì.” Giọng nói của hắn bất giác nghẹn ngào, hai tay hắn ôm chặt lấy ta.

“Thiếp hy vọng chàng hạnh phúc, thiếp cứ ngỡ sẽ được ở bên chàng. Nhưng mà…nhưng mà…thực xin lỗi…thiếp không thể cho chàng một đứa con.”

“Ta không cần con, cả đời này ta chỉ cần nàng, cả đời này ta chỉ yêu nàng. Hứa với ta, nàng phải sống, phải sống…”

Ta lắc đầu, cười bất đắc dĩ. Ta luôn giữ lời hứa, ta đã hứa sẽ yêu hắn cả đời, sẽ không để hắn cô độc đến vậy. Nhưng lần này, ta sợ mình sẽ thất hứa.

“Mau chết đi.” Giọng nói chứa đầy vui sướng khi người khác gặp họa lọt vào tai ta. Ta nhìn về hướng phát ra tiếng nói, nhìn thấy một già một trẻ đứng cách giường không xa. Cô gái kia nhìn chằm chằm tướng công của ta, gương mặt lộ rõ vẻ si mê. Ta thật sự muốn phá hủy đôi mắt của ả, ta muốn giết chết ả. Ta không cam lòng, không cam lòng!

“Nàng, nàng làm sao thế? Đột nhiên sao lại kích động như vậy? Xin nàng, trăm ngàn lần đừng như vậy” Hắn vỗ về ta, muốn đặt ta xuống giường nhưng bị ta ngăn lại.

“Khi thiếp vừa chết, xin chàng hãy hỏa thiêu thân thể này đi.” Ta cố gắng mở mắt, nói với hắn.

“Không!” Hắn đau khổ lắc đầu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.