Hoắc Gia, Phu Nhân Lại Đi Xem Bói Rồi

Chương 67




Hoắc Vân Tiêu đi ra khỏi phòng làm việc, những bước chân chậm rãi tao nhã chưa hề dừng lại, giống như không

nghe thấy lời nói sau lưng.3

Anh không lên tiếng ngăn cản có nghĩa là ngầm đồng ý.

Hoắc Dịch Dung càng thêm yên tâm và thoải mái đi theo.

1Bên ngoài cổng Học viện Thịnh Thế. Tần Nguyễn đánh nhóm người do Hầu Hương Lệ dẫn tới lên bờ xuống

ruộng. Từ đầu đến cuối, không ai tr9ong số những người đó chạm được vào áo cô.

Tần Nguyễn tái sinh trở về, trên người cô có lực Minh Thần nên đương nhiên có chỗ đ3ể dựa vào. Vì đứa con trong

bụng nên cô không thể đánh nhau một cách liều mạng như hồi còn ở khu tây được.

“Rầm!”

Khi 8gã đàn ông cuối cùng bị Tần Nguyễn giẫm dưới chân, một tiếng còi xe ô tô liên tục vang lên bên tai cô.

Tần Nguyễn ngước mắt lên nhìn và thấy bảy chiếc Hummer vô cùng oai vệ ở phía bên ngoài đám người đang vây

xem. Khuôn mặt tái nhợt của Lăng Hiểu Huyên nhô ra từ cửa sổ xe, ánh mắt của cô ấy ngập tràn lo lắng.

Tần Nguyễn thu chân lại, cô bình thản nhìn nhóm người đang kêu rên trên mặt đất rồi quay về nhặt chiếc ba lô

đang để dưới đất lên.

Cô không đi xuyên qua đám đông đang vây quanh mà lại bước về phía Hầu Hương Lệ, vẻ mặt cô ta đầy lo lắng bất

an, đôi đồng tử co lại vì sợ hãi.

Đứng trước mặt Hầu Hương Lệ, đôi mắt quyến rũ của Tần Nguyễn ánh lên nét lạnh lùng như băng giá.

“Đây là lần cuối cùng, trước đây tôi chẳng thèm so đo với các trò mèo của cô, nếu lần sau cô còn dám chọc đến tôi,

tôi sẽ cho cô biết cái gì gọi là hối hận cả đời.”

Hơi lạnh ùa đến khiến Hầu Hương Lệ cảm thấy quần áo trên người mình cũng khó mà ngăn cản được.

Khoảnh khắc ánh mắt hai người chạm vào nhau, trái tim Hầu Hương Lệ trở nên run rẩy.

Tần Nguyễn nhìn thẳng vào mắt Hầu Hương Lệ cứ như đang nhìn một vật chết. Nụ cười nhẹ như không cười của

Tần Nguyễn rõ ràng trong không tàn nhẫn, nhưng nó lại làm cho nỗi kinh hoàng tràn ra vô hạn trong lòng Hầu

Hương Lệ

Tần Nguyễn trước mặt cô ta giống như ác ma đi ra từ Địa Ngục, với đôi mắt màu đen lạnh giá khiếp người cùng

tính cách hoang dã coi trời bằng vung.

Tần Nguyễn tắm mình dưới ánh nắng hoàng hôn, làn gió nhè nhẹ thổi đến làm góc áo của cô bay lên. Đứng giữa

trời đất, mỗi khi giơ tay nhấc chân, Tần Nguyễn đều vô tình tỏa ra thử khí thể khiến người khác cảm thấy kính sợ.

Quá trình chiến đấu hung tàn trước đó càng làm tăng thêm sức hấp dẫn phi thường cho phong thái và khí chất xuất

chúng của cô.

Bất kể là người đã từng nghe nói đến Tần Nguyễn hay những người không biết cố, giờ phút này họ đều nhớ kỹ cô.

Tần Nguyễn cong môi, chậm rãi đi ra khỏi vòng vây và lên chiếc xe của Lăng Hiểu Huyên.

Cô vừa lên xe, Lăng Hiểu Huyên đã dặn người ngồi bên cạnh tài xế: “Tôi vừa thấy có người đang quay chụp, lát cho

người xử lý đi.” “Tôi biết rồi, thưa tiểu thư.”

Người đàn ông trung niên ngồi bên cạnh tài xế có thái độ vô cùng cung kính với Lăng Hiểu Huyên.

Tần Nguyễn cười nói cảm ơn: “Cảm ơn chị.”

Bớt được chuyện nào hay chuyện đấy.

Có thể giảm bớt phiền toái, Tần Nguyễn cũng thoải mái hơn.

“Không, em đừng nói cảm ơn với chị, chị không chịu nổi.” Sắc mặt Lăng Hiểu Huyên tái nhợt, hiển nhiên do quá

hoảng sợ.

Nếu muốn nói cảm ơn thì phải là cô ấy cảm ơn Tần Nguyễn.

Chuyến đi đến núi Kỳ Sơn lần này, không ai biết sẽ đối mặt với mối nguy hiểm nào, Tần Nguyễn có thể vì tình

nghĩa mà giúp đỡ, khiến Lăng Hiểu Huyền cảm kích từ tận đáy lòng.

Tần Nguyễn nhíu mày nhìn thẳng vào khuôn mặt tái nhợt, thiếu đi vài phần xinh đẹp của Lăng Hiểu Huyên.

Cô lặng lẽ đồi chủ đề: “Em thấy có đến bảy, tám chiếc xe, sao lại đông người như vậy?” “Gia đình chị đã tìm tất cà những Thiên Sư

có tiếng tăm ở thủ đô đến đề đề phòng nhớ lúc đó có chuyện gì xảy ra.

đệ tử và trợ lý của họ cũng phải

Chuyến đi này còn có 20 vệ sĩ, chưa tính Thiên Sư, chỉ riêng

hơn mười người rồi.”

Lăng Hiều Huyện mấp máy đôi môi trắng bệch, sắc mặt lo lặng nhìn Tần Nguyễn.

“Em à, thật ra lần này chị kéo một đội ngũ hoành tráng như vậy là vì trong đội thám hiểm linh dị có chồng chưa cưới của chị.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.