Hoan Hoan Ái - Cách Yêu Của Chủ Tịch Phong

Hoan Hoan Ái - Cách Yêu Của Chủ Tịch Phong - Chương 4: Ân cần chăm sóc




Hắn ở trong cơ thể cô điên cuồng luận động mặc kệ cô cầu xin

'Ưm ... đau quá, dừng lại đi... ra ngoài, anh mau ra ngoài đi ... tránh ra ...'

Hoan Hoan bị trói, cơ thể nhỏ bé không thích nghi được sự to lớn của hắn. Giờ đây cô thực sự cảm thấy toàn thân như bị xé rách, nhất là nơi tư mật kia

'Chết tiệt'

Lãnh Phong thầm rủa, bên trong cô ấm áp nhưng lại siết chặt hắn khiến hắn không kiềm được

Hung hăng đâm vào rồi rút ra, hắn biết cô đau đớn nhưng giờ phút này hắn không dừng lại được

Chỉ có thể hôn lên những giọt nước mắt để cô giảm cảm giác thống khổ

Nhưng cô lại bài xích, né tránh những nụ hôn của hắn

Tiêu cực làm đau chính mình, Hoan Hoan không thể kháng cự chỉ có thể cắn môi

Vô tình làm nó bật máu

Khi đạt đến cao hắn gầm lên rồi phóng thích chất lỏng vào sâu bên trong cô

Hoan Hoan không chịu đựng nỗi kích thích, chỉ thấy trước mắt 1 mảng đen tối rồi ngất liệm

______________

Không biết đã bao lâu trôi qua, tỉnh lại thì trời đã sáng

Cô vẫn bị trói, trên người không mảnh vải che thân

Đau quá, thực sự rất đau

Hoan Hoan cố gắng ngồi dậy dù cơn đau đó khiến cô di chuyển khó khăn

Lúc này, bên ngoài có tiếng động

Vội vàng lấy chăn che chắn chính mình, cô phòng bị nhìn về nơi phát ra tiếng động

Cánh cửa mở ra, người xuất hiện lại là hắn- kẻ đã chà đạp cô hôm qua

Trong mắt Hoan Hoan lúc này tràn ngập trong sợ hãi, chỉ muốn tránh xa hắn càng xa càng tốt

Lãnh Phong bước vào đến bên cạnh chậm rãi ngồi xuống

Hắn biết cô sợ, nhưng tính hắn vốn thô lỗ lại không biết cách lấy lòng phụ nữ chỉ có thể vụn về nói

'Ăn cơm rồi nghỉ ngơi đi'

Tuy hắn bình thường vô pháp vô thiên, nhưng cô đã là người của hắn. Trong thâm tâm hắn cảm thấy là 1 người đàn ông thì phải chịu trách nhiệm với những việc mình đã làm

Hoan Hoan không nói gì, nhưng vẫn không giảm bớt cảm giác sợ hãi

Nếu như hắn không thả mà vẫn nhốt cô thì cô sẽ tuyệt thực, không thể nào khuất phục trước loại người tàn nhẫn lại độc địa như thế được - Hoan Hoan nghĩ

'Tôi quên mất em đang bị trói, để tôi đút em' nói xong hắn đưa cơm đến bên cô

Hoan Hoan làm gì còn tâm trạng ăn cơm, chỉ mong thoát khỏi nơi này. Cô tránh né động tác của hắn

Lãnh Phong đã 2 ngày chưa ăn gì, tiền có được đều mua cơm để cô tẩm bổ

Nhưng cô đối với hắn chỉ có bài xích, điều này khiến hắn không vui

Hôm qua vừa mới gặp đã có hành động như vậy cô bài xích cũng không có gì lạ

Thôi được, hắn nhịn

Đặt cơm trên giường, hắn nhẹ nhàng cởi trói giúp cô bôi thuốc vào cổ tay sưng đỏ rồi ôn tồn

'Ăn cơm rồi nghỉ ngơi, tôi đi ra ngoài'

Để 1 bộ quần áo mới bên cạnh cô, hắn không nói gì nữa lẳng lặng ra ngoài

Nhìn bóng lưng của hắn, cô cảm thấy hắn có chút cô đơn

Cô nhanh chóng mặc quần áo, cố gắng ăn hết thức ăn hắn đưa

'Phải ăn no, tịnh dưỡng thì mới có thể thoát khỏi đây' cô nói nhỏ

Với sức lực như bây giờ ngay cả ăn cũng cảm thấy không có sức, bây giờ phải nhịn

Quần áo hắn đưa chỉ là cái áo thun rộng nên cũng rất dễ mặc

Do điều kiện ở đây thiếu thốn, nhưng cũng may ngày nào hắn cũng cho cô 1 thau nước nhỏ để cô lau người nên tạm thời sạch sẽ đôi chút

Ban ngày hắn sẽ đi ra ngoài, thật lâu mới trở về để đưa thức ăn cho cô

Ban đêm lại nằm ngủ bên cạnh

Cô không muốn nói chuyện với hắn, Lãnh Phong cũng biết điều đó

Hắn từng hỏi tên của cô nhưng Hoan Hoan không trả lời, giả vờ bị nghẹn để né tránh

Hắn không hỏi nữa, từ đó cũng không nói gì. Thi thoảng chỉ ngắm nhìn cô ăn

Có lúc còn gội đầu, massage giúp cô thư giản

Về điểm này thì hắn có chút ân cần, cô cũng có vài tia hảo cảm

Nhưng nghĩ đến những việc hắn đối với mình, cô lại cảm thấy tức giận lại sợ hãi

Tối đó hắn ôm cô ngủ, ngủ rất ngon

Chỉ có cô vẫn nơm nớp lo sợ không tài nào chợp mắt

Trừ lần đầu đáng sợ đó thì hắn không làm vậy với cô nữa, nhưng ai biết được lúc nào thú tính trong người hắn nổi dậy a?

Mi mắt nặng trĩu, cuối cùng cũng ngủ thiếp đi

Hôm nay lại là 1 ngày dài đằng đẵng


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.