Hoắc Gia, Phu Nhân Lại Đi Xem Bói Rồi

Chương 7




*Chương có nội dung hình ảnh

Xem ảnh 1 142072.png Cô có cảm ứng với đường chỉ đỏ này.

Một năm…

Thời gian không nhiều lắm.

Kể từ khi Tần Nguyễn mở mắt ra cho đến bây giờ, cô chỉ còn sống được một năm nữa.

Nếu muốn kéo dài tính mạng, cô phải tìm được sát.

Sát, là thứ âm tà hung ác nhất thế gian.

Chúng được sinh ra từ trên người lũ yêu ma quỷ quái, hoặc vật yêu tà.

Tần Nguyễn kéo ống tay áo xuống, trong lúc nhất thời không biết phải đi nơi nào tìm sát.

Cô bước đi rất chậm, cơ thể đau đớn giúp cô giữ được sự tỉnh táo.

Cô nghĩ mình phải hoạch định thật tốt con đường đi sau này.

“Xin mời xin mời, bói toán, đoán mệnh chính tông đây, đảm bảo hài lòng, bói không chính xác giảm giá tiền, bói chuẩn tính gấp đôi đây…”

Đột nhiên, một giọng hô to già nua vang lên bên tai Tần Nguyễn.

Âm thanh truyền đến từ phía trước, cách đó không xa.

Tần Nguyên ngẩng đầu, đập vào mắt cô là một quầy hàng dưới gầm cầu.

Cô trông thấy một ông già đeo kính râm, mặc bộ áo dài màu xanh trông khá nổi bật.

Ông ta ngồi trước quầy hàng, trông tư thế như một vị cao nhân, âm thanh gào to vừa rồi chính là do ông ta phát ra.

“Cô gái, chúng ta có duyên với nhau đấy, lão già tôi nhìn gương mặt cô thấy cô là người có vận mệnh tốt, cung Thiên Đình tròn trịa, sắc mặt hồng hào, khí huyết rất vượng. Nhưng dưới quầng mắt của cô lại có khí đen, sợ là sắp có tai họa gần, nào tới đây… Cô không ngại nói cho tôi biết ngày sinh tháng đẻ, tôi sẽ tính cho cô một quẻ, một quẻ chỉ ba trăm thôi, không nhiều đâu.”

Tần Nguyễn nhìn chằm chằm vào ông già một lát, trong mắt xuất hiện vô vàn cảm xúc, đột nhiên cô bật cười thành tiếng.

Khuôn mặt thanh tú tái nhợt cũng nhờ nụ cười này mà bỗng trở nên có chút sắc thái hơn.

Đúng là chẳng mất công đã tìm được rồi.

Mới vừa nãy cô còn đang không biết đi đâu tìm sát khí, quay đầu đã thấy nó tự đưa tới cửa.

Ông già này nói cô bị khí đen quấn thân, nhưng lại không biết rằng chính bản thân mình cũng bị khí đen dày đặc quấn lấy.

Xung quanh mỗi người đều có hào quang của riêng mình, theo mỗi lời nói và việc làm, dù ác hay thiện thì đều sẽ khiến hào quang này thay đổi.

Hào quang của hầu hết mọi người được chia thành đen, đỏ, trắng và vàng kim.

Màu đen chính là sát khí, những kẻ làm việc ác hoặc trên người mang theo vật âm tà mới có thứ khí này.

Màu đỏ, tai họa gần, họa sát thân.

Màu trắng, là người tốt, người trường thọ.

Còn màu vàng kim là người có phước đức, rất may mắn.

Còn có một loại hào quang vô cùng hiếm thấy khác là khí tím đến từ phía đông, chính là hào quang của bậc đế vương.

Mà trong ngàn vạn người cũng không tìm ra được một người có loại hào quang này.

Tần Nguyễn bước tới chỗ quầy xem bói, cô khẽ mỉm cười nhìn thẳng vào ông già, đôi mắt đẹp dò xét đối phương từ đầu đến chân mấy lần.

Cuối cùng, ánh mắt của cô khóa chặt vào mặt dây chuyền bằng ngọc ở cổ đối phương.

Ông già cười tủm tỉm hỏi cô: “Cô gái, tính một quẻ không?”

Tần Nguyễn nhẹ nhàng lắc đầu, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào mặt dây chuyền ngọc của ông ta, hai mắt sáng lấp lánh như mèo nhìn thấy cá.

Dường như ánh mắt của cô quá trực tiếp khiến nụ cười trên mặt ông già biến mất, trong mắt lộ ra vẻ thận trọng và cảnh giác.

Ông ta đưa tay nhét mặt dây chuyền ngọc vào trong áo rồi vỗ nhẹ, lúc này mới thoáng yên tâm.

Đây là món đồ quý giá mà đợt trước ông ta mua được ở phố đồ cổ, nó tiêu tốn một nửa số tiền tiết kiệm của ông ta, ông ta rất thích nó.

Hành động trực tiếp này của ông già khiến Tần Nguyễn hơi nhíu mày.

“Ông lại bảo vệ thứ đòi mạng mình như vậy?”

Đối phương nghe thế thì xụ mặt: “Con nhóc này nói bậy bạ cái gì đấy! Tôi thấy cô tới đây là muốn quấy rối hả, đã không xem bói thì tránh sang một bên đi, đừng cản trở tôi làm ăn.”

Cô tất nhiên không thể đi rồi, chưa lấy được thứ mình muốn, Tần Nguyễn làm sao có thể từ bỏ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.