Hầu Hương Lệ rất thẳng thần thể hiện sự thù địch của mình đối với Tần Nguyễn.
Cô ta giống như một con báo cái bị người khác xâm chi3ếm lãnh địa, để lộ ra bộ móng vuốt sắc nhọn của mình.
Hầu Hương Lệ hất cằm, chế nhạo: “Mấy ngày không gặp, mày có vẻ cứng hơn đấy 1nhỉ.”
Nếu là trước đây khi bị bọn họ bắt nạt, Tần Nguyễn sẽ không chống đối mà thuận theo đám người này.
Nhưng bây giờ cô 9lại phản kháng, đúng là thú vị.
Tần Nguyễn mỉm cười, đôi mắt nheo lại như trăng lưỡi liềm, có vẻ tâm trạng của cô khá tốt.
Cô hé đôi môi đỏ mọng, nói: “Con người luôn thay đổi mà, mấy tháng này tạo không hiểu đã làm mất lòng mày ở
điểm nào mà mày luôn thấy tạo8 không vừa mắt. Mọi chuyện đều có lý do đúng không, nếu mày không ngại thì
hãy nói ra, tao cũng sẽ giải đáp được sự thắc mắc của mình.”
Hầu Hương Lệ bật cười chế giễu, trên mặt cô ta đầy vẻ khinh thường: “Mày chỉ là một đứa con ngoài giá thú, đáng
nhẽ không được phép tồn tại trên đời này. Đúng là mẹ nào con nấy, mẹ mày dụ dỗ chồng người khác, mày thì dụ
dỗ bạn trai người khác, đều thấp kém như nhau cả. Một đứa con gái không biết liêm sỉ, thấp hèn như mày, tạo cử
nhìn là thấy khó chịu rồi, đâu cần phải có lý do.”
Tần Nguyễn gật đầu, cô cầm tờ giấy ăn ở bên cạnh lên lau tay.
“Lý do của mày thật khác lạ đấy.”
Tần Nguyễn đứng lên và đi đến trước mặt Hầu Hương Lệ. Lúc này, có rất nhiều người xung quanh đều chú ý đến
nơi đây. Khi mọi người đều chờ đợi Tần Nguyễn lại lùi bước trước bọn Hầu Hương Lệ như trước kia, cô bỗng
nhiên ra tay. Tần Nguyễn túm tóc Hầu Hương Lệ, kéo cô ta đến bàn ăn rồi đập mạnh lên bàn.
“Bum!”
Đầu Hầu Hương Lệ đập vào mặt bàn phát ra một tiếng động chói tai.
“A!”
Mấy đứa con gái trong nhóm hét lên, những người xung quanh cũng hô lên đầy kinh ngạc.
Tần Nguyễn cầm đầu Hầu Hương Lệ đập ba lần rồi mới dùng tay.
Cô kéo tóc đối phương lên, hai người nhìn thẳng vào mắt nhau.
Vẻ mặt Hầu Hương Lệ đầy tức giận, trán sưng đỏ vì va chạm: “Tần Nguyễn, mày muốn chết đấy à!”
Nụ cười trong mắt Tần Nguyễn hoàn toàn biến mất, khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng của cô trầm xuống. “Trước đây
tạo không so đo với mày là vì tao không thèm để ý, nhưng mày không nên ân cần thăm hỏi mẹ tao, miệng của mày
không được sạch sẽ cho lắm nên cần phải rửa cho sạch đấy.”
Nói rồi, Tần Nguyễn cầm bát canh sườn lợn nấu rau củ mà mình mới uống được vài ngụm lên, sau đó bóp mồm
Hầu Hương Lệ và thô bạo rót vào. Đây là món canh mà Tần Nguyễn chọn vì nghĩ mình đang mang thai, cần bổ
sung axit amin và vitamin cần thiết cho cơ thể, thúc đẩy nhu động ruột, tăng cường trao đổi chất cho bà bầu. Đáng
tiếc cô mới chỉ uống vài ngụm, tự nhiên cho Hầu Hương Lệ được lợi rồi.
“Dừng… Dừng lại… Cút!”
Hầu Hương Lệ ra sức giãy giụa, nhưng tay của Tần Nguyễn không yếu nên cô ta không thể thoát được.
Bọn đàn em phía sau Hầu Hương Lệ bây giờ mới có phản ứng, cả bọn nhanh chóng lao đến.
Vào lúc bọn họ tràn lên, Tần Nguyễn thi Hầu Hương Lệ ra rồi lùi về phía sau vài bước.
“Khụ khụ khụ…”
Hầu Hương Lệ bị rót nửa bát canh, toàn thân đều là canh sườn, tóc cũng dính bết vì nước canh.
Giờ phút này, Hầu Hương Lệ đầu còn vẻ oai phong của chị đại Học viện Thịnh Thế nữa, trông cô ta vô cùng chật vật khiến đám đông
xung quanh đều trố mắt đứng nhìn.
Hầu Hương Lệ có thể ra oai tại học viện Thịnh Thế là vì cô ta có cha là thành viên hội đồng quản trị nhà trường.
“Mẹ mày, mày chết chắc rồi!”
Hầu Hương Lệ đi đến, cô ta nhìn chằm chằm Tần Nguyễn rồi dọa nạt. “Tao vẫn sống tốt mà?” Tần Nguyễn đang cầm khăn giấy lau
ngón tay. Cô nghiêng đầu, ánh mắt lạnh lùng kiêu ngạo nhìn Hầu Hương Lệ: “Tao sẽ sống lâu trăm tuổi, nếu có người muốn ngăn cản
tao, chắc chắn tao sẽ cho nó nếm thử mùi vị xuống m Phủ báo cáo trước.”