Dung Kính vẫn thao thao bất tuyệt, gã không thấy sắc mặt của người đàn ông ngồi sau bàn làm việc đang càng
ngày càng tối đen.
Hoắc Dịc3h Dung lớn tiếng ngắt lời đối phương: “Sau đó thì sao, nói điểm chính thôi.”
Anh ta trông có vẻ mất kiên nhẫn, nhiệt độ trong mắt giả1m thêm vài độ.
“Sau đó không có gì nữa, cô gái kia say nên Hàn Khả Tâm dìu cô ta đi.”
Có lẽ trong lúc nói chuyện, Hoắc Dịch D9ung không làm gì Dung Kính, cho nên tuy gã vẫn còn sợ hãi nhưng không
mãnh liệt như lúc ban đầu.
Căn phòng chìm vào im lặng ngắn ngủi3, chiếc điện thoại di động trên bàn làm việc bỗng đổ chuông.
Hoắc Dịch Dung giơ tay cầm điện thoại lên.
Là cuộc gọi từ Hoắc K8hương, Hoắc Dịch Dung bắt máy.
“Nhị gia, chúng tôi đã vào phòng giám sát tại khách sạn Hoàng Đình, không còn dấu vết nào của đoạn video đêm
đó, cho dù tìm nhân viên kỹ thuật chuyên nghiệp cũng không thể khôi phục được, chắc chắn nhà họ Tô đã động tay
động chân từ trước rồi.”
Hoắc Dịch Dung nghe đến đây thì nhếch miệng, hạ lệnh: “Trói Tô Tinh Thư đến đây.”
Giọng nói trầm thấp nhưng lời nói thốt ra lại rất vô tình.
Tô Tinh Thư là hòn ngọc quý trên tay nhà họ Tô và cũng là vợ chưa cưới của Hoắc Dịch Dung, vậy mà anh ta ra
lệnh trói không hề nể nang gì.
Đúng như những lời đồn về Hoắc Dịch Dung, anh ta là người có thủ đoạn tàn nhẫn và vô tình.
Đêm nay, nhờ sự giúp đỡ của Tần Nguyễn, quỹ đạo vận mệnh ở kiếp trước đã xoay chuyển và đi theo một phương
hướng không thể kiểm soát.
Ngày hôm sau.
Hàn Khả Tâm bị ai đó gọi dậy.
“Dậy mau Khả Tâm, đã xảy ra chuyện!” Sáng sớm hôm nay, Hàn Nhàn đã biết đến cơn bão trên top tìm kiếm, bà ta
tiến thẳng đến phòng Hàn Khả Tâm.
Hàn Khả Tâm bị lay mạnh nên tỉnh lại, cô ta mở đôi mắt ngái ngủ ra: “Mẹ, bây giờ là mấy giờ rồi?”
Giọng nói có vẻ không kiên nhẫn do vừa mới rời giường.
“Con nhìn xem đây là cái gì?”
Hàn Nhàn ném điện thoại đến trước mặt Hàn Khả Tâm, sắc mặt bà ta xanh mét. Nhìn thấy nội dung hot trên top
tìm kiếm, sắc mặt của Hàn Khả Tâm trắng bệch, toàn thân run lên vì tức giận.
“Tại sao lại như vậy, mẹ, có chuyện gì thế này? Người ở phía trên phải là Tần Nguyễn cơ mà, tại sao lại biến thành
con?!”
Sự tức giận và sợ hãi của Hàn Nhàn không hề kém gì Hàn Khả Tâm. “Mẹ cũng muốn biết con làm việc kiểu gì, gọi
điện thoại đi! Lập tức gọi hỏi rõ ràng cho mẹ!”
Hàn Khả Tâm vội vàng cầm điện thoại và gọi cho Giám đốc Lý Minh của tờ báo Giải Trí Sáng Thể. Cô ta đã thực
hiện vài giao dịch với đối phương, tuy không liên lạc trực tiếp nhưng cũng biết số điện thoại của anh ta.
Hàn Khả Tâm gọi vài cuộc nhưng không ai nhấc máy.
Cho đến cuối cùng, điện thoại của Hàn Khả Tâm còn bị người ta cho vào sổ đen nên không gọi được nữa.
Hàn Khả Tâm tức giận đến mức ném điện thoại vào tường.
Cô ta rõ ràng đã bị người khác hãm hại! Môi của Hàn Khả Tâm run run, giọng nói oán hận: “Mẹ, chắc chắn là con
khốn Tần Nguyễn, chắc chắn là nó giở trò!” Khi biết đến vụ việc trên tổn tìm kiếm, Hàn Nhàn nghĩ đến Tần
Nguyễn trước tiên.
Nhưng bà ta lắc đầu phủ nhận ngay lập tức.
Con bé kia không có đầu óc như vậy.
Khu tây là nơi nào chứ, đó là chỗ mà những người sống ở tầng lớp thấp nhất tụ tập với nhau, bọn họ chỉ biết dựa
vào nắm đấm để tranh đấu chứ đâu có dã tâm và biết tính kế. Nhưng ngoài Tần Nguyễn ra, Hàn Nhàn không đoán
ra được ai là kẻ đứng sau.
“Mẹ, mẹ giúp con đi, con không thể xảy ra chuyện được, nhà họ Hoắc chắc chắn cũng sẽ biết, mẹ, con không thể để
con khốn Tần Nguyễn hủy hoại mình được!”
Hàn Khả Tầm nắm chặt cánh tay Hàn Nhàn và lắc mạnh.
“Đừng hoảng, để mẹ nghĩ xem.”
Hàn Nhàn cau mày, vẻ mặt lúc xanh lúc trắng.
Không biết nhớ đến điều gì, khuôn mặt già nua do không trang điểm lộ ra biểu cảm tàn nhẫn. Bà ta bấm số máy của Tần An Dân.
Điện thoại được kết nối, bên kia còn chưa kịp lên tiếng thì Hàn Nhàn đã nói với giọng độc ác: “Tôi muốn hủy hoại Tần Nguyễn, bất
kể kẻ đứng phía sau vụ hot tìm kiếm là ai thì tôi cũng muốn hủy diệt con bé đó!”
“Em muốn làm gì?”
Giọng nói không hề có cảm xúc truyền vào tại Hàn Nhàn qua điện thoại.