Sườn núi bao quanh Bất Phàm Cung có một khu rừng nhỏ, xanh um tươi tốt, sinh trưởng giao hòa cùng với cây xanh trong núi. Ẩn mình dưới những tán lá rậm rạp là một cổng đá, bên trong là một hầm chứa đá lạnh.
Sáng nay, các đệ tử mở hầm lấy đá, đưa đến các biệt uyển trong cung.
Trong Trầm Bích Điện rộng lớn, lò đồng đốt trầm hương đựng đầy đá, liên tục tản ra khí lạnh. Đoạn Trầm Bích và Đoạn Hoài Khác đang chơi cờ, ở sảnh bên Điêu Ngọc Lương đang ngồi cùng Dung Lạc Vân.
Đá thô để làm mát, đá sạch để trong chậu sứ trên bàn. Sau khi rửa tay xong, Dung Lạc Vân dùng một chưởng đập vỡ đá trong chậu, sau đó đổ một ít nước đường nâu và mứt quả vào trong đá bào, như vậy là có thể ăn được rồi.
Điêu Ngọc Lương vô cùng háo hức múc ra một bát, oàm một miếng đá bào thật to, giống như một chú chó đang đói bắt được một cục xương.
Dung Lạc Vân hỏi: “Cả ngày hôm nay không thấy lão Tam, đệ ấy đi đâu rồi?”
Điêu Ngọc Lương trả lời: “Tam ca đi đòi tiền thưởng rồi.” Cậu ngậm đá bào trong miệng nhồm nhoàm nói, “Huynh đã đi gặp Hoắc Lâm Phong rồi nên là huynh ấy đi tìm Hoắc Lâm Phong đòi ngân lượng, tận một nghìn lượng.”
Nhắc Tào Tháo là Táo Tháo tới, cửa sảnh bên cọt kẹt mở ra, một góc bào màu xanh lơ xuất hiện, Lục Chuẩn chui vào, một thân màu xanh lơ kết hợp với chiếc phát quan bằng ngọc màu xanh biếc, trông vô cùng sảng khoái trong một ngày hạ ảm đạm như vậy, trông tươi mát sảng khoái nhưng khó mà giấu được vẻ tức giận.
Trong vạt áo hắn phẳng lì, hầu bao quắt queo, chẳng hề giống như đang chứa một nghìn lượng.
Điêu Ngọc Lương hỏi: “Tam ca, huynh bỏ ngân lượng trong quần à?”
Dung Lạc Vân nói: “Vậy thì sẽ cộm đến mức ‘gà bay trứng vỡ’ mất thôi.”
Hai người đùa giỡn cười ha hả, khiến tiểu thần tài tức tối. “Bớt nói vớ vẩn đi, đang bực đây.” Lục Chuẩn đi đến bên bàn ngồi uỵch xuống, vỗ bàn cái rầm, rồi bưng chậu sứ lên ăn đá bào trong tức giận.
Phí công cậu quấn lấy Dung Lạc Vân nói những lời hoa mỹ, vất vả lắm mới giúp hai người gặp nhau, ai ngờ tên họ Hoắc kia lại trở mặt không chịu đưa tiền. Tên binh thối tha, đại cẩu quan, đồ khốn Tái Bắc, họ Hoắc chẳng một ai tốt lành!
Mắng chửi một tràng ê ẩm lỗ tai, Điêu Ngọc Lương nói: “Huynh lừa gạt người ta hả, Nhị ca vẫn chưa làm hòa với hắn mà.”
Lục Chuẩn phỉ nhổ: “Đương nhiên là ta biết! Nhưng mà tên khốn kia lại nói là không cần thiết nữa, hắn không quan tâm!”
Vừa nãy còn vui vẻ cười tít mắt, vừa nghe câu này xong Dung Lạc Vân liền sững lại. Có làm hòa hay không cũng không cần thiết nữa ư, Hoắc Lâm Phong thật sự đã nói như vậy sao? Hay là chỉ vì muốn từ chối đưa tiền cho Lục Chuẩn?
Thìa sứ chạm vào viền bát, mặt không chút gợn sóng tiếp tục ăn, trong miệng vừa lạnh vừa ngọt. Bỗng nhiên nhớ tới hôm bắn cung, cưỡi trên lưng ngựa dưới ánh nắng mặt trời, Hoắc Lâm Phong cúi đầu hôn y, cũng ngọt tựa như vậy… Chỉ là khi đó nóng bỏng dị thường.
“Nhị ca!” Lục Chuẩn đã gọi mấy tiếng rồi, “Huynh đừng có để ý tới tên binh thối tha đó nữa!”
Dung Lạc Vân “ừm” một tiếng cho có lệ, trong đầu lại toàn là giọng nói, gương mặt, nụ cười, tướng mạo của tên binh thối tha đó.
Ăn đá bào xong, y vào nội đường đóng cửa, luyện bí kíp nội công Lăng Vân Chưởng. Lúc này là sau giờ trưa, y chuyên tâm thanh lọc tâm tưởng đến tận hoàng hôn, rồi lại quên ăn quên uống đến tận đêm khuya.
Các biệt uyển lên đèn, các biệt uyển lại tắt đèn, Bất Phàm Cung từ từ rơi vào màn đêm. Trong nội đường tối thui, Dung Lạc Vân chớp mắt một cái liền luyện tới cảnh giới cao hơn, hơi thở tràn ngập căn phòng.
Trời sáng rồi, các đệ tử đến Mạc Thương Đài luyện tập.
Trời lại tối rồi, bên ngoài mọi người đã kéo nhau về hết.
Dung Lạc Vân luyện công thâu đêm suốt sáng, đến tối ngày thứ ba mới kết thúc. Rời khỏi Trầm Bích Điện, y mò mẫm trong đêm tối về lại biệt uyển, giữa đường cướp lấy một cây đèn của đệ tử trực đêm.
Có lẽ là hai ngày nay không có ở đây, không có đệ tử tới đưa đá cho Vô Danh Cư. Y mệt mỏi không còn sức quan tâm những chuyện khác, tắm rửa xong mặc tẩm y và tiểu khố, vừa dính vào gối là chìm sâu vào giấc ngủ.
Lúc này trong phủ tướng quân đèn đóm còn sáng trưng, Hoắc Lâm Phong đọc xong thư hồi âm của Thẩm Châu lại viết một bức thư nữa. Trong thư chỉ có thể chào hỏi, có những lời cần phải nói trực tiếp, nên hắn mời đối phương đến Tây Càn Lĩnh một chuyến.
Viết xong phái người gửi đi, nhịn không được lại chấm mực, vẽ lên trang giấy trắng một nét bút. Bản đồ, kế hoạch phòng thủ, dàn trận, hắn đều vẽ ngoay ngoáy, nhưng lại hiếm khi nghiêm túc vẽ tranh.
Mái tóc đen nhánh như thác đổ, hắn vẽ một mảng đen sì; đôi mắt hoa đào, hắn vẽ con ngươi thành năm cánh hoa, môi mỏng mũi cao, hắn phác họa bằng hai đường ngang; xiêm y đùm đề quá phiền phức, dứt khoát không vẽ, bờ vai thẳng thớm, cánh tay thon dài, vẽ ngược hai hình cung tạo ra một chiếc eo nhỏ.
“Thiếu gia, đi ngủ sớm đi.” Đỗ Tranh trải giường xong đi tới bên bàn dòm thử. Ngọc Hoàng đại đế ơi, cậu hoảng hồn nói: “Đây là yêu nghiệt phương nào vậy? Sao mà khó coi thế!”
Hoắc Lâm Phong nhấc chân lên đá một cái: “Vớ vẩn! Em ấy mà khó coi thì người trong thiên hạ đều là những kẻ dị hợm xấu xí hết rồi!”
Đỗ Tranh suy nghĩ, lẽ nào là vẽ Dung Lạc Vân? Ngọc Mẫu nương nương ơi, vị thiếu gia này rốt cuộc là thích người ta hay là căm hận người ta thế không biết, vậy mà có thể vẽ tiên thành quỷ, vẽ mây thành bùn.
Hoắc Lâm Phong đặt bút xuống lên giường, tính ra hắn đã “lạt mềm buộc chặt” được ba ngày rồi, hôm trước Lục Chuẩn tới đòi tiền, hắn cố ý tỏ thái độ không để tâm, hôm nay được nghỉ cũng không đi mua vại đem sang đó.
Hạ rèm xuống, Đỗ Tranh cách tấm rèm nói: “Thiếu gia phải kiên trì, đừng để công sức đổ sông đổ biển.”
Hoắc Lâm Phong “hừ” một tiếng, quấn chăn đi ngủ.
Sáng sớm hôm sau, ánh mặt trời rọi vào phòng ngủ, hâm nóng cái người đang ngủ say trên giường. Dung Lạc Vân nằm úp sấp trên gối toát đầy mồ hôi, mơ màng vạch vạt áo ra, cực kỳ muốn đạp cả quần nhỏ ra.
Y nóng quá nên tỉnh giấc, lao ra hiên gọi một đệ tử tới. “Sao không đưa đá tới? Muốn cho ta nóng chết phải không?” Y nóng đến mức cả mặt và cổ đều đỏ ửng, tỏa ra ánh sáng kiều diễm ướt át, “Thèm đòn thì nói luôn!”
Đệ tử giải thích: “Cung chủ xin bớt giận, Vô Danh Cư không có đồ đựng đá, cắt thành từng khối nhỏ đặt trong chậu đồng thì tan rất nhanh.”
Trầm Bích Điện có lò đồng lớn, những khu khác đều có vại lớn… Dung Lạc Vân hối hận ban đầu đập vỡ vại hoa kia làm gì! Dòng suy nghĩ xoay chuyển, hôm đó tạm biệt trong quân doanh, Hoắc Lâm Phong có nói sẽ mua vại mới đem tới mà phải không?
Cái thân bốc hỏa của y lập tức thanh thản trở lại, y cho đệ tử lui rồi xoay người đi vào phòng.
Hôm nay Dung Lạc Vân ở trong phòng ăn mứt ăn đá bào, ngồi đợi một cái vại với mồ hôi đầm đìa.
Mãi đến khi hoàng hôn rướm vàng, y nghĩ chắc hôm nay sẽ không đưa tới. Nhưng không ngờ, ngày mai, ngày mốt, qua bốn năm ngày mà vẫn không thấy bóng dáng vại hoa đâu, không chỉ vại không tới mà người cũng không thấy lộ diện.
Hiếm khi nào lại mong chờ một ngày âm u, Dung Lạc Vân ngồi dưới mái hiên đọc sách.
Vừa đọc vừa nghĩ, lần đó Hoắc Lâm Phong hẹn mời y đi ăn cơm, chớp mắt một cái lại sắp được nghỉ rồi, sao vẫn chưa thấy động tĩnh gì? Lẽ nào vết thương lại không ổn ư?
Vừa ngước mắt lên đã nhìn thấy ở xa xa Điêu Ngọc Lương đi ngang qua, y hô gọi. “Lão Tứ, đệ đi đến quân doanh à?” Y hỏi, “Có phải Hoắc Lâm Phong không khỏe không?”
Điêu Ngọc Lương nói: “Đâu có, sinh long hoạt hổ lắm.” Cậu chàng vô cùng phấn khởi, miệng phun nước miếng phèo phèo kể lại trận đấu dưới nước. Dung Lạc Vân kiên nhẫn nghe cho hết, rồi ngập ngừng nói: “Hoắc Lâm Phong có… hỏi gì ta không?”
Điêu Ngọc Lương vẫn câu nói đó: “Không có.”
Dung Lạc Vân cười khan cho qua, đợi đối phương rời khỏi, y nhìn chăm chú trang sách bần thần. Chẳng lẽ thật sự như lão Tam nói, thái độ của Hoắc Lâm Phong đã không còn quan tâm nữa rồi ư?
Không phải chứ, lúc trước đợi chờ mòn mỏi bốn ngày ba đêm, khi ngủ cũng gọi tên mình mà.
Hôm ở quân doanh không phải còn cắn môi mình, mút lưỡi mình hay sao?
Chẳng lẽ huynh ấy đã tìm được một người hợp ý vừa có võ công vừa có tướng mạo, lại còn tinh thông hành quân đánh trận. Hay là các tên quan quèn đã mang tặng cho phủ tướng quân rất nhiều kiều nga, ai nấy đều biết chiều lòng tướng quân. Sau khi so sánh, Hoắc Lâm Phong đã di tình biệt luyến, không còn hứng thú với mình nữa?
Dung Lạc Vân thả tâm tư bay đi xa, “lạc vân” thậm chí còn muốn sửa thành “lạc lõng”.
Đến đêm, y ôm hy vọng đi ra cổng chính, nhảy lên tường rào, bám vào đá xây nhìn quanh ngoài cung. Hoắc Lâm Phong có muốn gặp mình không? Có cưỡi ngựa tới đợi mình không?
Nhưng lại chỉ thấy bãi cỏ xanh um, cây cao tươi tốt, bốn phương tám hướng thậm chí còn chẳng có một bóng người.
Đệ tử trực đêm hỏi: “Cung chủ, có gì bất thường sao ạ?”
Y đập một chưởng lên đá xây hằn ra một dấu: “Đương nhiên là có, kẻ mù cũng có thể nhìn ra.” Thật sự bất thường, cực kì bất thường, Hoắc Lâm Phong rốt cuộc có ý gì đây?!
Đợi Dung Lạc Vân bực tức đi xa, các đệ tử mắt to trừng mắt nhỏ, nâng cao tinh thần lên mười hai phần.
Cứ như thế qua thêm mấy ngày nữa, Dung Lạc Vân nhịn không được nữa, cưỡi lừa ra ngoài. Đông tây cách nhau bảy, tám dặm, người kia không đến phía tây gặp y thì y sẽ chủ động đến phía đông tìm hắn.
Dù cho có mất hết thể diện cũng mặc kệ, người đã đi mất rồi thì cần mặt mũi có ích gì?
“Phá Lãng, đi mau lên!” Ngựa của người ta tên “Đạp gió”, nên y gọi lừa của mình là “Rẽ sóng”. Con lừa lười biếng này cứ như là đang xay thóc vậy (*), mông ngúng nguẩy nhàn nhã thong dong, lắc lư hết nửa canh giờ mới tới.
(*) lừa xay thóc:
Đến trước cổng quân doanh, y có thể nghe thấy loáng thoáng tiếng hô hiệu trong thao trường.
Dung Lạc Vân dắt lừa tới gần, chỉ thấy trên cổng dán năm chữ —— Không phận sự miễn vào. Y nhìn chòng chọc, ai không phận sự? Dán cái này cho ai xem?
Đang chần chừ không tiến vào thì có một tiểu binh xuất hiện: “Ta nhận ra ngươi, ngươi là người của Bất Phàm Cung.”
Dung Lạc Vân nói thẳng: “Ta tới tìm tướng quân của các ngươi.”
Tiểu binh kia nói: “Tướng quân không rảnh, đã dặn không gặp ai hết.”
Dung Lạc Vân nhăn mặt: “Đi thông báo có Dung Lạc Vân đến tìm hắn, không thì ta sẽ giết ngươi.”
Tiểu binh run cầm cập, vội vàng vào trong trướng thông báo, không lâu sau quay lại nói: “Tướng quân không rảnh, không gặp không gặp.”
Dung Lạc Vân giống như không thể tin được, nhìn chăm chăm vào trong doanh một hồi lâu. Y lau mồ hôi, nhờ tiểu binh truyền lời rồi sau đó cưỡi lừa đi.
Trong trướng tướng quân, Hoắc Lâm Phong kiềm chế sự manh động trong lòng, nếu không thì đã chạy ra ngoài cổng từ lâu rồi. Vừa xử lý quân vụ vừa thầm nghĩ, chiêu lạt mềm buộc chặt thật hữu dụng, Dung Lạc Vân ấy thế mà lại chủ động đến tìm hắn.
Lúc này tiểu binh vào trướng bẩm báo: “Hồi bẩm tướng quân, Dung Lạc Vân đi rồi.”
Hoắc Lâm Phong lập tức đứng dậy, bước nhanh ra cổng, nhìn bóng lưng xa xa xoa dịu cơn “khát”. “Y có nói gì không?” Hắn hỏi. Tiểu binh đáp: “Dung Lạc Vân bảo ngài chú ý sức khỏe, cẩn thận say nắng.”
Hoắc Lâm Phong sửng sốt, kế hoạch này tất cả đều là vì để đối phương để ý đến mình, không vì lí do gì khác.
Chớp mắt một cái đã thấm thoắt hơn nửa tháng, hai người suốt thời gian này vẫn chưa gặp nhau. Dung Lạc Vân từ hoài nghi, nhung nhớ, bất an, đều đã hóa thành mất mát, hỗn độn, quỷ tha ma bắt.
Hôm nay, y buộc một búi tóc trên đầu, mặc một bộ y phục gọn gàng hoạt bát để lên núi luyện công.
Núi Lãnh Tang trùng trùng điệp điệp, như một lạch trời bảo vệ thành, càng lên cao càng rét lạnh. Dung Lạc Vân đi dọc theo sườn núi lên trên, cánh rừng rậm rạp che khuất ánh mặt trời, vô cùng yên tĩnh, chỉ thỉnh thoảng nghe thấy tiếng của thú hoang khẽ gầm gừ.
Tìm được nơi chốn, y bắt đầu vận công luyện Lăng Vân Chưởng.
Xung quanh toàn là những cây cổ thụ sù sì, tung một chưởng, chim chóc bay tán loạn, thêm một chưởng nữa, mấy con rắn cỏ đang oằn mình trên cành cây liền rớt xuống. Chừng một canh giờ sau, con ngươi chợt lóe lên, y phi thân nhảy phóc lên cây.
Trong bụi cây thấp, một con sói hoang lông màu xám bạc đang từ từ lại gần.
Canh chuẩn thời cơ, Dung Lạc Vân lao bổ xuống, dùng một chưởng đánh gãy xương sống con sói xám. Y tiếp tục luyện công, trọn một ngày đột phá đến tầng thứ ba, trong núi dần dần rơi vào màn đêm.
Nhân lúc vẫn chưa tối hẳn, y nhặt ít hoa quả rừng tìm một sơn động để qua đêm, khi đi ngang một khe suối y dừng lại uống nước. uống xong vừa đứng dậy, chim chóc trên đỉnh đầu vỗ cánh bay đi, phía sau có những tiếng bước chân khẽ khàng.
Từ từ xoay người lại, y hít vào một hơi.
Mười mấy cặp mắt xanh trong bụi cây lộ ra, bóng sói thấp thoáng như ma quỷ hiện hình. Mặt Dung Lạc Vân điềm tĩnh như nước, rút ra một cây chủy thủ sau eo, trong khoảnh khắc tia sáng lạnh lẽo lóe lên, bảy tám con sói xám lao tới. Y lách người tung đao ra, đâm thủng da chúng, bắn ra một búng máu, bốn phía đều giáp kích, giao đấu với mười mấy con dã thú trong bóng tối.
Thanh chủy thủ nhuộm đỏ, tiếng đao đâm xuyên qua da thịt vù vù trong lỗ tai. Trước mặt là một con sói, vẻ mặt y hết sức hung dữ, y lướt qua, dùng một chưởng giữ đầu sói rồi bóp nát xương sọ.
Tiếng gào rú vang vọng trời cao, khiến bọn chó hoang sủa theo inh ỏi, những con hổ đang nghỉ ngơi cũng khẽ gừ, tiếng kêu của đàn thú truyền đến dưới chân núi.
Bỗng nhiên bọt nước văng tung tóe, Dung Lạc Vân bị ép vào khe suối, vừa chạm nước là hoảng hồn, ngay lập tức bị con sói cào rách bụng. Phẫn nộ dâng trào trong cơn đau đớn, liên tục tung ra mấy chưởng lấy mạng hết bầy sói.
Y chảy máu rồi, mùi tanh của máu người vừa tỏa ra liền dụ tới những con mãnh thú khác.
Dung Lạc Vân bôi ít máu sói lên để che giấu, vội vàng tìm sơn động trú ẩn. Bên trong tối đen như mực, y giữ vết thương nằm xuống đám cỏ dại, đau đến mức bụng cũng co giật.
Trong núi càng về đêm thì càng lạnh, xiêm y vừa lạnh vừa ẩm ướt dính trên cơ thế, y rét đến nỗi run cầm cập.
Một đêm qua đi, Dung Lạc Vân nằm co rúm lại, mơ màng nghe thấy tiếng loạt xoạt ở bụi cỏ.
Y hé mắt nhìn ra cửa động, một tay siết chặt chủy thủ, không ngờ có một bóng người tiến vào. Đối phương cầm đao, sau lưng giắt mũi tên, là một thợ săn trong núi. “Vị đại ca này…” Y yếu ớt gọi.
Thợ săn tới gần nhìn Dung Lạc Vân, kinh ngạc hỏi: “Ở bên suối có rất nhiều sói chết, chẳng lẽ là huynh giết sao?”
Dung Lạc Vân gật gật đầu: “Ta là người của Bất Phàm Cung.”
Thợ săn vừa nghe xong liền nhìn kỹ lần nữa: “Huynh bị thương rồi? Có cần giúp huynh thông báo đến Bất Phàm Cung không?”
Dung Lạc Vân vẫn nằm co quắp, bộ dạng này hết sức chật vật, giống như lần rơi xuống nước vậy, cũng như lần ở Hạn Châu. Y không cách nào khống chế được mà nhớ đến Hoắc Lâm Phong, Hoắc Lâm Phong có còn đang bận không? Nếu biết y đang gặp chuyện thì có tới tìm không?
Y đáp: “… Giúp ta thông báo cho Hoắc tướng quân, những con sói kia ta tặng cho huynh.”
Thợ săn gật đầu đồng ý, vội vàng đánh dấu lại rồi xuống núi. Trong lòng Dung Lạc Vân rất bất an, y không chắc người kia có đến hay không, chỉ đành nhìn chằm chằm ra cửa động không dời mắt.
Nửa canh giờ, một canh giờ, y chờ đợi mòn mỏi trong sơn động.
Không biết qua bao lâu, dường như có một chuỗi âm thanh hỗn loạn truyền tới, là Hoắc Lâm Phong tới sao? Y nghểnh cổ nhìn ra, phân biệt tiếng bước chân đang từ từ lại gần trong số những người đó.
Đến được cửa động, vậy mà lại là hai tên quan sai.
Dung Lạc Vân nhắc: “Tướng quân của các ngươi đâu?”
Quan sai đáp: “Tướng quân đang ở bên ngoài.”
Ở bên ngoài tại sao không vào? Dung Lạc Vân không tin, nỗi buồn khôn xiết xoắn bện tim gan, y hung dữ ném chủy thủ tới. Quan sai sợ hãi chạy ra ngoài, chạy đi xa mấy bước đến trước bụi cây.
Hoắc Lâm Phong cúi người trong bụi cây, nghe thấy Dung Lạc Vân xảy ra chuyện vô cùng hoảng hốt, tức tốc dẫn người lên núi. Đi men theo kí hiệu được để lại, đúng lúc gặp mấy con chó hoang đang lại gần sơn động, vừa nãy đang bận giết chết bọn chúng.
Hắn phủi tay đứng dậy, xách tay nải tiến vào bên trong, vừa giương mắt nhìn đã thấy Dung Lạc Vân. Đầu cúi gằm, chân co quắp, mặt mày bẩn thỉu vô cùng đáng thương. Hắn lên tiếng: “Trong hoàn cảnh như thế này mà còn kén cá chọn canh, nếu chậm trễ cũng không sợ bị gấu rừng tẩn, sói hoang cắn hay sao.”
Dung Lạc Vân bỗng nhiên nhìn tới, trong mắt vừa kinh hoàng vừa mừng rỡ, nhưng cũng không che giấu được sự giận dữ. Mặt thì lạnh lùng, chóp mũi dính đầy bụi bẩn hếch hếch lên một cách kiêu kỳ. Hoắc Lâm Phong bị cái chau mày kia bóp mềm cả tim, đi tới mở tay nải ra.
Hắn mở túi nước cho Dung Lạc Vân uống, thấm ướt khăn lau mặt, rồi bung áo choàng trùm lên cho y. Cúi người tới gần, trong mũi toàn là mùi tanh của máu người trộn lẫn với máu sói, hắn nói với cái giọng giống như cha già đang xót con trẻ: “Bỏ tay ra, để ta nhìn vết thương nào.”
Dung Lạc Vân tủi thân nói: “Vết thương có gì hay đâu mà nhìn, nhìn ta đi.” Nói xong liền hối hận, người ta đã không thích gặp mình rồi vậy có còn thích nhìn mình hay không? Y thả tay ra: “Mấy ngày nay…”
Hoắc Lâm Phong vừa nhìn vừa nhẫn tâm hỏi: “Mấy ngày nay có nhớ ta không?”
Dung Lạc Vân gật đầu, Hoắc Lâm Phong hỏi tiếp: “Nhớ Đỗ Trọng hay là Hoắc Trọng?”
Dung Lạc Vân sửng sốt: “Thì là… thì là nhớ huynh.”
Hoắc Lâm Phong vô cùng xấu xa: “Vậy thì em ngoan ngoãn gọi ta một tiếng ‘Hoắc tướng quân’ đi.”
Dung Lạc Vân thì thào nói: “Hoắc tướng quân.”
Vừa dứt lời thì thân thể chợt nhẹ bẫng, Hoắc Lâm Phong quàng vai xốc chân, bế y lên một cách vững chắc. Y ôm chặt cổ đối phương, giống như dây leo quấn cành vậy, vừa si mê vừa ngốc nghếch.
Hoắc Lâm Phong cười cười, hai cánh tay rắn chắc bế người ta xuống núi, ẩm ướt qua từng lớp y phục. xuống chân núi leo lên xe ngựa tròng trành, cuối cùng dừng trước một cổng lớn vô cùng khí phách, rốt cuộc cũng về nhà rồi.
Dung Lạc Vân nằm trong lòng hắn mơ màng: “Đến Bất Phàm Cung rồi sao?”
Hoắc Lâm Phong đáp một câu, rồi bắt người vào trong phủ tướng quân.