Hoài Tổng Anh Tránh Ra!

Chương 28: 28: Đến Nhà Cũ Ngày Cuối Tuần 1




Gần trưa, Hoài Cẩm Nam tỉnh dậy trước, anh quay đầu nhìn lại thấy Tịnh Kỳ đang ngủ rất say.

Cô hơi hơi nghiêng đầu tựa lưng vào ghế ngồi, đôi mắt lanh lợi giờ đã ngủ say, lông mi lại dài lại đen, giống cây quạt nhỏ, ở mí mắt phủ xuống một bóng dâm.

Gương mặt trắng nõn lộ ra vẻ hồng hào, một sợi tóc màu đen nằm ở  bên môi cô.

Mặc dù không tô son nhưng đôi môi lúc nào cũng hồng nhuận, giống hoa anh đào cánh mỹ lệ làm người ta muốn đến thưởng thức.

Căn phòng vô cùng yên tĩnh, tĩnh lặng đến có thể nghe được tiếng hít thở của chính mình, Tịnh Kỳ ngủ thật sự ngon, cô không nhúc nhích, chỉ có ngực là  hơi hơi phập phồng, yên tĩnh mà ngủ giống như những mỹ nhân truyện cổ tích vậy.

Trong mắt Hoài Cẩm Nam tất cả đều là bóng dáng của Tịnh kỳ, hầu kết trên dưới lăn lộn một chút, tim mạnh mẽ từng hồi rung lên, một chút lại một chút, mạnh mẽ có lực, phảng phất ở thúc giục anh nên làm một cái gì đó.

Ngón tay  anh giật giật, Hoài Cẩm Nam duỗi tay chỉnh lại sợi tóc cho cô, sau đó như ma xui quỷ khiến nghiêng người  về phía Tịnh Kỳ, khuôn mặt tuấn tú chậm rãi, chậm rãi, lại gần cô…

Tịnh KỲ mơ thấy chính mình ở một nơi rất mộng mơ, hoa nở muôn màu, gió thổi nhẹ phơ phất, nơi nơi đều là hoa thơm kèm theo tiếng chim hót líu lo, nơi này đẹp như tiên cảnh, cô ở trên cỏ vui vẻ chơi đùa, hái rất nhiều bông hoa tươi đẹp.

Khi cô đang cúi người ngửi những bông hoa thơm thì bỗng nhiên một con bướm từ đâu bay đến đậu lên môi cô, lúc đầu nó chỉ vỗ cánh nhè nhẹ đập lên môi cô.

Sau đó nó cắn cô, hơi đau một chút, nó như đòi lấy mật ngọt trong môi cô làm cô khó thở.

Nhưng đột nhiên con bướm bỗng to dần, tạo thành một bóng dâm cực lớn.

Cô ngẩng đầu lại là vẻ mặt nghiêm túc của Hoài Cẩm Nam, cô hoảng sợ, liền tưởng chạy trốn.

Ai ngờ Hoài Cẩm Nam nhanh hơn cô, tiến lên một bước liền bắt được cánh tay của cô.

Tịnh Kỳ dùng sức mà giãy giụa nhưng không ra ngược lại làm Hoài Cẩm Nam bị chọc giận, trực tiếp đem cô đẩy xuống thảm hoa tươi.

Tịnh Kỳ nằm ở trên thảm hoa, xung quanh là mùi hương dịu ngọt mà hoa cỏ mang lại, cô nhìn Hoài Cẩm Nam đè ở phía trên, gương mặt tuấn tú gần trong gang tấc, trong lòng đột nhiên hoảng sợ.

Vừa hoảng sợ cô liền tỉnh lại.

Mới vừa vừa mở mắt, trước mắt cô chính là gương mặt phóng đại gấp hai lần của Hoài Cẩm Nam, hai người chỉ cách nhau hai xăng - ti - mét.

Cảm tưởng như anh vừa mở miệng, hai người liền môi chạm môi.

Đợi Tịnh Kỳ lấy lại được tinh thân, cô theo bản năng giật mình mà lùi lại phía sau.

Vì động tác quá nhanh làm đầu cô đạp vào thành giường, âm thanh kia làm cho người nghe là Hoài Cẩm Nam cũng cảm thấy đau đớn chứ đừng nói đến nạn nhân là Tịnh Kỳ.

Đầu cô như xuất hiện vài ngôi sao chạy vòng vòng, nước mắt s1nh lý liền chảy ra tới.

“Đau không?” Hoài Cẩm Nam duỗi tay muốn đi sờ đầu cô, đau lòng lại bất đắc dĩ nói: “Như thế nào không cẩn thận như vậy ?”

Tịnh Kỳ đau đến nước mắt đều chảy ra,cô rõ ràng đang ngủ rất ngon, ai biết anh ta sẽ đột nhiên thò qua làm cô bị dọa đến ngay lập tức tỉnh lại.

Mà vừa mới mở mắt ra liền nhìn đến gương mặt than này không bị dọa đến ngất xỉu đá may mắn lắm rồi, nơi nào còn nghĩ được nhiều như vậy?

“Ai bảo anh đột nhiên dí sát mặt lại như vậy?.” Tịnh Kỳ vất vả nhịn xuống nước mắt, trong ánh mắt tất cả đều là lên ánh hành vi sai trái của anh.

Hoài Cẩm Nam cũng không ngờ vừa rồi cô còn đang ngủ rất ngon, sẽ đột nhiên tỉnh lại bất ngờ như vậy.

“Vừa rồi có có bọ đậu vào mũi em, anh muốn đuổi nó đi.” Hoài Cẩm Nam tim không đạp, chân không run mà nói dối.

Tịnh Kỳ nghĩ đến giấc mơ vừa rồi nên cũng tưởng thật.

Nếu là biết chân tướng, nhất định sẽ không khách khí mà mắng anh mới là con bọ đáng ghét kia.

“Thật sự?” Tịnh Kỳ hỏi lại anh một lần nữa, song nghĩ đến tính cách của anh cô cũng ngờ ngợ.

Hoài Cẩm Nam trưng ra vẻ mặt bình tĩnh trả lời: “Tin hay không tùy em.” Sau đó lại liếc cô một cái nhanh chóng nói đến chuyện khác: “May dậy xuống nhà ăn trưa sắp đến 12 giờ rồi.”

Tịnh Kỳ vẫn còn nghiên cứu trên gương mặt của anh.

Nhưng Hoài Cẩm Nam lại không cho phép, anh nhanh chóng xuống giường đi vào nhà vệ sinh.

Nằm trên giường một lát, thấy không tìm được gì Tịnh Kỳ cũng đứng dậy gấp gọn lại chăn.

Hai người đi xuống dưới lầu thì thấy ông nội Hoài ở dưới đó.

Ba ngồi cùng nhau chào hỏi rồi bắt đầu ăn cơm trưa, đến khi gần kết thúc ông nội Hoài bỗng nói:

“Ngày mai là cuối tuần không bằng hai đứa đến nhà ông chơi đi?”

Nghĩ đến muốn về ở nhà cũ, Tịnh kỳ liền đau đầu, ở bên kia, nàng nhất định phải cùng Hoài Cẩm Nam ở chung một gian phòng.

Tuy rằng hai người cũng không thiếu ngủ với nhau nhưng bình thường vẫn mỗi người một phòng.

Mà không kể ông nội cô cũng ở bên đó, mọi chuyện thực sự khá bất tiện.

Nghĩ đến đây Tịnh Kỳ liền lấy mắt hướng Hoài Cẩm Nam liều mạng mà nháy mắt,làm anh chạy nhanh nghĩ cách.

Hoài Cẩm Nam  nhìn đến cô hướng về phía mình nháy mắt, đáng yêu.

Anh liền nghĩ muốn trêu chọc cô.

“Ông nội, bọn cháu nghe ông.

Bắt đầu từ tuần này, cuối tuần cháu và Manh Manh sẽ sang bên đấy chơi với ông và ông nội Tịnh.” Hoài Cẩm Nam gật đầu, nghe lời ông nói.

Ông nội Hoài nghe được anh đồng ý liền rất vui vẻ, tuy rằng trước kia Tịnh Kỳ cũng hay đến chơi cùng ông nhưng lúc đó thân phận khác, bây giờ khác.

Ông có thể có dịp khoe đứa cháu dâu hiếu thảo tốt bụng của mình rồi, “Tốt cứ quyết định như vậy.”

Hoài Cẩm Nam nhìn dáng vẻ khiếp sợ của Tịnh Kỳ liền muốn cười, anh đương nhiên biết cô là muốn anh cự tuyệt, nhưng anh không muốn làm vậy.

Anh muốn nhân dịp này củng cố hơn quan hệ của hai người.

“Cháu đi rót nước.” Hoài Cẩm Nam đứng lên, cầm lấy cái ly đi phòng bếp.

Tịnh Kỳ thấy thế, vội vàng cũng đứng lên, “Cháu cũng khát, cháu cũng đi rót nước.” Nói xong liền đi theo anh vào phòng bếp.

Nhìn đến hai người một trước một sau đều đi vào phòng bếp, ông nội Hoài vui vẻ cười.

Tịnh Kỳ đi theo Hoài Cẩm Nam trộm nhìn về phía phòng khách, thấy ông nội Hoài không có chú ý tới bọn họ, liền thấp giọng hỏi: “Sao lại lại đồng ý, anh không thấy em ra hiệu à?”

Hoài Cẩm Nam lộ ra vẻ kinh ngạc, giật mình mà nhìn cônói: “Anh cho rằng em ra hiệu bảo anh đáp ứng?”

“Không phải, đương nhiên không phải!” Tịnh Kỳ tức giận đến dậm chân, như thế nào cũng không nghĩ tới, luôn luôn khôn khéo như Hoài Cẩm Nam cũng có thể nhìn sai ám hiệu của cô.

Cô rất muốn mắng anh ngu ngốc nhưng ngại ông nội còn ở trong phòng khách, cũng không dám lớn tiếng nói chuyện, chỉ có thể thấp giọng: “Anh thật ngu ngốc, ý em không phải vậy.”

“Nhưng làm sao bây giờ anh đã đáp ứng.” Hoài Cẩm Nam vui vẻ trong lòng.

“Em đều ra ám hiệu.” Cô nháy mắt đến muốn rút gân ai bảo anh ngốc.

“Ai mà biết được ám hiệu của em, anh cũng không phải thần tiên.” Hoài Cẩm Nam chưng ra vẻ mặt vô tội.

“Anh… anh…” Tịnh Kỳ tức giận, bỏ lại anh mà đi vào phòng ăn..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.