Tân An Dân, anh trai của Chủ tịch Tập đoàn Tần thị Tần An Quốc.
Ông ta cũng là bác cả của Tần Cảnh Sầm, Tần Muội và Tần Ngu3yễn.
Hàn Nhàn đã thông đồng với ông ta từ lâu.
Nghe thấy giọng điệu dung túng từ trong điện thoại, vẻ mặt của Hàn 1Nhàn dữ tợn, giọng nói oán độc: “Nhất Tần
Nguyễn lại, Tân An Quốc và Tân Cảnh Sầm không ở trong nước, bây giờ rất dễ dàng bắt nó.”9
Danh dự của con gái bà ta bị hủy, Tần Nguyễn cũng đừng nghĩ đến bản thân.
Bất kể vụ hot tìm kiếm có phải do Tần N3guyễn gây ra hay không. Chỉ cần nó bình yên vô sự thì đã rất ngứa mắt
rồi.
“Được rồi, tôi sẽ thu xếp.”
Giọng điệu 8của Hàn Nhàn trở nên dịu dàng hơn: “Cảm ơn anh Dân.”
Thứ hai, khi Tần Nguyễn đi học, mí mắt cô cứ nháy liên tục cả ngày. Đến buổi tối, cuối cùng nó cũng dừng lại.
Trên phần hot tìm kiếm ở trên mạng vẫn treo nội dung cũ, có người dùng tiền để rút hot tìm kiếm nhưng không
thành công.
Dẫn đến chuyện này càng ngày càng trở nên ồn ào, mạng lưới tin tức trên Internet khổng lồ như vậy, nên hầu như
tất cả những người hay lướt mạng đều biết cả.
Lúc này, Hàn Nhàn, Hàn Khả Tâm chắc chắn cũng đã biết.
Liệu hai mẹ con họ có trở nên điên cuồng, và sẽ giở trò ở sau lưng Tần Nguyễn như thế nào đây.
Tần Nguyễn không sợ, cô chỉ chờ bọn họ ra tay. Tất cả ân oán kiếp trước kiếp này, cuối cùng cũng phải có một kết
thúc. Buổi tối, Tần Nguyễn nằm trên giường ký túc xá, cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Nhưng cô không ngủ yên.
Tần Nguyễn mơ thấy những gì trải qua tại khách sạn Hoàng Đình vào đêm hôm đó.
Đêm ấy, Hàn Khả Tâm nói rằng có một thứ muốn đưa cho cô, đó là một viên ngọc hình tròn giá rẻ mà cô đã đánh
mất.
Tần Nguyễn sống ở khu tây mười tám năm, cô cũng có một nhóm nhỏ những người bạn chơi chung với nhau. Bọn
họ quen biết từ khi còn nhỏ, và mỗi người giữ một viên ngọc làm vật làm tin. Viên ngọc hình tròn đó có một ý
nghĩa đặc biệt đối với Tần Nguyễn.
Khi biết nó nằm trong tay Hàn Khả Tâm, cô đi đến chỗ đối phương hẹn gặp mặt.
Khi đến nơi Tần Nguyễn mới biết, đó là một buổi tiệc tụ tập đám bạn của Hàn Khả Tâm. Để lấy được viên ngọc,
Tần Nguyễn phải uống ly rượu mà Hàn Khả Tâm đưa cho.
Lúc còn ở khu tây, Tần Nguyễn cũng từng uống rất nhiều rượu, trình độ uống rượu của cô khá tốt. Nhưng cô lại
gục ngay sau khi uống chén rượu do Hàn Khả Tâm đưa.
Trước khi ý thức sắp sụp đổ, Tần Nguyễn cắn chặt lưỡi để cố gắng dùng sức mạnh ý chí giúp mình tỉnh táo.
Cơ thể cô trở nên rất yếu ớt, không thể chống lại sự lôi kéo của đối phương, Tần Nguyễn được đưa đến một căn
phòng.
Nhận ra được ý đồ của Hàn Khả Tâm, sau khi đối phương rời đi, Tần Nguyễn cũng lảo đảo rời khỏi phòng.
Rồi cô nửa tỉnh nửa mê bước vào một căn phòng khác.
Sau đó…
Một khuôn mặt mơ hồ không nhìn thấy rõ đập vào mắt Tần Nguyễn, cô không thể nhìn rõ được vẻ mặt của đối
phương.
Mùi hương trên người đối phương rất dễ chịu, nó khiến cô bị cuốn hút. Cơ thể và ý chí đều yếu ớt, Tần Nguyễn
không tự chủ được tiến đến. Đối phương không từ chối cô, anh ôm lấy Tần Nguyễn và để cô hít lấy càng nhiều mùi
hương cơ thể mình hơn. Rồi một đôi tay nắm lấy eo Tần Nguyễn.
Thông qua sức mạnh đôi tay và khuôn mặt dù có ngước lên vẫn không thể nhìn thấy rõ, Tần Nguyễn xác định đối
phương là một người đàn ông.
Anh nhẹ nhàng bể Tần Nguyễn lên và cô rơi vào lồng ngực anh. Tần Nguyễn cứ tưởng ngửi được mùi hương khiến
tinh thần và thể xác minh thoải mái thì cô sẽ nhanh chóng tỉnh táo lại.
Nhưng không ngờ khi hai cơ thể dựa sát vào nhau, Tần Nguyễn càng thêm không tự chủ được, ý thức bảo cô
nhanh chóng rời đi nhưng thân thể lại không thể động đậy.
Cô không thể khống chế được cơn sóng trong lòng mình, ý chí cũng biến mất hoàn toàn.
Cô không đánh mà đã thua, thua triệt để.
“Em là ai?”
Giọng nói lạnh lùng khàn khàn vang lên bên tai.
Quyến rũ chết người, nhưng lại mang đến cho cô cảm giác thoải mái như tắm gió xuân.
Tần Nguyễn muốn nói nhưng không phát ra được âm thanh nào, cô chỉ có thể chui vào ngực đối phương. Có thứ gì đó đến gần cổ cô,
nó mang theo một làn hơi ấm áp.
“Mùi hương trên người em thật dễ chịu.” Anh đang ngửi mùi hương của cô.
Giọng nói của anh thật dễ nghe, Tần Nguyễn túm chặt quần áo,
Hai người đều không tỉnh táo, họ loạng choạng đi tới chỗ nghi ngơi duy nhất trong phòng.