Hoàn Em Hạnh Phúc

Chương 29




Phòng của Tuệ Hân vẫn không khác gì lúc trước, trên tường vẫn còn treo hình cưới của hai người, trên bàn vẫn là những bản vẽ thiết kế và sách tham khảo lúc trước, nhìn những thứ này, Nhất Phàm lại nhớ đến nét mặt chuyên tâm vẽ tranh của Tuệ Hân. Khi hai người hẹn hò, cơ hội Nhất Phàm và Tuệ Hân ra ngoài không nhiều, mẹ của Tuệ Hân mất sớm, từ nhỏ Tuệ Hân đã là một con gái ngoan ngoãn, cuối tuần nếu ba không ra ngoài thì cô cũng sẽ không ra ngoài, vì thế đành uất ức Nhất Phàm qua nhà cô. Mỗi lần Nhất Phàm tới, Tuệ Hân không ở nhà bếp thì vẽ tranh trên chiếc bàn này, Nhất Phàm sẽ đột nhiên tiến đến sau lưng cô bịt mắt cô lại. Tình tiết này nghe ra thì sến vô cùng, nhưng trong lúc đó, những điều này đã tích luỹ tình cảm của hai người. Từ đây nhìn ra ngoài cửa sổ là cánh cửa sắt của trang viên châu Âu này, và cũng ở đó, Tuệ Hân từng vì sự rời khỏi của Nhất Phàm mà khóc rất nhiều. Lúc đó Nhất Phàm phải qua Mĩ học thạc sĩ, còn Tuệ Hân thì phải ở HK tiếp tục việc học của mình, Nhất Phàm không muốn Tuệ Hân đến sân bay tiễn mình, vì dù sao cảnh chia ly cũng có chút thương cảm. Vì thế trước ngày đi Nhất Phàm đã đến tạm biệt Tuệ Hân, cô khóc lóc nói anh nhất định phải trở về, còn anh thì cười nói anh đâu phải đi đánh giặc đâu, giáng sinh anh sẽ về thăm cô. Khi Nhất Phàm lên xe rời khỏi, Tuệ Hân đã đứng ở đó khóc sưng cả mắt, còn Nhất Phàm cũng thông qua kính chiếu hậu nhìn cô nhỏ dần, nhỏ dần, cho đến khi biến mất. Nghĩ đến đây, Nhất Phàm lại cầm khung ảnh lên, đó là hình mà anh và Tuệ Hân chụp trong chuyến tuần trăng mật ở Hàn, hai người đều mặc áo trắng quần jeans, điểm nổi bật nhất trong hình vẫn là nụ cười của cả hai, hình như không có bất kỳ tạp niệm nào, rất thuần tuý. Cho đến lúc này, Nhất Phàm vẫn cho rằng đây là tấm hình nhìn hai người xứng đôi nhất. Nhất Phàm sờ vào Tuệ Hân trong hình, vừa nói: “bà xã, nếu như anh yêu phải người khác, em có trách anh không?” đương nhiên là Tuệ Hân trong hình không thể nào trả lời rồi, cô vẫn đang cười rất ngọt ngào, còn Nhất Phàm thì chau mày cười buồn.

Thức ăn đã ổn thoả, Vũ Tịnh trở ra thì chỉ thấy ba Tuệ Hân ngồi một mình ở trong vườn.

- Uncle, bữa ăn đã gần xong rồi, chú cùng con qua bàn ăn nha.

- Không gấp, Vũ Tịnh con ngồi xuống một tí đi. Khi trông thấy con, thật sự giống như nhìn thấy Tuệ Hân lúc xưa vậy.

- Vậy à uncle? Nhưng con có làm thế nào thì cũng không thể là Tuệ Hân. – Vũ Tịnh ngồi bên cạnh ba của Tuệ Hân, ông nắm chặt tay của Vũ Tịnh. Nhìn từ xa, họ thật sự rất giống cha con.

- Những ngày ở bên cạnh Nhất Phàm có mệt mỏi không? Nhìn chồng của mình mỗi ngày đều nhớ người vợ cũ, mùi vị đó chắc chắn là không dễ nếm tí nào rồi chăng!

- Cũng không có nghiêm trọng như chú nói đâu. Ở bên cạnh Nhất Phàm xem như là học hỏi vậy, học cách làm thế nào để yêu một người, chăm sóc gia đình.

- Vũ Tịnh, thật ra chú bảo Nhất Phàm dắt con qua đây là muốn nói với con, Nhất Phàm là một người tốt, nhưng khuyết điểm của nó là quá cố chấp, lại không biết nghĩ khác đi. Nhưng con tin chú, sự chân thành, trí tuệ và tình yêu của con chắc chắn có thể làm nó rung động, chỉ là thời gian có thể phải nhiều một tí thôi. Hãy hứa với chú, con nhất định sẽ mang hạnh phúc đến cho Nhất Phàm, chú nghĩ Tuệ Hân ở trên trời cũng sẽ chúc phúc cho hai con.

- Uncle, con hứa với chú.

Vũ Tịnh nắm tay của ba Tuệ Hân, tuy đưa ra lời hứa này nhưng trong lòng cô biết cô không có lòng tin, cô làm không được.

- Con hứa như vậy thì chú an tâm rồi, gọi Nhất Phàm xuống đi, nó đang ở trong phòng của Tuệ Hân, lần nào về nó cũng thích vào đó một lát.

Lên đến lầu hai, cánh cửa phòng Tuệ Hân đang khép hờ, khẽ đẩy cửa ra Vũ Tịnh thấy Nhất Phàm đang đứng bên bàn, đang nhìn khung hình, cô tưởng anh vẫn chưa thể bỏ Tuệ Hân xuống, cô không biết rằng điều anh lo lắng là có thể vượt qua bước đó để mà yêu cô hay không.

- Nhất Phàm xuống ăn cơm, uncle đang đợi chúng ta.

- Ò, tới liền. – Nhất Phàm đặt khung hình xuống nhưng lại để quên điện thoại trên bàn.

Bữa trưa này cũng có thể gọi là đầm ấm, ba của Tuệ Hân cứ liên tục gấp thức ăn cho Vũ Tịnh như đang xem Vũ Tịnh là con gái của mình.

Sau khi dùng xong bữa trưa thì cả hai ra xe chuẩn bị về khách sạn. Xe ra khỏi khuôn viên thì Nhất Phàm mới đột nhiên phát hiện điện thoại của mình để quên trong nhà của Tuệ Hân, vốn dĩ anh muốn tự đi lấy, nhưng Vũ Tịnh thấy mặt anh hình như rất mệt nên chủ động nói để cô vào lấy dùm. Trong phòng khách không có, trong vườn cũng không có, sau khi được ba Tuệ Hân nhắc nhở thì cô vào phòng của Tuệ Hân tìm.

Lần này cô mới thật sự vào phòng của Tuệ Hân, nhìn thấy cái mà cô luôn muốn thấy nhưng lại sợ thấy nhất – hình của Nhất Phàm và Tuệ Hân. Tuy Tuệ Hân chỉ là một giả tưởng địch trong đầu của Vũ Tịnh nhưng ngay cả hình của Tuệ Hân, Vũ Tịnh cũng chưa hề được nhìn thấy, có lẽ là Nhất Phàm đã cố tình dẹp nó đi, hoặc là Nhất Phàm đã sớm ‘xử lý’ nó. Hình cưới trên tường nhìn vào không có gì đặc biệt, nhưng không thể phủ nhận cô dâu rất xinh đẹp, trong nét đẹp lại có sự quyết rũ của phụ nữ và sự nghịch ngợm của con gái. Nhìn tấm hình đó, Vũ Tịnh biết mình và Tuệ Hân không phải cùng một dạng người, hình như mình chưa bao giờ cười như thế, lúc trước cảm thấy mình không thể nào làm Tuệ Hân, hiện giờ thì suy nghĩ này càng mãnh liệt. Điện thoại của Nhất Phàm đang nằm yên trên bàn, bên cạnh điện thoại là tấm hình mà Nhất Phàm ưng ý nhất. Khẽ cầm khung hình đó lên, sờ vào nụ cười của hai người, trong lòng Vũ Tịnh thật sự có rất nhiều cảm xúc, cô chưa hề trông thấy Nhất Phàm cười nhẹ nhõm và tự nhiên như thế, tất cả những điều này cũng là vì có cô gái bên cạnh anh. Nhìn một lúc, nước mắt của Vũ Tịnh lại bất giác rơi ra, nước mắt này chắc sẽ có hơi đắng chát chăng! Còn đang suy nghĩ thì điện thoại Nhất Phàm reo lên, Nhất Phàm dùng điện thoại của Vũ Tịnh gọi, thấy cô đi lâu như vậy anh có hơi lo lắng. Vì sự hối thúc của anh, cô không kịp suy nghĩ gì nữa mà rời khỏi phòng chạy nhanh đến xe của Nhất Phàm.

- Sao đi lâu vậy? Điện thoại khó tìm lắm à?

- Không có, điện thoại trong phòng khách, tôi trò chuyện với uncle một lát thôi. – Vốn dĩ cô không định nói dối, nhưng rồi cô vẫn đã nói những lời trái với lòng.

- Vậy tìm được cũng nên gọi cho tôi biết chứ, tôi sẽ lo lắng đó mà! – Nhất Phàm quay qua nhìn Vũ Tịnh cười nói.

- Thật ra lúc nãy tôi và uncle cùng xem lại những hình cũ của Tuệ Hân, chú ấy nói tôi rất giống Tuệ Hân, nhưng tôi thì cảm thấy tôi không đẹp bằng cô ấy.

- Tuệ Hân thuộc dạng dễ thương, còn cô, thuộc dạng tri tính, nhưng hai người đều là người đẹp!

- Nhất Phàm, tôi.. – Lời nói lên đến đầu môi nhưng cô vẫn còn do dự.

- Có phải có muốn hỏi vì sao cô không nhìn thấy hình của Tuệ Hân ở nhà không? – Anh biết trong lòng cô vẫn còn nghi kỵ này.

– Thật ra thì khi Tuệ Hân qua đời, tôi đã đốt hết tất cả những tấm hình rồi, nhìn thấy nó tôi sẽ càng khó chịu, vì thế tôi chỉ giữ Tuệ Hân trong ký ức. – Anh đã giữ lại toàn bộ những tấm hình đó, nhưng anh không muốn những cái đó lại trở thành cái ngăn chặn giữa họ.

Xong câu nói này, trên xe lại yên tĩnh, Nhất Phàm chỉ chuyên tâm lái xe, còn Vũ Tịnh lâu lâu sẽ nhìn lén Nhất Phàm, khi nào thì tôi mới có thể cho anh có lại được nụ cười đó, có phải là mãi mãi cũng không thể không?

***

Trở về khách sạn, Nhất Phàm và Vũ Tịnh lại trở về công việc bận rộn của mình, function Ẩm Thực đang tiến hành rất tốt, nhưng Nhất Phàm vẫn không nhắc gì đến việc xin quyền tổ chức niên hội. Vũ Tiệp và Tả Huy thì đúng là có duyên thật, hai người cứ gặp nhau trong thư viện.

Hôm nay Vũ Tiệp rời khỏi thư viện, Tả Huy cũng ra theo cô, còn để tay lên vai Vũ Tiệp.

- Người đẹp, trưa nay đi ăn ở đâu?

- Ông Ngũ này, gần đây có phải rãnh lắm không, nếu không có gì làm thì kêu Rebecca đi chơi với anh đi! Ba của tôi không có mở văn phòng luật sư đâu, nói không chừng nếu anh làm cho ba bạn ấy vui vẻ, ông ấy sẽ tặng luôn cho anh văn phòng luật đó. Anh đừng có đi theo tôi nữa.

- Cô Phương này, tôi phát hiện miệng lưỡi của cô cũng khá lắm, thích hợp làm luật sư đó, nhưng tạm thời thì tôi vẫn chưa thể làm luật sư được, ngày mai là tôi phải về nhà hàng làm việc rồi, ba tôi nói nếu như lần này anh hai không thể lấy được quyền tổ chức niên hội thì tôi phải thay thế anh hai gánh trọng trách này. Nhưng tôi tin thực lực của anh hai, chắc không có vấn đề gì đâu, nhưng mà ít nhất tôi cũng phải ở nhà hàng nửa năm đây! Nếu như cô nhớ tôi, hay là muốn đến đó ăn trưa thì gọi cho tôi hen.

- Đợi đã, tôi hỏi anh, anh nói anh phải thay anh hai gánh trọng trách nghĩa là sao?

- Tôi sẽ trở thành người thừa kế pháp định của nhà hàng, chắc là vậy. Nhưng daddy của tôi thương anh hai lắm, tôi nghĩ ông ấy chỉ nói đùa thôi. Người đẹp, đừng hỏi nhiều nữa, chúng ta đi đâu đây?

Hai người lại sánh bước đi ra khỏi trường.

***

- Nhất Phàm, việc xin quyền tổ chức niên hội trong hiệp hội khách sạn quốc tế anh suy nghĩ thế nào rồi?

Vừa trở về từ hội trường ẩm thực, Vũ Tịnh lại hỏi về chuyện này, vì nếu còn không nộp thư xin thì Hoắc thị sẽ không có cơ hội tham gia tranh đấu nữa.

- Cho tôi chút thời gian, tôi vẫn chưa thương lượng với Gia Đống và các cổ đông xong. Hơn nữa, chuẩn bị một niên hội lớn như vậy phải dùng rất nhiều nhân lực vật lực, tôi còn phải thương lượng với daddy.

Anh cực lực tìm cớ, sự việc lần trước đã làm anh có hơi sợ, anh không biết phải bảo vệ Vũ Tịnh thế nào, có lẽ không làm gì hết chính là cách tốt nhất chăng!

- Cái gì mà vẫn chưa thương lượng xong, gì mà còn phải thương lượng một tí, tôi đã hỏi Gia Đống và ba rồi, anh không hề nhắc gì với họ về việc này. Gần đây anh sao vậy? Lúc trước không phải bất kỳ cơ hội nào có thể làm tăng danh tiếng cho khách sạn, giúp cho khách sạn tốt hơn thì anh cũng sẽ cố hết sức mà làm sao. Tại sao lần này lại phản thường như vậy? Có phải anh đang lo lắng chuyện gì không? – Nói đến chỗ tình cảm, Vũ Tịnh cũng rất tự nhiên nắm lấy tay Nhất Phàm.

- Tôi lo lắng cô làm bản kế hoạch lại không biết nghỉ ngơi là gì, làm việc không ngày không đêm, đến lúc đó, da của cô không tốt thì cô em vợ lại không tha cho tôi.

- Anh lo cái này à, tôi đảm bảo với anh tôi sẽ ăn đúng giờ, ngủ đủ giấc, ok?

- Lời đảm bảo của cô tôi không tin đâu, vậy đi, cô đi theo tôi.

Nhất Phàm đưa Vũ Tịnh đến sân trượt băng, có lẽ là vì lúc này cũng gần 10 giờ rồi nên sân trượt không có người.

- Anh đưa tôi đến đây làm gì? – Cho đến bây giờ Vũ Tịnh vẫn không dám trượt băng, từ sau khi bị té ở Mĩ, cô đã không còn vào sân trượt nữa.

- Nếu như cô có thể trượt hết một vòng mà không cần vịn vào thành, tôi sẽ chấp nhận yêu cầu của cô đi xin quyền tổ chức.

- Này, việc tranh thủ quyền tổ chức có thể quyết định theo kiểu này sao? Anh có bị sốt không vậy? – Vũ Tịnh vừa nói còn vừa sờ lên trán của Nhất Phàm.

- Phương tiểu thư, tôi không có sốt. Nếu cô không chịu thì tôi cũng không còn cách nào khác.

- Thôi được!

Vũ Tịnh và Nhất Phàm cùng thay giày, Nhất Phàm đi sát theo sau Vũ Tịnh, anh biết cô trượt băng không có giỏi như uống trà, nhìn dáng vẻ không giữ được thăng bằng của cô, lại nhìn sự quật cường trên mặt của cô, anh hình như cảm nhận được sự hy sinh không màng tất cả của Tuệ Hân lúc xưa. Vũ Tịnh mới trượt một đoạn chút xíu thì đến khúc quẹo, cô không khống chế được thăng bằng và thế là té xuống đất, Nhất Phàm nhanh nhẹn nằm xuống trước và thế là Vũ Tịnh ngã lên người anh, lại là cảnh tượng bốn mắt nhìn nhau, hình như hai người chưa bao giờ gần đến vậy, mặt cả hai đều bỏ bừng, nhìn Nhất Phàm, Vũ Tịnh lại nghĩ đến Michael, lúc trước cũng như vậy, cô cũng tè lên người Michael như vậy, tại sao ngay cả cảnh tượng này mà cũng giống đến thế.

- Vũ Tịnh, có bị té phải chỗ nào không, chân cô không sao chứ! – Nhất Phàm tưởng Vũ Tịnh lại bị trật chân nên lâu vậy mà vẫn chưa đứng dậy.

- Chân tôi không sao, xin lỗi đã đè lên người anh lâu như vậy.

Lúc này Vũ Tịnh mới từ từ đứng dậy và đỡ Nhất Phàm lên. Đi ra sân trượt, Nhất Phàm vẫn không an tâm lắm nên bắt Vũ Tịnh ngồi xuống ghế, còn anh thì ngồi xổm xuống cởi giày cô ra xem cô có bị trẹo chân không. Nhất Phàm xoay xoay cổ chân của Vũ Tịnh và không ngừng hỏi có đau không.

- Cũng tại tôi hết, chả hiểu hôm nay làm cái gì mà đưa cô đến trượt băng, nếu như chân cô lại bị thương nữa thì trách nhiệm này tôi gánh không nổi đâu.

- Anh nói vậy có phải là đồng ý đi xin quyền tổ chức niên hội không? – Vũ Tịnh nghe ra ý nghĩa của câu nói.

- Phải đó, Vũ Tịnh, lần nào đấu với cô, tôi cũng thua mà! – Nhất Phàm lại cười.

- Nhất Phàm, cám ơn anh. – Vũ Tịnh ôm cổ Nhất Phàm.

- Cảm động thế à? Thật ra là tôi cám ơn cô mới phải! Cô đã làm rất rất nhiều việc vì tôi.

- Không phải, bấy lâu nay cũng đều là anh chăm sóc tôi, bây giờ đã là lúc tôi làm chút việc vì anh.

Nhất Phàm khẽ vỗ lưng Vũ Tịnh, Vũ Tịnh thì ôm Nhất Phàm, giây phút này, cái lạnh trong sân trượt hình như đã bị sự ấm áp giữa họ làm tan cả ra.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.