Hoắc Loạn Giang Hồ

Quyển 1 - Chương 44: Thoải mái




Hoắc tướng quân bế người vào phủ, khiến đám hạ nhân đều giật mình.Nha hoàn nhìn trân trối, đầy tớ thì nghểnh cổ, thợ trồng hoa và mã phu cũng lén quan sát. Nhưng người kia được bọc trong áo choàng, vùi đầu vào hõm cổ tướng quân, không thể nhìn rõ dung mạo và vóc dáng thế nào.

Hoắc Lâm Phong đi xuyên qua hai thính đường, đến thùy hoa môn, chuông gió trên thùy liên trụ vang lanh lảnh vui tai. Sau đó tiến vào một khu vườn nhỏ, non nước hữu tình, còn có một lầu gác chứa sách.

Cuối cùng khi đến chủ uyển, Dung Lạc Vân nằm trong lòng hắn khẽ cựa quậy.

“Dậy rồi à?” Hoắc Lâm Phong hỏi.

Ánh mắt Dung Lạc Vân mơ màng: “Đây là đâu vậy?”

Hoắc Lâm Phong đáp: “Nhà của chúng ta.”

Đến phòng ngủ, hắn nhẹ nhàng đặt Dung Lạc Vân lên giường. Đỗ Tranh thấy thế, vội vàng mang bông băng và kéo tới, rồi phân phó cho nha hoàn đun một nồi nước nóng.

Hoắc Lâm Phong lại xấu xa trêu chọc: “Bày biện như là sắp sinh con, lẽ nào phủ tướng quân có hỉ ư?”

Dung Lạc Vân vốn đang ôm bụng, nghe thấy liền thả tay ra, ngược lại càng giống như lạy ông tôi ở bụi này. Đợi mọi thứ được chuẩn bị xong, Hoắc Lâm Phong cho người ngoài cáo lui để đích thân hầu hạ, trước tiên là cởi giày lĩnh của y ra.

Duỗi tay cởi áo, cầm dây buộc từ từ rút ra, vứt xiêm y xuống sàn. Áo lót dính vào vết thương, hắn ngâm ít rượu thuốc từ từ xé ra, mất một lúc mới gỡ ra được.

Cởi áo lót ra xong, thân trên của Dung Lạc Vân hoàn toàn lõa thể, thân dưới chỉ còn lại một chiếc quần nhỏ che lại. Hoắc Lâm Phong nắm lấy lưng quần định cởi ra luôn. Y vội vàng giữ lấy: “Cái này để lại đi.”

Hoắc Lâm Phong nói: “Cởi ra đi, tắm xong thay một bộ đồ sạch sẽ.” Lòng hắn sáng như gương, vì thế dịu dàng dỗ dành, “Ngoan nào, với ta còn ngại gì nữa.”

Dung Lạc Vân lẩm bẩm: “Với huynh mới ngại.”

Hoắc Lâm Phong sững sờ, bị một câu nói ngắn gọn quấy nhiễu tâm tư, còn giả vờ quân tử gì nữa. Hắn kiêu ngạo cướp lấy chiếc quần nhỏ rồi cởi ra.

Cơ thể trần nhồng nhộng lộ ra trước mắt người ta, Dung Lạc Vân lăn vào bên trong giường co quắp lại, nhưng không biết da thịt trắng nõn nằm khoèo trên tấm đệm mềm màu sẫm lại càng nổi bật hơn.

Y khẽ run rẩy, hai cánh tay yếu ớt ôm lấy bụng, thẹn thùng như một đứa trẻ con mà la: “Ta muốn về nhà…”

Ánh mắt Hoắc Lâm Phong quét hết cơ thể người kia, từng ly từng tí da thịt cũng không muốn bỏ qua. Búi tóc nhỏ rơi ra, chiếc cổ thon dài, sống lưng lấm tấm mồ hôi như phát ra ánh sáng, vòng eo gầy gò gắn cùng với hai “cánh hoa” tròn trịa, hắn chỉ cần dùng một tay cũng có thể nắm lấy.

Trượt xuống chút nữa, hai chân nhỏ bé mềm dẻo quấn vào nhau, gót chân phớt hồng.

Hắn dùng ánh mắt “vuốt ve” Dung Lạc Vân từ đầu tới chân, hắn cúi người xuống, bế con chim chút như miếng ngọc này lên. “Em căng thẳng làm gì?” Hắn cười tự giễu, “Tim ta đập thình thịch đây này.”

Mặt Dung Lạc Vân cũng đỏ lên, tai cũng nóng ran, còn tự lừa mình dối người mà nhắm tịt mắt lại.

Hoắc Lâm Phong cười bản thân mình xong lại tiếp tục chuyển sang cười tên ngốc này: “Sợ ta nhìn thấy thì em nhắm mắt làm gì?” Nói xong hắn tiến vào tiểu thất, vòng qua bức bình phong dừng bên cạnh thùng nước. Hắn từ từ hạ người xuống, nhắc nhở: “Trước tiên thử độ ấm của nước đi.”

Dung Lạc Vân “Ừm” một tiếng, tưởng duỗi tay ra là được rồi, lại không ngờ Hoắc Lâm Phong cho mông y chạm nước. “Nóng!” Y giật mình mở mắt, bắt gặp đối phương đang cười vô cùng thâm sâu.

“Nóng phỏng mông rồi à?” Hoắc Lâm Phong cố ý hỏi, sau đó giội thêm mấy gáo nước lạnh. Dung Lạc Vân được bế vào trong thùng, xoay lưng lại, phần mông trắng như sứ vừa chạm nước nóng một tí dường như đã điểm xuyết chút màu hồng.

Y ngồi trong nước, búi tóc lắc lư rồi rơi xuống, mái tóc rũ xuống nửa người. Ánh sáng xuyên thấu qua những khe hở điêu khắc trên bức bình phong, từng tia sáng xuyên qua màn hơi nước mờ mịt, tất cả đều rọi lên người y. Những vệt sáng lốm đốm, những giọt nước lấp lánh, khoảng không gian này giống như tiên cung trên chín tầng mây.

Nhìn quen khói mù đại mạc, nhưng chưa từng nhìn thấy cảnh này, nhìn quen giáo mác ngựa sắt, nhưng chưa từng gặp hình ảnh này. Hoắc tướng quân chóng mặt như say rượu, lục phủ ngũ tạng đều đong đưa mê ly, hắn vô liêm sỉ mà lại gần, từ phía sau ôm chầm lấy bờ vai Dung Lạc Vân.

Bàn tay dời xuống, vuốt ve xương quai xanh thanh mảnh, vấn vít trượt xuống, ôm lấy lồng ngực bằng phẳng của y. “Kiểm tra tâm mạch xem nào.” Hắn nói một câu hết sức xấu xa, đồng thời vết chai dày trong lòng bàn tay cũng xoa nắn nhiệt tình, đối phương không lên tiếng, không cần nhìn cũng biết là đang cắn môi.

Chẳng những cắn, mà răng cửa của Dung Lạc Vân còn muốn giày vò đôi môi mỏng ấy.

Bỗng, Hoắc Lâm Phong nâng cằm y lên, nhân lúc y nhả môi ra mà hắn đút ngón tay trỏ vào. Bảo y ngậm lấy, cắn mút, mỹ danh thì là thương xót cho đôi môi, nhưng thực tế là ngón tay hắn cọ xát vào răng y, cuốn lấy lưỡi của y.

“Ưm ưm.” Dung Lạc Vân khẽ rên, mút đầu ngón tay Hoắc Lâm Phong run rẩy. mái tóc ướt dán lên cơ thể y, bàn tay Hoắc Lâm Phong cũng dán trên người y, xoa lồng ngực, nắn vòng eo, nắm lấy chân gãi gãi vào lòng bàn chân.

Y chống cự, Hoắc Lâm Phong nói: “Hầu hạ tắm rửa đều là như thế đấy, em đừng có hiểu nhầm.”

Dung Lạc Vân nhả ngón tay kia ra, ngoảnh mặt đi không thèm nhìn nước bọt còn vương vấn trên đó. “Đều như thế?” Y lạnh lùng vạch trần, “Đỗ Tranh cũng hầu hạ huynh thế này ư? Ta phải giết huynh!”

Hoắc Lâm Phong cuối cùng cũng chịu nghiêm túc, vắt khăn vải hầu hạ theo quy củ, nhưng khi thoa sáp thơm thì suýt nữa lại khinh suất. Tắm rửa xong, hắn dùng chiếc khăn lông nhỏ quấn lấy Dung Lạc Vân, quay về phòng ngủ ôm người ta ngồi bên giường.

Cả phòng đều yên tĩnh, chỉ có hai luồng hơi thở hòa quyện vào nhau.

Dung Lạc Vân hiếu kỳ nhìn ngó xung quanh, bàn bằng gỗ đào, lò quan (*), gối tròn gấm Thục đặt trên giường. Thảm trải sàn có hoa văn rất phức tạp, đế cắm nến dát vàng tỏa ra ánh sáng, những món đồ trong căn phòng này đều tôn lên thân phận tướng quân.

(*) lò quan: là một cái bình sứ dùng để đốt, đốt cái gì thì baidu không nói, lò quan là một món đồ chuyên dụng của các quan chức thời nhà Tống, và thường dùng sứ men xanh có hoa văn kiểu rạn như bên dưới

Nhớ lại lúc mới vào phủ, cánh cổng sơn đỏ, hai con sư tử đá tọa trấn hai bên, bốn năm thính đường cùng sáu bảy sảnh điện. Tám chín gian phòng riêng, mười mấy tiểu nha đầu, và vô số những món đồ tốt… Tính kỹ lại mới thấy vườn trúc trong Thiên Cơ Đường keo kiệt cỡ nào.

Thơ thẩn suy tư một hồi thì mùi thuốc thoảng tới gọi y hoàn hồn, Hoắc Lâm Phong mở lọ thuốc ra. Y ngửa mặt lên nhìn đối phương, giọng nhỏ nhẹ nói: “Ta giết chết một con sói, thế là mười mấy con khác tìm đến báo thù, con nào cũng bự như vậy nè ——” Cánh tay thò ra khỏi tấm khăn lông để minh họa, giống như một chú chim non phá vỏ chui ra ngoài.

Lại thẹn thùng, vội vàng che lại chỗ hiểm. “Ta dùng chủy thủ xiên chết mấy con, còn dùng một chưởng đập chết một con, giết sạch trơn.” Thấy Hoắc Lâm Phong không có phản ứng gì, lại bổ sung một câu, “Tiếng sói tru cũng vang tới tận Hạn Châu…”

Hoắc Lâm Phong phá hủy thành tựu của Dung Lạc Vân trong chốc lát: “Khiêm tốn cái gì, truyền đến tận Tái Bắc đấy, làm kinh động cả giấc mộng đẹp của cha ta.”

Dung Lạc Vân lấy lời nói móc làm lời khen, gối đầu lên vai người ta cọ qua cọ lại, sau đó cúi đầu nhìn vết thương trên bụng. Ba bốn vết rách, không biết có để lại sẹo không, lại liếc mắt nhìn lên ngực, khẽ lẩm bẩm: “Xoa đỏ lên rồi.”

Bàn tay đang thoa thuốc liền khựng lại, tâm tư Hoắc Lâm Phong bay nhảy tán loạn: “Xoa cho em có thoải mái không?”

Dung Lạc Vân xấu hổ: “Không thoải mái.” Ngoài miệng thì phủ định nhưng trong lòng lại nhớ đến cảm giác được vuốt ve, nhớ thế nào mà mềm nhũn cả gân cốt. Sau đó dựa vào người Hoắc Lâm Phong, thành thật sửa lời: “Thoải mái.”

Người Tái Bắc rất thích đặt câu hỏi, Hoắc Lâm Phong lại tiếp tục: “Xoa cái này thoải mái, hay là hôn miệng thoải mái?”

Dung Lạc Vân nhỏ giọng đáp: “Cái nào cũng thoải mái.” Thẹn thùng đến hoảng loạn, vén góc rèm che mặt, lí nhí bổ sung, “Vừa xoa vừa hôn là thoải mái nhất…”

Mẹ kiếp, Hoắc Lâm Phong khẽ mắng, lẽ nào mông bỏng một tí thôi đã đốt cho sự lẳng lơ xuất hiện rồi sao.

Băng bó vết thương xong, hắn chọn cho Dung Lạc Vân một bộ đồ ngủ sạch sẽ.

Dung Lạc Vân mặc lên hoàn chỉnh, rộng thùng thình, tay áo phải xắn lên mấy vòng. Nằm xuống giường, đắp tấm chăn màu xanh nhạt lên, chỉ để lộ đôi mắt nhập nhèm, chớp vài cái đã nhẹ nhàng nhắm lại.

Y ngủ rất nhanh, giống như một đứa trẻ chạy chơi cả một ngày khi lên giường là ngủ ngay.

Hoắc Lâm Phong ngồi trông chừng bên cạnh, đợi người ta ngủ say mới ra khỏi phòng. “Lấy y phục bẩn đi, rồi bảo nhà bếp chuẩn bị cơm.” Hắn phân phó cho Đỗ Tranh, “Phái người thông báo cho Bất Phàm Cung để họ khỏi lo lắng. Hạ nhân ở chủ uyển đều không được phép vào phòng, một mình ngươi hầu hạ thôi.”

Đang nói đến đây, một thị vệ chạy vào: “Bẩm tướng quân, tri phủ Hạn Châu tới thăm.”

Mấy ngày trước hắn mời đối phương đến một chuyến, không ngờ lại đến đúng vào hôm nay, Hoắc Lâm Phong lập tức ra đón. Rời khỏi chủ uyển, hắn bước nhanh ra sảnh ngoài, vừa vào cửa đã thấy Thẩm Châu đang ngồi trên ghế.

Hắn khẽ tằng hắng một tiếng: “Đã để Thẩm đại nhân đợi lâu.”

Thẩm Châu nghe tiếng giương mắt lên, tức thời sững lại: “Huynh là…”

Hắn cười đáp: “Ta là Hoắc Lâm Phong, không thể là giả.”

Khi ở Triều Mộ Lâu loạng choạng bước chân, cũng may có đối phương đỡ cho, sau khi nhớ lại Thẩm Châu há hốc mồm ngạc nhiên. Hoắc Lâm Phong cho hạ nhân lui, giải thích ngắn gọn: “Lúc đó đang điều tra chuyện trong giang hồ, không tiện bộc lộ thân phận, mong Thẩm huynh đừng trách.”

Thẩm Châu dần dần bình tĩnh lại, chắp tay hành lễ: “Tướng quân nói quá lời rồi.”

Hoắc Lâm Phong đích thân rót trà: “Từng được Thẩm thái phó tương trợ, biết Thẩm huynh nhậm chức tri phủ Hạn Châu, nên muốn gặp mặt một lần.”

Thẩm Châu hổ thẹn : “Gia phụ vô cùng ngưỡng mộ lòng trung thành và chính trực của Hoắc môn, tướng quân không cần cảm kích.” Đúng lúc y tới Hạn Châu nhậm chức, cũng muốn gặp mặt Hoắc Lâm Phong, vì thế trước khi nhận được thư đã tới thăm hỏi rồi.

Hai người trò chuyện một hồi lâu, tuy một văn một võ nhưng lại hết sức ăn ý, lại ỷ Hoàng đế ở xa mà nói cho thỏa thích. Mãi sau, khi nói đến chuyện nạn đói ở Hạn Châu, Hoắc Lâm Phong thẳng thắn kể lại.

“Hóa ra là huynh đã bắt Giả Viêm Tức ư?” Thẩm Châu kinh ngạc nói, “Còn nêu tội trạng và giao sổ sách, đã giúp tại hạ được một việc lớn đấy.”

Hoắc Lâm Phong không muốn cướp công: “Tôi chỉ giúp chút ít thôi, người có công lớn nhất là người khác.” Miệng vừa nói mặt vừa vương ý cười, “Người kia tạm thời cần phải nghỉ ngơi, Thẩm huynh ngồi xe ngựa mệt mỏi cũng cần nghỉ chân, sáng mai chúng ta lại tiếp tục trò chuyện.”

Thẩm Châu nghe thế liền đứng dậy, y đã ra lệnh cho gia bộc đợi ở khách điếm, chuẩn bị cáo từ. Không ở qua đêm để tránh hiềm nghi, Hoắc Lâm Phong hiểu, vì thế hắn đích thân tiễn ra cổng.

Đã đến giờ trưa, Hoắc Lâm Phong đầu đội nắng gắt quay về chủ uyển, trong sảnh nhỏ đã bày đủ đồ ăn.

Hắn bước vào phòng ngủ, cách tấm rèm quan sát tư thế ngủ của Dung Lạc Vân, tới gần vén rèm lên, nhẹ nhàng túm sang một bên. Hắn mà nghiêm túc một chút sẽ chết, duỗi tay vói vào trong chăn tơ tằm, sờ đến phần bụng phập phồng theo nhịp thở.

Lớp băng khô ráo, vết thương không rỉ máu.

Hắn phân vân, bàn tay nên dời lên trên hay dời xuống dưới đây.

Trên ngực bị xoa đỏ rồi, vậy thì dời xuống dưới.

Hoắc Lâm Phong đang định hành động thì chợt nghe thấy tiếng rên khẽ. Dung Lạc Vân lim dim nhìn hắn, có lẽ do bị nóng, chóp mũi lấm tấm mồ hôi. “Dậy rồi à?” Hắn rút tay ra giả vờ như chưa làm gì, “Có đói không, dùng cơm nhé?”

Bỗng Dung Lạc Vân nói: “Núi Lãnh Tang đáng sợ quá, những ngọn núi khác không có nhiều dã thú như vậy.”

Hoắc Lâm Phong bật cười: “Sau này nếu còn lên núi luyện công thì ta sẽ đi cùng em.”

Bầu không khí rơi vào trầm tư một hồi, Dung Lạc Vân hỏi: “Nếu huynh lại không muốn gặp ta thì sao?” Y tún lấy vạt áo đối phương, “Thật ra ta có thể xuống núi một mình, nhưng ta muốn xem thử huynh có còn quan tân đến ta hay không. Mấy hôm nay ta suy nghĩ rất nhiều…”

Hoắc Lâm Phong yên lặng nghe, rồi dịu dàng hỏi: “Suy nghĩ những gì?”

Dung Lạc Vân nói: “Lúc trước dường như đều là huynh chủ động, mấy hôm nay huynh không tới gặp ta, ta đã nếm trải cảm giác bị lạnh nhạt. Ta rất nhớ huynh, không rõ là Đỗ Trọng hay Hoắc Lâm Phong, chỉ biết là nhớ huynh.”

Bị mắc kẹt trong hang động nhưng dường như lại thoát khỏi ngõ cụt, y không thể tả rõ được.

Hoắc Lâm Phong nghiêng người ôm lấy y, bàn tay vuốt ve mái tóc y. “Lạc Vân, sau này ta sẽ không làm như vậy nữa.” Hoắc Lâm Phong nói với y, “Có một số lời ta đã ấp ủ rất lâu rồi, trước khi bị vạch trần thân phận ta đã định nói.”

Dung Lạc Vân hỏi: “Chuyện gì?”

Hoắc Lâm Phong trịnh trọng nói: “Ta là Hoắc Lâm Phong, lớn lên ở Tái Bắc, cũng lớn lên ở chiến trường. Lúc mới bước đến Giang Nam ta rất lo lắng. Gặp em là chuyện nằm trong dự liệu, lừa dối em là một phần của kế hoạch, nhưng phải lòng em là chuyện ngoài ý muốn.” Hắn hôn lên trán Dung Lạc Vân, “Từng được hầu hạ, từng chịu đau thương, duy chỉ có nếm trải tình yêu là lần đầu tiên từ khi chui ra khỏi bụng mẹ.”

“Dùng Đỗ Trọng làm em động lòng, thật ra lại ấm ách muốn nghe em gọi một tiếng ‘tướng quân’.” Hắn mỉm cười áy náy, “Quay về làm Hoắc Trọng, có thể điều binh khiển tướng, có thể phát triển hoài bão, có thể mặc áo gấm, ăn sơn hào, la lối quát tháo ra lệnh. Nhưng đối với em, mặc áo, gội đầu, đút cơm, lau miệng, ta vẫn cam tâm tình nguyện, mãi mãi không bao giờ thay đổi.”

Bàn tay ở vạt trước đã buông lỏng, chuyển sang đặt lên vai hắn.

Hoắc Lâm Phong hỏi: “Dung Lạc Vân, em có bằng lòng mãi mãi ở bên ta không?”

Dung Lạc Vân gật đầu: “Ta bằng lòng.”

Hoắc Lâm Phong lại nói: “Hôn ta một cái, đóng cho ta một dấu ấn của cung chủ.”

Từ vịn vai biến thành quàng cổ, Dung Lạc Vân ngửa mặt hôn lên môi hắn. Hai người ôm nhau cách một tấm chăn, y chuyển khách thành chủ trở mình đè Hoắc Lâm Phong xuống, hôn nhẹ quá y không sảng khoái, hôn mạnh quá y sợ mất khống chế, nên y quấn quýt khi thì nhẹ nhàng dạo thì cuồng nhiệt.

Đợi hai bờ môi tách ra, Dung Lạc Vân thở hồng hộc, hôn một cái thôi mà cứ như bị trọng thương. Cuối cùng cũng bình tĩnh, y vừa buồn bã vừa tiếc nuối nói: “Nhưng đáng tiếc là mấy món đồ đều bị hỏng hết cả rồi, vại hoa cũng vỡ.”

Hoắc Lâm Phong nói: “Mua cho em cái mới.”

Y lại nói: “Đèn lồng bị chém gãy rồi.”

Hoắc Lâm Phong nói: “Làm cho em cái mới.”

Y lại nói: “Con diều cũng tan nát rồi.”

Hoắc Lâm Phong nói: “Chúng ta cùng vẽ cái mới.”

Kể ra từng món đồ một, Dung Lạc Vân hối hận lắc đầu: “Tấm thiệp nhỏ cũng bị ta xé nát rồi.” Vừa nói xong, Hoắc Lâm Phong cầm tay y luồn xuống dưới gối, đầu ngón tay y chạm tới một vật.

Lấy nó ra, chính là tấm thiệp bị xé nát ấy, nhưng nó đã được dán lại rồi. Y cầm lên nhìn, sửng sốt nói không nên lời, chỉ biết vùi đầu vào lồng ngực Hoắc Lâm Phong.

Hai người cứ nằm yên lặng mãi cho đến khi Đỗ Tranh gõ cửa gọi bọn họ ra dùng cơm. Hoắc Lâm Phong thẳng thắn cáo trạng: “Tên Đỗ Tranh đó xúi giục ta dùng chiêu lạt mềm buộc chặt, nên ta liền nghe theo.”

Dung Lạc Vân khẽ cười: “Sau này không cần phải dùng ba mươi sáu kế đối phó ta nữa đâu.” Nói xong khoác một chiếc áo mỏng, kéo lê giày lĩnh xuống giường, đi được mấy bước bỗng nhiên dừng lại.

Hoắc Lâm Phong nhìn y, thấy hơi khó hiểu.

Dung Lạc Vân lẩm bẩm sửa lời: “… Mỹ nam kế thì được.”

Hoắc tướng quân run rẩy toàn thân, vậy tối nay dùng luôn thì có quá vội vàng hay không?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.