Hoàn Em Hạnh Phúc

Chương 25




Nhìn Doanh Doanh rời khỏi, Vũ Tịnh cũng chỉ có thể cười không thể làm gì, cuộc sống mà mình muốn ư, trải qua bao nhiêu việc, bản thân Vũ Tịnh cũng không biết cuộc sống thế nào mới là cuộc sống mà cô muốn, cuộc sống bây giờ không phải không thích, chỉ là không thể gọi là hoàn mĩ.

***

Nhất Phàm và Gia Đống cũng ở một góc khác trong vườn uống rượu trò chuyện.

- Xem ra duyên phận của cậu và Vũ Tịnh muốn đỡ cũng đỡ không được rồi, hai người đã đám cưới rồi mà còn nhận được hoa, xem ra kiếp sau hai người còn phải làm vợ chồng.

Còn phải làm vợ chồng, trong lòng Nhất Phàm suy nghĩ câu nói của Gia Đống nhưng mắt thì đang tìm xem Vũ Tịnh đang ở đâu, và ngay trong lúc này thì ánh mắt của anh và Vũ Tịnh không hẹn mà gặp, tuy cách hơi xa nhưng hình như vẫn có thể cảm nhận được sự kỳ dịu nhỏ nhoi không thể nói thành lời đó.

***

Buổi chiều, khách dần dần ra về hôn lễ cũng đã kết thúc mĩ mãn, Nhất Phàm và Vũ Tịnh cũng giúp Doanh Doanh và Gia Đống dọn dẹp khuôn viên. Tuy có hơi mệt, nhưng tất cả cũng đã xong.

- Nick, tôi và Vũ Tịnh chúc hai người tuần trăng mật vui vẻ, lúc chơi hãy chơi cho đã, đừng suy nghĩ chuyện của công ty. Cái tôi nói chỉ có thế. Michelle, cô còn muốn dặn dò gì không?

- Nick, chị em tốt của tôi giao cho anh đó. Hai ngưòi cũng có thể xem là trải qua thăng trầm rồi, hôm nay có thể đến với nhau cũng gọi là duyên phận, hy vọng anh có thể chăm sóc Doanh Doanh thật tốt.

- Nick, nghe thấy chưa. – Doanh Doanh nghe những lời của Vũ Tịnh cô có hơi đắc ý.

- À Doanh Doanh, tí nữa thì mình quên, đây là quà cưới mà mình tặng cho bạn. – Vũ Tịnh lấy ra một cuốn băng từ trong túi xách.

- Là gì vậy? Surprise?

- Bạn mở lên coi sẽ biết thôi.

Thế là bốn người cùng ngồi vào đại sảnh xem.

Người xuất hiện đầu tiên mà ba mẹ: “Doanh Doanh à, sorry, daddy mummy không thể đích thân tới xem hôn lễ của con, nhưng trong lòng của ba mẹ vẫn luôn chúc phúc cho con, con và Nick nhất định phải yêu thương nhau, bách niên giai lão nha, còn nữa, phải sinh nhiều con, daddy mummy giữ dùm cho!” xem đến đây thì nước mắt của Doanh Doanh đã xoay vòng vòng trong khoang mắt cô. Sau đó là anh hai và chị dâu, “Ingrid, sorry, em cũng thấy đó, chị dâu của em sắp làm mẹ rồi, nên lần này anh hai cũng đành vắng mặt. Lời chúc phúc thì không nói nhiều nữa, em đó phải nghe lời Nick, mau cho anh làm cậu nha.” lúc này thì Doanh Doanh vừa khóc vừa cười. Tuy nguyên cuốn phim chỉ có 1 phút, nhưng sự lạc lõng thất vọng của Doanh Doanh trước đó hoàn toàn biến mất hết, thì ra mình vẫn hạnh phúc như vậy, vẫn còn nhiều người quan tâm mình.

- Michelle, cám ơn bạn. Quà của chị em tốt quả thật là không còn gì để nói. – Một Doanh Doanh la lối om sòm bấy lâu nay bây giờ lại đang khóc sướt mướt.

- Đừng khóc nữa, tặng bạn món quà này chính là muốn wedding party của bạn không có gì phải hối tiếc, bây giờ tất cả đều đã viên mãn rồi còn đau lòng gì nữa? Khóc sưng mắt rồi là hình đi tuần trăng mật không đẹp đâu. – Vẫn là chiêu này xài được, Doanh Doanh lập tức nín ngay.

- Raymond, sau này anh phải chăm sóc tốt cho Michelle đó, nếu mà anh làm bạn ấy khóc, tôi không tha cho anh đâu. – Doanh Doanh vừa lau nước mắt xong liền lập tức căn dặn Nhất Phàm.

- Dạ biết, Vũ Tịnh có người bạn nghĩa hiệp như cô, còn có cô em vợ lợi hại kia nữa, tôi có 9 cái mạng cũng không dám.

***

Ra khỏi nhà Doanh Doanh cũng đã gần 6 giờ, vì sáng nay không có chạy xe đến, nhà của đôi tân nhân này lại cách nhà Hoắc không xa lắm, lúc trưa cả hai cũng ăn không ít nên hai ngưòi quyết định đi bộ về nhà. Suốt chặng đường, cả hai đều không nói chuyện, có lẽ là không biết phải nói gì, có lẽ là không biết phải mở lời như thế nào, cả hai cứ thế mà im lặng. Nhưng cuối cùng vẫn là Nhất Phàm phá vỡ sự im lặng này.

- Món quà cô tặng cho Doanh Doanh có ý nghĩa lắm, cô thật là chu đáo.

- Hôm nay là ngày trọng đại của Doanh Doanh mà, làm PR cũng mấy năm rồi, công lực tạo chút xíu surprise này tôi vẫn có. Mọi người vui là được.

- Vậy cô có vui không? Những ngày ở bên tôi cô có vui không?

- Đương nhiên là vui rồi, tuy không phải là vợ chồng thật sự nhưng ở trên người anh, tôi có thể cảm nhận được sự chung thuỷ của anh đối với Tuệ Hân, tôi có thể thử hiểu thế nào là thiên trường địa cửu, thế nào là đến chết không thôi. – Tuy Vũ Tịnh vừa cười vừa nói, nhưng nước mắt đã sắp không giấu được nữa, còn tim Nhất Phàm thì sắp vỡ mất.

- Vũ Tịnh, tại sao lần nào cô cũng như vậy, tại sao có chuyện gì cũng tự gánh lấy một mình, lúc bệnh không nói cho tôi nghe, hôm tôi uống say rượu, kéo tay cô gọi tên của Tuệ Hân, sau đó cô đã ở bên cạnh chăm sóc cho tôi suốt cả đêm, hôm sau vẫn làm ra vẻ không có gì, cô không cần phải sống cực khổ vì tôi như vậy, tôi đã nói, nếu như cô tìm được cuộc sống mà cô muốn, cô có thể đi bất cứ lúc nào, hẹn ước 3 năm đó không hề công bằng với cô. – Nhất Phàm vịn lấy vai của Vũ Tịnh, hai đôi mắt lần đầu tiên nhìn thẳng vào nhau như vậy.

- Nhất Phàm, thật ra bây giờ tôi không biết cuộc sống như thế nào mới là cuộc sống mà tôi muốn, tuy làm việc ở Hoắc thị rất cực nhưng tôi vui, nên anh không cần phải có cảm giác tội lỗi với tôi. Về câu chuyện của anh và Tuệ Hân, tôi không có tư cách gia nhập vào, những ngày này, vì cảm nhận tình cảm nồng hậu của hai người, lại nghĩ đến tôi và Michael đã dễ dàng mà từ bỏ đối phương nên mới có chút thương cảm thôi. Anh không cần phải để tâm.

- Lần này là cô nói thật hay hay xạo? Con người của cô quá thích nghĩ cho người khác rồi. – Nhất Phàm vừa nói vừa nhìn Vũ Tịnh một cách thâm tình.

- Là thật, con nít nói dối mũi sẽ dài ra mà, anh xem mũi của tôi vẫn bình thường đây nè. – Vũ Tịnh vừa nói còn vừa sờ vào mũi của mình cười vui vẻ, nụ cười của cô rất tươi nên anh tưởng rằng cô thật sự vui và cũng cười theo, thật ra anh không biết, cô vẫn cứ thích suy nghĩ cho người khác, cô không muốn anh vì mình mà có chút xíu nào không vui.

- Hình như có hơi đói, mình dùng fast food đi. – Vũ Tịnh cố ý dùng ăn để phân tác sự chú ý của Nhất Phàm, cô sợ mình không ngụy trang được bao lâu.

- Mc Donnald? Tiểu thư, món rác rưởi, không tốt cho sức khoẻ.

- Món rác rưởi thì lâu lâu ăn một hai lần cũng đâu có sao. – Vũ Tịnh vẫn cứ thế mà kéo Nhất Phàm vào trong.

Lúc trước ở Mĩ, Vũ Tịnh và Michael rất hay vào nơi bán thức ăn nhanh, cả hai đều nấu ăn không giỏi lắm, bài tập lại nhiều nên tốc độ của fast food là thích hợp với họ nhất. Mỗi khi vào đó, Michael cũng sẽ đến chọn món còn Vũ Tịnh thì ngồi vào bàn và làm mặt cậu bé bút chì, lặng lẽ mà nhìn anh, nhiều lúc đông quá phải xếp hàng, Michael sẽ quay đầu lại nhìn Vũ Tịnh, trông thấy cái má ục lên của cô anh cũng sẽ tự động làm như vậy đáp lại cô và sau đó thì hai người sẽ cười haha mặc dù đang cách nhau rất xa, tình cảm lúc đó chính là ăn ý chăng, nhưng cảm giác lúc đó bây giờ không có, sau này cũng sẽ không có. Vũ Tịnh còn đang suy nghĩ, Nhất Phàm đã cầm tức ăn tới chỗ cô.

- Biết các cô gái như cô không thích ăn những món nhiều dầu mỡ nên tôi chỉ gọi cháo và vài món này.

- Cám ơn. – Nhìn thức ăn thanh đạm trên bàn, cô lại một lần nữa thấy được sự chu đáo của anh.

- Lúc nãy tôi thấy cô ngồi cười khờ một mình, nghĩ gì vậy? – Nhất Phàm vừa ăn vừa tò mò hỏi.

Vũ Tịnh không nói gì mà chỉ đột nhiên ngẩng đầu lên ục hai cái má lên. Nhất Phàm cũng không nhịn được, đây là lần đầu tiên anh trông thấy cô nghịch ngợm như vậy, dễ thương như vậy. Nhưng màn sắc sảo còn ở phía sau, Nhất Phàm cũng đột nhiên bắt chước Vũ Tịnh làm mặt shinchan, làm xong còn nói với vẻ đương nhiên:

– Chỉ là cậu bé bút chì thôi, tôi cũng biết vậy.

Lúc này Vũ Tịnh có cảm động, có vui mừng, có bất ngờ, đây cũng là lần đầu tiên cô trông thấy anh như vậy, nhẹ nhõm, năng động. Lúc trước những cuộc trò chuyện của họ không phải công việc thì là Tuệ Hân, còn lúc này, họ mới dường như tìm được điểm giống nhau thuộc về họ, họ thật sự có được kỷ niệm thuộc về họ. Bữa tối này rất đơn giản, nhưng họ dường như có rất nhiều chuyện nói mãi không hết, đã lâu lắm rồi hai người không được vui vẻ thế này. Đêm nay là đêm của họ.

Sau khi ăn xong, cả hai vừa bước ra ngoài thì ông trời không thương tình, tự nhiên một cơn mưa lớn đổ xuống. Trong một lúc taxi đầy hết, cả hai đợi một lúc sau vẫn không thấy xe, ở đây cũng không xa nhà mấy nên họ quyết định “xông” về nhà. Nhất Phàm cởi áo khoác ra, hai người mỗi người cầm một đầu của áo, chiếc áo vừa đúng che được đầu và lưng của cả hai.

- Michelle, chuẩn bị xông nhé.

- Đợi đã, sao có cảm giác như bây giờ chúng ta có hơi giống một tình tiết trong phim điện ảnh!

- Ái Hữu Thiên Ý của Tôn Nghệ Chân chứ gì. – Nhất Phàm không thể nào quên được, vì lúc đó Tuệ Hân đã dùng một hộp khăn giấy coi bộ phim này đến 5 lần, bây giờ Nhất Phàm có thể kể ngược lại tình tiết trong phim nữa à.

- Raymond, 1, 2, 3 chạy!

Và như thế, hai quản lý cao nhất của khách sạn bắt đầu đan lên khúc hát trong mưa của họ. Bước của hai người rất nhất trí nên không bao lâu thì cả hai đã xông đến cửa nhà. Tuy được áo khoác “phù hộ” nhưng Nhất Phàm vẫn lo cho Vũ Tịnh hơn, nửa người trên của Nhất Phàm cơ hồ đã ướt hết. Vũ Tịnh nhìn Nhất Phàm như con gà dầm mưa vậy trong lòng cũng không dễ chịu, cô vội lầy khăn giấy trong giỏ xách ra lau nước mưa trên mặt anh. Cử chỉ của cô rất chu đáo, rất dịu dàng, nhìn Vũ Tịnh như vậy, Nhất Phàm không nói được lời nào mà chỉ ngẩn ngơ ngắm cô, anh dường như trở về thời gian cùng Tuệ Hân trốn ra Sài Gòn ăn vặt, Tuệ Hân lần nào cũng dính đầy dầu mỡ khi ăn và anh thì sẽ cẩn thận lau cho cô, nhìn Vũ Tịnh, anh dường như nhìn thấy bản thân mình của mấy năm trước, anh không cầm được lòng mà dùng đôi tay của mình lau đi nước mưa trên trán Vũ Tịnh, cảm nhận được độ ấm từ Nhất Phàm, Vũ Tịnh kinh sợ rồi lại lập tức trở lại ban đầu, cô không nhìn anh, tiếp tục những gì mình làm trước đó, và hai người đã đứng trước cửa nhà như thế, bên ngoài mưa vẫn còn rơi nhưng hình như cả hai đều cảm nhận được một hơi ấm nồng hậu. Là tâm linh tương thông? Hay là tơ tình nảy mầm?

Tình cảnh hạnh phúc đối với Vũ Tịnh và Nhất Phàm mà nói cứ như một thứ xa xỉ vậy, một lát sau, một chiếc xe màu xám ngừng trước nhà Hoắc, người bước xuống từ trên xe là Nhất Ninh và Chí Hoằng.

- Anh hai chị dâu, anh chị đứng đây làm gì vậy? Mưa lớn như vậy sao không vào trong?

- À, anh chị cũng mới về tới thôi, vừa chuẩn bị bấm chuông đây! – Nhất Phàm nói dối.

- Ninh Ninh, sao hai em lại đi chung với nhau vậy? – Vũ Tịnh rất ngạc nhiên, Ninh Ninh rất ít khi hẹn hò với con trai, hôm nay lại cùng về với Chí Hoằng.

- Chị hai, em vừa giải quyết xong một vụ làm ăn lớn, lại gặp được cô Hoắc ở cô nhi viện nên mời cô ấy ăn tối.

- Ăn tối à? – Vũ Tịnh và Nhất Phàm đã sớm nhìn thấy sự kỳ lạ giữa 2 người rồi, giọng điệu khi Vũ Tịnh hỏi câu này cũng có hơi thay đổi.

- Anh hai, anh chị không vào thì em vào trước đây. – Ninh Ninh có hơi mắc cỡ, đành tìm đại một lý do, Chí Hoằng cũng về nhà để Nhất Ninh không phải khó xử.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.