Hoàn Em Hạnh Phúc

Chương 4




Nhưng sau khi lên xe thì bên trong lại yên tĩnh vô cùng. Cuối cùng thì Nhất Phàm cũng có chút không chịu nổi, anh nhìn Vũ Tịnh một cái, cô vẫn ngồi yên tĩnh như thế, cô ấy đang nghĩ gì? Cứ ngỡ rằng Vũ Tịnh đang nghĩ gì đó nên sẽ không chú ý, thế nhưng vẫn đã bị cô phát hiện.

- Anh muốn nói gì không? – Vũ Tịnh nói nhưng không nhìn anh.

- Lúc nãy trong xe yên tĩnh quá, còn tưởng mình là một người buồn chán, không ngờ công lực của cô còn thâm hậu hơn tôi!

- Nhưng tôi nên nói gì với anh? Tôi tưởng anh nói chuyện với tôi sẽ không thoải mái, vì anh sẽ lại nhớ đến vợ của mình, thì ra anh khá hơn trong tưởng tượng của tôi một chút. – Vũ Tịnh nói, vẫn không nhìn Nhất Phàm, giống như là đang nói chuyện một mình vậy.

- Có phải bây giờ cô đang rất mâu thuẫn không? Cô không yêu tôi nhưng lại phải làm vợ tôi. – Nhất Phàm hỏi.

- Không phải anh cũng mâu thuẫn sao? Anh không yêu tôi nhưng lại phải cưới tôi. – Vũ Tịnh cười nói.

Nhất Phàm nghe nói cũng bật cười gật đầu.

- Hai chúng ta vừa ra đời đã là người mâu thuẫn như thế.

- Tại sao lại nói vậy? – Nhất Phàm suy nghĩ.

- Phương Vũ Tịnh, lúc trời mưa thì mặt trời làm sao ra được; Hoắc Nhất Phàm, muốn làm người thiên hạ đệ nhất thì sao lại có thể là phàm nhân? – Nói xong Vũ Tịnh quay mặt qua nhìn Nhất Phàm mỉm cười. Nói thật, nụ cười đó rất đẹp, cũng rất ấm áp, giống như có thể làm tan hết tất cả lớp băng bọc lấy cô vậy.

- Cô Phương này, đây là lần đầu tiên tôi nghe người ta giải thích tên của tôi như vậy đó.

- Cô Phương? Sau khi tôi trở thành bà Hoắc anh vẫn gọi tôi thế này sao? Gọi tôi Michelle đi, cách gọi Vũ Tịnh không thích hợp với anh. Tôi cũng không muốn gọi anh là Nhất Phàm gì đó, vợ anh gọi anh như thế đúng ko, tôi cũng sẽ gọi tên tiếng Anh của anh!

- Raymond. Nhưng trước mặt người nhà chúng ta phải gọi nhau bằng tên tiếng Hoa, hình như họ không phân rõ tiếng Anh.

***

Cuối cùng cũng đến tiệm chuyên doanh áo cưới của nhà thiết kế nổi tiếng Vera Wang Vương Vy Vy, Vera sống trường kỳ ở Mĩ, chuyên thiết kế đồ dạ hội và đồ cưới cho diễn viên Hollywood, lần này cô đã về HK để thiết kế áo cưới cho đôi tân nhân này. Và vì hôm nay đôi tân nhân cùng đến nên cửa hàng đã nghỉ nửa ngày để chuyên phục vụ cho họ.

Đây không phải là lần đầu tiên Vera và Nhất Phàm gặp nhau nữa, vừa vào cửa hàng thì Vũ Tịnh liền vào phòng thử áo cưới, còn Vera thì ngồi trò chuyện với Nhất Phàm. Năm đó, cũng tại đây, Tuệ Hân và anh đã cùng nắm tay nhau đến thử đồ cưới, lúc đó đối với anh mà nói, cưới được Tuệ Hân là điều hạnh phúc nhất trên đời.

- Nhất Phàm, cậu và cô Phương thật sự rất xứng đôi. – Vera đã từng thấy qua biết bao nhiêu cặp đôi đẹp mà vẫn không tiếc lời khen ngợi cặp đôi này.

- Có xứng cách mấy thì đã sao, chúng tôi chỉ là hai con cờ, hôn nhân như thế này không có hạnh phúc.

- Cho dù là hôn nhân thương nghiệp đi nữa, chỉ cần thật lòng với đối phương thì cũng sẽ có hạnh phúc, chỉ là tôi không biết cậu có thể mở lòng mình với một cô gái khác hay không thôi? Tuệ Hân đi rồi, có những chuyện cậu nên học cách nhìn với một thái độ khác.

Nghe đến đây, Nhất Phàm chỉ miễn cưỡng cười một cách khó khăn, không trả lời.

***

Lúc này Vũ Tịnh đã thay xong đồ cưới đứng ở trong phòng, nhìn mình trong gương, nhìn mình đang mặc đồ cưới trong gương, thật khó mà tin. Vũ Tịnh trong gương thanh thoát vô cùng, rất nữ tính, không biết đã từng có một nhà thiết kế nào từng nói, cái được gửi gắm trong áo cưới là mơ ước của người phụ nữ, nhưng lúc này tim của Vũ Tịnh lại run lên cầm cập. Từng có lúc Minh Kiệt nhìn cô nói, nếu như một ngày nào đó anh muốn cưới cô gái nào, anh nhất định sẽ mua cho cô gái đó chiếc áo cưới đẹp nhất thế giới. Sáu năm trước khi cô “trốn” khỏi HK, cứ tưởng rằng cả đời này mình cũng không dám tiếp xúc với tình yêu, nhưng khi sự kiên trì của anh làm ấm trái tim cô, cô đã nghĩ rằng cô cũng có thể hưởng thụ hạnh phúc của một người phụ nữ, một người vợ tốt, một người mẹ tốt. Thế nhưng đêm đó khi cô đến nhà anh theo lời hẹn, anh và người bạn thân nhất của cô lại đang nằm trên cùng một chiếc giường, quần áo không chỉnh tề. Lúc đó, toàn bộ tinh thần của cô như muốn vỡ tung, cô rời khỏi anh, và bắt đầu từ lúc đó, cô lại từ chối tình yêu hết lần này đến lần khác, thế giới này không có tình yêu thật sự. Suy nghĩ một lúc, hai dòng nước mắt đã bất giác để lại dấu tích trên gương mặt cô. Cũng vào lúc này nhân viên hỏi cô đã thay xong chưa, cô vội lau nước mắt và khoác lên cho mình một nụ cười rồi bước ra ngoài.

- Wow! Cô dâu đẹp quá! – Nhân viên vừa chỉnh trang lại đồ cưới vừa nói.

Lúc này Nhất Phàm mới ngẩng đầu lên nhìn, áo cưới rất hợp với thân hình của cô, phần trên là loại thiết kế như sườn sám, phối hợp với hình thức thiết kế lễ phục của phương tây, áo cưới này làm cho mỹ thái của Vũ Tịnh triển lộ ra hoàn toàn, chỉ là… tại sao trên mặt cô lại có dấu vết của nước mắt? Những chuyện xảy ra sau đó Nhất Phàm đã không nhớ rõ nữa, Vera và những nhân viên khác vây lấy Vũ Tịnh hỏi này hỏi nọ, đại khái là vấn đề kích cỡ. Và Vũ Tịnh cũng chỉ trả lời họ một cách máy móc rồi trở vào thay đồ lại rồi cùng rời khỏi với Nhất Phàm.

- Muốn đi đâu? Tôi đưa cô đi. – Nhìn gương mặt thất thần của Vũ Tịnh, Nhất Phàm không an tâm cho cô tự đi.

- Không cần, tôi có thể tự về nhà. – Vũ Tịnh nói có vẻ đờ đẫn rồi sau đó quay người rời khỏi.

- Vũ Tịnh. – Nhất Phàm không biết tại sao lại gọi tên này, Vũ Tịnh nghe xong thì quay lại nhìn anh một cách kỳ lạ. – Michelle – Anh thay đổi cách xưng hô. – Cho dù cuộc hôn nhân của chúng ta là gì, là một cuộc giao dịch hay một cuộc chơi, tôi cũng muốn nói với cô, tôi sẽ không làm cô tổn thương, tôi hy vọng tôi có thể giúp cô, hy vọng cô sẽ không bị tổn thương. – Nói xong Nhất Phàm lên xe rời khỏi.

- Giúp tôi, không bị tổn thương. – Vũ Tịnh nói lại những từ này, cười đắng chát rồi cũng rời khỏi.

Ở trên xe, Nhất Phàm đang khó hiểu vì hành vi của mình lúc nãy, tại sao lại đột nhiên gọi cô ấy Vũ Tịnh chứ, sao lại nói với cô ấy những lời đó chứ.

***

Khi cả hai ra đi theo hai hướng khác nhau thì họ lại tạm thời trở về thế giới không có giao điểm. Nhất Phàm bận rộn trong công ty, và Vũ Tịnh thì ở nhà đợi làm cô dâu, cuộc sống mỗi ngày đều rất thiết thực. Dì Cầm cũng dạy cô làm vài món ăn có độ khó, Vũ Tịnh đối với bà mà nói là một gánh nặng ngọt ngào, tuy gả vào hào môn sẽ được hưởng vinh hoa phú quý mà người thường không hưởng được, nhưng áp lực vô hình đó cũng không phải người thường có thể chịu được, vài món ăn ngon có thể sẽ giúp Vũ Tịnh không phải sống quá khó khăn trong hoàn cảnh đó. Những ngày này, Vũ Tịnh đã bắt đầu thu dọn sách và CD lúc xưa, vốn dĩ trong hành lý vẫn còn những thứ liên quan đến Quan Minh Kiệt, nhưng Vũ Tịnh đều đã vứt hết, chỉ để lại con Shin, dù sao thì cũng sắp trở thành bà Hoắc, để lại quá nhiều những thứ của người yêu cũ không hay lắm.

Hôm sau là ngày kết hôn, Hoắc Phương hai nhà quyết định ra dùng một bữa tối, việc làm này không có nghĩa là Hoắc gia rất xem trọng đứa con dâu này, mà chỉ là một hình thức trong thương nghiệp thôi. Trong cuộc hẹn đó, Vũ Tịnh đã trông thấy một người mình chưa hề gặp mặt, nhưng người này lại nhìn cô như kẻ thù ngay từ cái nhìn đầu tiên.

- Vũ Tịnh, đây là em gái của anh, Nhất Ninh, nó mới tốt nghiệp chuyên ngành quản lý khách sạn ở Cornell, tính ra thì hai người cũng có thể xem là bạn cùng trường đó. – Nhất Phàm giới thiệu.

- Ninh Ninh, chào em. – Vũ Tịnh chủ động đưa tay trái ra. Nhưng Nhất Ninh không trả lời, cũng không bắt tay lại, Vũ Tịnh đành mỉm cười ngượng ngùng.

Sự ngượng ngùng trên bàn ăn không chỉ có thế, bà Hoắc đã không ngớt lời khen ngợi con dâu trước, trong lời nói còn ẩn ý Phương Vũ Tịnh không xứng với Hoắc Nhất Phàm, nếu không phải vì giao tình của hai nhà thì sẽ không chấp nhận hôn sự này.

Tuy ở nhà Vũ Tịnh không có đối xử tốt với dì Cầm và ba, nhưng trong lòng cô cũng không hề muốn hai vị trưởng bối bị làm khó dễ, thế nhưng cô cũng đã chú ý thấy sắc mặt của ba và dì Cầm hơi khó coi, tim cô nhói lên.

Vũ Tịnh cầm luôn ly coca ở trước mặt để nuốt hơi vào bụng, nhưng Nhất Ninh lại cố tình đụng Vũ Tịnh làm cho chiếc váy trắng của cô bị một vết ố.

- Hoắc Nhất Ninh, cô quá đáng quá! – Vũ Tiệp biết rõ là Nhất Ninh cố tình, tức giận hét lên, thật ra là vì cô cũng thường dùng những chiêu như thế.

- Vũ Tiệp, Ninh Ninh chỉ là vô tình thôi, chị đi rửa một chút là được. Con xin ra ngoài một tí.

Thấy Vũ Tịnh ra ngoài, Nhất Ninh lại mượn cớ nói ra giúp Vũ Tịnh. Không bao lâu, Nhất Phàm lo lắng Nhất Ninh sẽ còn có những hành vi quá khích hơn nên nói có một cuộc điện thoại phải gọi nên cũng ra ngoài.

***

Trong toilet nước chảy ào ào, Vũ Tịnh nhìn mình trong gương, trong lòng bắt đầu có chút sợ hãi, những tưởng rằng mình không phạm ai thì người ta cũng không phạm mình, nhưng hiện giờ dường như phái nữ trong Hoắc gia đều như đang muốn tuyên chiến với mình vậy. Còn đang suy nghĩ thì Nhất Ninh đi vào. Vũ Tịnh liền nhường chỗ ra, đi đến máy sấy để làm khô nước trên tay.

- Tôi không thích cô. Chị dâu của tôi là chị Tuệ Hân, không phải cô. – Nhất Ninh nói hết câu này liền ra khỏi toilet.

“Chẳng lẽ tôi thích làm chị dâu của cô, thay thế chị Tuệ Hân của cô sao?” Vũ Tịnh tự cười mình trong lòng.

Bước ra phòng vệ sinh Vũ Tịnh phát hiện Nhất Phàm đứng đó. cô có hơi bồn chồn.

– Sao anh lại ở đây?

- Tôi biết lúc nãy Nhất Ninh đã làm quá, tôi thay nó xin lỗi cô, xin cô tha thứ cho nó, tình cảm của nó và Tuệ Hân rất tốt, nên có lẽ vì vậy mà nhất thời không thể tiếp nhận cô làm chị dâu.

- Tôi hiểu, xem ra vợ của anh thật sự là một phụ nữ rất có sức hút, tôi không trách Ninh Ninh.

- Michelle, tôi còn muốn nói với cô, những lời nói của daddy mummy của tôi không phải là cố ý, họ chỉ là nhớ Tuệ Hân thôi, hôn lễ hôm sau tôi hy vọng có thể trông thấy một cô gái mang nụ cười, như vậy auntie và uncle mới vui vẻ.

- Cám ơn anh, tôi biết rồi, anh không cần lo lắng cho tôi, đã quyết định làm bà Hoắc này thì tôi đã có tâm lý chuẩn bị tất cả.

Bất giác, cô lại cười, chính cô cũng không biết tại sao khi ở trước mặt anh cô lại thích cười như thế, có lẽ là vì muốn an ủi để anh không phải bận tâm chăng?

***

Bữa tối đã kết thúc trong không khí gượng gạo như thế, vừa về đến nhà thì Vũ Tiệp đã bắt đầu phát biểu ý kiến của cô về Hoắc gia.

- Daddy, đừng bảo chị hai gả qua đó nữa, hai nguời già kia lợi hại như vậy, còn có cái cô Ninh Ninh gì đó nữa, sao chị con chịu nổi? – Vũ Tiệp nắm áo ba nói như con nít.

- Phải đó daddy, con cũng có chút lo lắng cho chị. – Người bình thường ít phát biểu như Chí Hoằng cũng nói.

- Vũ Tịnh, là ba vô dụng, ba có lỗi với con. – Ông Phương nói những lời này, mắt ông cũng bắt đầu ướt lên.

- Daddy, mọi người không cần lo lắng cho con, gả vào Hoắc gia được hưởng vinh hoa phú quý, biết bao nhiêu con gái ngưỡng mộ còn không hết đó, sao mọi người lại ở đây mà lo lắng chứ? Cùng lắm thì sẽ phải chịu đựng tí thôi. – Lúc này Vũ Tịnh chỉ có thể dùng cách nói nhẹ nhõm như thế để làm an lòng mọi người.

- Mấy con cũng đừng lo lắng, mẹ thấy Nhất Phàm cũng rất lễ phép, Vũ Tịnh sẽ không bị ăn hiếp đâu. Được rồi, hôm nay chúng ta đều ăn không no, mẹ đi làm đồ ăn khuya, mau gọi món đi nào. – Vẫn là dì Cầm lão luyện hơn, làm không khí dịu bớt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.