Hoắc Loạn Giang Hồ

Quyển 2 - Chương 103: Nhất định phải đủ dũng cảm




Rường cột chạm trổ trong hoàng cung chìm trong một màu trắng, là phướn vải tang, cũng là tuyết rơi rả rích. Thiên tử băng hà, cả thành Trường An đều trở nên ảm đạm, không ai dám nói cười trên phố, người qua kẻ lại đều im hơi lặng tiếng, ai cũng theo nề nếp như thế.

Trong phòng lớn ở trập viên vui vẻ ấm áp, ba người cùng một thú, hàn huyên hăng say. “Suỵt.” Hoắc Lâm Phong giơ ngón trỏ lên đặt trên môi, tất cả im lặng, lia mắt nhìn ra ngoài.

Dung Lạc Vân đẩy cửa ra một khe hẹp, âm thầm quan sát, thấy hạ nhân trong phủ đến tháo đèn. Đèn mạ vàng đổi thành lồng đèn trắng, cột sơn, thảm hoa, tất cả đều được phủ vải màu sẫm.

“Xem ra đã chiếu cáo thiên hạ rồi.” Dung Lạc Vân khẽ nói.

Đợi đám nô bộc làm xong xuôi rời đi, Hoắc Lâm Phong hắng giọng, nói: “Hôm nay trong cung loạn cào cào, vừa phải lo tang sự cho hoàng đế, lại còn lo chuyện tân đế kế vị, rắc rối lắm.”

Dung Lạc Vân hỏi: “Vậy phải lo quốc tang trước chứ?”

Hoắc Lâm Phong đáp: “Ngoài sáng thì đúng là làm quốc tang trước.” Hắn cúi xuống, thẩy một hạt đậu vào miệng, “Nhưng mà Thái tử kiểm soát việc triều chính, đến cả kiêu vệ ngoài cổng cung cũng đổi thành người của mình, nghiễm nhiên đã trở thành thiên hạ của Thái tử rồi.”

Lục Chuẩn làm rơi khoai lang vào bếp than, khói mù bốc lên, tay cậu cứng đơ, hỏi: “Vậy Duệ Vương không phải sẽ bị đối phó sao?”

Hoắc Lâm Phong ra vẻ vô tâm: “Duệ Vương bị đối phó thì liên quan gì tới chúng ta?”

Lục Chuẩn gào lên: “Đương nhiên là không liên quan đến huynh rồi! Nhưng Bất Phàm Cung nhiều năm liên hệ với Duệ Vương, sẽ không bị liên lụy chứ?” Cậu không quan tâm đến củ khoai lang kia nữa, chạy đến bên cạnh Dung Lạc Vân, dùng đôi bàn tay bẩn thỉu túm lấy người ta, “Nhị ca, huynh nghĩ cách gì đi!”

Dung Lạc Vân giằng ra: “Ta thì có cách gì được?”

Lục Chuẩn nói nhỏ: “Huynh bay vào cung ám sát Thái tử!”

Dung Lạc Vân nhíu mày: “Đệ tưởng ta không sợ trời không sợ đất thật đấy à, vậy không bằng ta bay lên thiên đình giết chết Ngọc Hoàng Đại Đế rồi thống trị tam giới luôn cho xong.” Miệng thì nói như vậy nhưng ánh mắt lại khẽ chuyển động, lơ đãng đối mắt với Hoắc Lâm Phong.

Hoắc Lâm Phong nhịn cười nhai đậu, nếu chuyện đã không liên quan đến mình thì lại giống như kế hoạch khi ở trong quân trướng.

Tiểu thần tài ngây thơ đáng thương, lo bò trắng răng, khoai lang cũng không ăn nổi nữa. Cậu dẫn Thái Bình ra ngoài hóng gió, ra ngoài sân giẫm lên tuyết, rồi bốc một nhúm tuyết lạnh lên làm sạch tay.

Trong phòng, Hoắc Lâm Phong vớt củ khoai cháy khét ra, chẳng sợ phỏng mà lột vỏ ra, để lộ phần ruột thơm lừng, Dung Lạc Vân giống như một con chó con mèo háu ăn, ngửi thấy mùi lập tức lại gần, dụi vào lòng Hoắc Lâm Phong.

Hoắc Lâm Phong còn nhớ mà tính sổ: “Nhị ca, muốn làm gì đấy?”

Dung Lạc Vân nói: “Muốn Nhị tẩu ôm ôm.” Da mặt y ngày càng dày, mấy lời không biết xấu hổ cũng dám nói, nói ra thôi chưa đủ, còn nhìn chằm chằm phản ứng của Hoắc Lâm Phong.

Hoắc tướng quân đanh mặt, nhưng con ngươi không chịu sự kiểm soát, run run để lộ nét mất kiềm chế. Hắn ôm chặt Dung Lạc Vân, đút cho y một miếng khoai lang, sau đó mới nhẹ nhàng mắng: “Quen thói giày vò người ta, chẳng biết xấu hổ là gì nữa rồi.”

Dung Lạc Vân nhai khoai lang đầy miệng, mặc cho hắn giáo huấn, tuyết bên ngoài rơi ngày càng lớn, khi thinh lặng thậm chí có thể nghe thấy âm thanh tuyết chao liệng. Lúc này nếu ở Vô Danh Cư, hoặc là ở biệt uyển Định Bắc Hầu phủ thì tốt biết bao.

Bên bếp lò nhỏ, có người mình thương, dựa vào nhau cùng ngắm cảnh tuyết rơi.

Chỉ ngắm tuyết thôi chưa đủ, ngày xuân trời trong xanh nắng ấm cùng nhau luyện kiếm, mùa hạ cùng hái hoa sen, cầm hai bát đá bào đường nâu, vừa vào thu, nhân lúc trời cao mây thưa cùng ra ngoài du ngoạn, Nam Bắc Song Sát hành tẩu giang hồ.

Dung Lạc Vân tưởng tượng đến mê mẩn, khóe miệng nhếch lên cười ngô nghê, biểu cảm đó trông si mê lạ thường. “Tướng quân.” Y thỏ thẻ một câu, đầu gối lên bả vai Hoắc Lâm Phong, “Tương lai của chúng ta, có thể mong đợi được không?”

Hoắc Lâm Phong đáp: “Đương nhiên là được.”

Hắn như đang ôm một đứa trẻ, vừa muốn ôm thật chặt, còn muốn dỗ ngon dỗ ngọt. Hắn vừa lên tiếng liền khiến Dung Lạc Vân yên lòng: “Trận ác chiến lúc trước đã kết thúc rồi, biên ải chí ít có thể duy trì hòa bình hai mươi năm nữa.”

Dung Lạc Vân ngửa mặt lên hỏi: “Vậy vùng quan nội thì sao?”

Thành đế băng hà, sau khi Thái tử kế vị sẽ xử trí Trần Nhược Ngâm ra sao, mấy năm qua Trần Nhược Ngâm âm thầm chiêu binh mãi mã, liệu có chịu nhận tội chịu xử phạt hay không, nếu xảy ra tình huống xấu nhất thì nên làm thế nào đây?

Hoắc Lâm Phong nói: “Khi đến đây chúng ta đã nói, Trần Nhược Ngâm nhất định phải chết, còn nhớ không?”

Dung Lạc Vân gật đầu: “Huynh còn nói sẽ thay trời hành đạo.”

Hoắc Lâm Phong không tiếp lời, chỉ cúi đầu nhìn Dung Lạc Vân như một lời thừa nhận, trong đáy mắt ủ một nét nghiêm túc không thể hòa tan. Dung Lạc Vân cầm khoai lang, vừa vui lên là đã bóp khoai lang thành khoai nghiền, dính dớp nóng hổi trên bàn tay.

Hai người đồng thanh gọi: “Đỗ Tranh!”

Đỗ Tranh đúng là thảm thật, vác khuôn mặt tê dại tiến vào, nhắm mắt nhắm mũi hầu hạ hai tên phiền phức này.

Duệ Vương phủ đã chuyển thành một màu trắng ảm đạm, nếu chỉ có tuyết thôi thì sẽ là một khung cảnh thuần khiết xinh đẹp, nhưng điểm thêm những phướn khăn tang, chỉ cảm thấy tử khí nồng nặc.

Tuyết dày nửa ngón tay, một chuỗi dấu chân người và một chuỗi dấu móng thú, ngoằn ngoèo uốn lượn đến bên hồ, Lục Chuẩn và Thái Bình bước lên đài ngắm cảnh, trước mắt là mặt hồ đã đóng băng.

“Áu áu.” Thái Bình kêu lên loạn xạ vì bị gió rét thổi.

Sói nguyên quán Giang Nam, người cũng là người Giang Nam chính tông, Lục Chuẩn quấn áo choàng run cầm cập, không nhịn được cả người gồng lên hắt xì một cái.

Cậu sụt sịt mũi, nói: “Ôi mẹ ơi lạnh quá, đi thôi.”

Thái Bình đi theo phía sau, nhe răng cắn góc bào Lục Chuẩn, Lục Chuẩn vừa ngọ nguậy vừa tránh đi, chạy lúc lắc ra khỏi hoa viên. Đi về hướng đông, đi vào một đoạn hành lang, không biết sao mà chỗ này lại không có miếng gió rét nào.

“Áu!”

Lục Chuẩn xoay mặt lại mắng: “Mày kêu cái gì!”

Vừa quay đầu lại thì đụng trúng một người, cơ thể rắn chắc lạnh lẽo, cậu sợ hãi lùi ra sau nửa bước, sau khi đứng vững nhìn kĩ lại, hóa ra là Duệ Vương đang mặc một bộ tang phục. Lục Chuẩn cướp lời trước, định ngăn chặn lời nói của người ta: “Tôi xin lỗi.”

Mạnh Đình Nguyên nhìn ngó xung quanh, không thấy Dung Lạc Vân và Hoắc Lâm Phong đâu, chắc hẳn tên nhóc này đi dạo một mình rồi. Không kiềm lòng được, tầm mắt lại di chuyển lên ngón tay đối phương, nhác thấy nhẫn ngọc, trong tim lại nhói lên sự uất nghẹn.

Lục Chuẩn giấu tay ra sau: “Nhìn gì mà nhìn, đừng hòng đòi nó lại.”

Thái độ trốn tránh này, Mạnh Đình Nguyên tưởng cậu đang sợ, bèn hù dọa: “Nhẫn của ta, nên ta phải đòi về.”

Ai ngờ vừa nói xong, loẹt xoẹt, một thanh loan đao kề ngay trước ngực, Lục Chuẩn tiến lại gần, bày tỏ khí thế giết người cướp của. Mạnh Đình Nguyên sững sờ, hết sức khó tin: “Ta là Vương gia đương triều, không phải ngươi quá to gan rồi hay sao?”

Lục Chuẩn nói: “Hành tẩu giang hồ, nhất định phải dũng cảm!”

Mạnh Đình Nguyên bật cười: “Chỉ vì một chiếc nhẫn thôi mà dám lấy mạng ta, là người khôn khéo không phải nên nịnh bợ ta đòi thêm phú quý về lâu về dài sao?”

Lục Chuẩn thu đao lại, khinh thường nói: “Đợi Thái tử kế vị, người còn có hoa thơm trái ngọt gì để ăn sao? Tưởng tôi là đồ khờ chắc?”

Mạnh Đình Nguyên hết nói nổi: “Người ta nói cây đổ bầy khỉ tan, cây như ta còn chưa đổ, Tam cung chủ đã muốn tan rồi ư?” Trong cung vất vả cả ngày, hắn thấy rất mệt, dứt khoát ngồi xuống luôn ngay trên hành lang, “Nhưng Bất Phàm Cung và ta có liên hệ nhiều năm, sao có thể dễ dàng rũ bỏ sạch sẽ như thế chứ.”

Lời này chủ yếu để hù dọa người ta, hắn ngước mắt lên nhìn, thu hết mọi phản ứng của Lục Chuẩn vào tầm mắt. Lục Chuẩn quả nhiên giật mình, hàng mày nhăn lại, miệng cũng buồn bã dẩu lên.

Trông cứ như trẻ con, Mạnh Đình Nguyên hỏi: “Ngươi bao nhiêu tuổi rồi?”

Lục Chuẩn đáp: “Hai mươi.”

Cậu vẫn còn nhớ những lời kia, ngồi xuống bên cạnh, nhẹ nhàng phản bác: “Tuy rằng Bất Phàm Cung có liên hệ với người, nhưng không có chứng cứ, nếu không thì Trần Nhược Ngâm đã vạch trần người từ lâu rồi.”

Mạnh Đình Nguyên giả vờ: “Cũng đúng, vậy Bất Phàm Cung cũng xem như may mắn, nhưng ngươi thì trốn không khoát đâu.”

Lục Chuẩn gào lên: “Vớ vẩn, trước đây tôi còn chưa bao giờ gặp Vương gia!”

Mạnh Đình Nguyên nói: “Bình thường ngươi đi cướp bóc, những người ngươi cướp đều là tham quan ô lại, hoặc là những kẻ vì tiền mà làm chuyện bất nhân, ta nói không sai chứ? Mà tin tức chỉ thị cho ngươi thực tế là đến từ ta, ngươi cướp được bao nhiêu, sung công quỹ bao nhiêu, khoản tiền đó thực tế cũng là giao cho ta.”

Hắn ung dung nghiêng đầu qua, thấy sắc mặt Lục Chuẩn chỗ trắng chỗ đỏ, vô cùng bất an. “Huống hồ mỗi lần ngươi đi cướp, câu đầu tiên ngươi nói chính là ‘Ta là Ngọc Diện Loan Đao Khách Lục Chuẩn’.” Hắn nói tiếp, “Ai cũng biết là do ngươi làm, ta mà phơi bày sổ sách ra, ngươi còn rũ bỏ liên can được không?”

Rước lấy bao nhiêu là tanh tưởi, sao mà rũ bỏ được chứ. Lục Chuẩn dù gì cũng mới hai mươi tuổi, lại được Dung Lạc Vân che chở rất kĩ, chỉ hai ba câu đã bắt đầu hoảng loạn, cậu xoay người tháo chiếc nhẫn xuống, cúi đầu xuống trông rất ấm ức.

Mạnh Đình Nguyên ở phía sau nghểnh cổ nhìn lén, thấy chiếc nhẫn kia được nắm lấy, gỡ được một đoạn, rồi lại đẩy vào như luyến tiếc, cứ lặp đi lặp lại như thế. Hắn cảm thán: “Sao ngươi mê tiền thế?”

Lục Chuẩn vừa nghe đã giấu nhẹm tay đi: “Bổn cung chủ mê tiền như vậy đó, chiếc nhẫn này tôi vẫn sẽ đeo, đến lúc đó muốn chém muốn giết thì tùy, tôi cóc sợ!”

Mới nãy còn lo lắng không yên, bây giờ đã nhe nanh múa vuốt, trong hành lang nồng nặc tử khí này trông cậu tràn đầy sức sống lạ thường. Mạnh Đình Nguyên vật lộn với Thái tử hơn nửa ngày, ứng phó với bá quan trong triều, lại phải xử lý những việc trong nghi lễ quàn linh cữu, không có chuyện nào nhẹ nhõm, lúc này nhìn thấy điệu bộ ngốc nghếch của Lục Chuẩn, vậy mà cảm thấy trong lòng thư thái.

Hắn động lòng trắc ẩn, không dám dọa trẻ con nữa, mà nói: “Yên tâm đi, nếu ta kéo ngươi xuống nước, Tiểu Dung nhất định sẽ tìm ta tính sổ mất.”

Lục Chuẩn nhanh miệng: “Người dám gọi Tiểu Dung, bị Nhị tẩu ta nghe được ——” Cậu kịp thời dừng lại, sau đó sực tỉnh, “Quỷ tha ma bắt, Hoắc đại ca là tướng quân, tôi sợ Vương gia làm gì!”

Mạnh Đình Nguyên không có sở trường cãi nhau, nên im lặng không đáp. Phía sau, bên ngoài lan can, gió tuyết và ánh nến quanh quẩn một chỗ, trước mặt đối diện với một căn phòng, là Noãn Các nói chuyện với Dung Lạc Vân đêm đó.

Khi đó toàn là đắng cay, bây giờ lại là cởi mở.

Cái người ở bên cạnh đây, ngây thơ chân chất, trên vai không có quá nhiều gánh nặng, hơi ngốc nghếch, chỉ có người chưa từng trải qua gian khó mới có thể sở hữu được nét khờ dại này.

Mạnh Đình Nguyên nói: “Ta có hơi ngưỡng mộ ngươi.”

Lục Chuẩn xoay mặt lại: “Ngưỡng mộ tôi? Ngưỡng mộ cái gì?”

Mạnh Đình Nguyên đáp: “Sinh ở dân gian, tự do tự tại.”

Lục Chuẩn nói: “Vậy người sinh ở nhà đế vương, tôi còn ngưỡng mộ người cả đời phú quý kia kìa.” Cậu bĩu môi, ăn nói bộc trực, “Duệ Vương, người hơi bị làm giá rồi đó.”

Mạnh Đình Nguyên không vui: “Hả, sao ta ——”

Hắn không phát ra được tiếng, Lục Chuẩn bỗng nhiên bịt miệng hắn lại, không cho hắn nói tiếp, mu bàn tay rất mát, nhưng lòng bàn tay lại nóng hổi, dán vào bờ môi hắn. Trước giờ chưa từng có ai làm vậy với hắn, dám vượt quyền bịt miệng hắn mà không biết tôn ti gì.

Lục Chuẩn nghiêm mặt, lạnh giọng nói: “Ai đấy? Đi ra đây.”

Bàn tay trên môi được lấy ra, Mạnh Đình Nguyên nhìn theo tầm mắt Lục Chuẩn, ở góc hành lang, một bóng dáng nhẹ nhàng bước ra, làn váy dài đung đưa theo, đi đến dưới đèn, hóa ra là Vương phi của hắn.

Lục Chuẩn còn tưởng là kẻ dưới nào tâm địa phức tạp, thấy là thê tử của người ta, nhất thời có hơi lúng túng, cậu ngoảnh mặt ôm Thái Bình, đứng dậy chuẩn bị cáo từ.

Lúc này Mạnh Đình Nguyên cất lời: “Sao mắt nàng lại sưng?”

Nghe như một lời quan tâm, nhưng giọng điệu lại lạnh băng chẳng khác gì gió tuyết. Vương phi nói: “Phụ hoàng băng hà, nghĩ đến thiếp cảm thấy đau buồn.”

Mạnh Đình Nguyên hỏi: “Đau buồn cho chính bản thân nàng chứ gì?”

Cách đó hai bước, Lục Chuẩn định đi nhưng lại đứng bất động, vịn góc tường nghe lỏm, sao cậu cảm thấy đối thoại của hai người này kỳ kỳ? Đang suy tư thì nghe thấy Mạnh Đình Nguyên nói: “Phụ hoàng đã mất, nàng mất đi chỗ dựa, sợ ta không che chở nổi cho nàng sao?”

Lục Chuẩn hoảng hốt, chẳng lẽ Vương phi và tên cẩu hoàng đế có gian tình?

Mạnh Đình Nguyên nói tiếp: “Phụ hoàng gả nàng cho ta, để nàng giám sát ta nhiều năm nay, sau này ta và nàng cũng không cần phải giả vờ nữa.”

Hóa ra là như vậy… Ngay lập tức, Lục Chuẩn hiểu ra vì sao Mạnh Đình Nguyên lại ngưỡng mộ cậu.

Đại tang của Hoàng thượng còn chưa diễn ra, càng không có thời gian xử lý “chuyện nhà”, Mạnh Đình Nguyên đuổi Vương phi đi, sau đó thở dài một hơi như trút được gánh nặng. Quay đầu nhìn thấy Lục Chuẩn vẫn còn ở đây, còn đang trố mắt nhìn hắn.

“Có chuyện gì?”

“Hmm… Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.”

Mạnh Đình Nguyên hơi giật mình, đây là thương hại hắn, hay là an ủi hắn?

Nói xong thấy Mạnh Đình Nguyên không có phản ứng gì, Lục Chuẩn hơi lúng túng, xoay người đi ngay: “Ây dô, tôi không biết dỗ dành người ta đâu, về ăn khoai lang nướng đây.”

… Hóa ra là đang dỗ mình ư?

Mạnh Đình Nguyên đứng dưới lồng đèn, từ từ nở nụ cười.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.