Khuôn mặt đẹp trai của Hoắc Dịch Dung nhìn chằm chằm vào đoạn video nóng mắt trên điện thoại.
Dường như có tia sáng l3óe lên rồi lại tắt trong mắt anh ta và sau đó là một cơn bão xuất hiện, khuôn mặt dưới ánh
sáng mờ của phòng làm việc trồng 1như Tu La giáng thế. Hoắc Dịch Dung ngẩng đầu, để lộ một đôi mắt cực kỳ âm
trầm: “Đoạn video giám sát tại khách sạn đêm hôm 9đó vẫn còn chứ?” Hoắc Khương: “Vẫn còn, nhưng thiếu mất
đoạn Tam gia tiên vào căn phòng đó, camera giám sát bị trục trặc.” H3oắc Dịch Dung gõ ngón tay lên bàn làm việc
tạo ra âm thanh cộc cộc, không khí trong phòng vô cùng áp lực.
Không biết8 qua bao lâu, trong phòng vang lên tiếng cười trầm thấp u ám. “Khách sạn Hoàng Đình là tài sản của
nhà họ Tô, tại sao camera giám sát lại gặp trục trặc đúng vào đêm hôm đó chứ?”
Giọng nói của Hoắc Dịch Dung lạnh lùng và tàn nhẫn, rõ ràng anh ta đã tức giận đến cực điểm.
Hoắc Khương đương nhiên biết khách sạn Hoàng Đình là tài sản của nhà họ Tô. Vào đêm Tam gia xảy ra chuyện,
ngài ấy đã gặp người của nhà họ Tô để bàn về chuyện hôn lễ của Nhị gia với Tô Tình Thư- con gái nhà họ Tô. Hoắc
Khương mím môi rồi nói thẳng: “Nhị gia, chuyện này có vấn đề.” Hoắc Dịch Dung nở một nụ cười tà ác, anh ta
nghĩ thầm, đương nhiên là có vấn đề.
Ngày hôm nay, bác sĩ Trần đã lấy vài ống máu của Hàn Khả Tâm, kết quả xét nghiệm đã chứng minh cô nàng kia
đúng là có thai.
Nhưng cái thai đó không phải của nhà họ Hoắc.
Hàn Khả Tâm đã có thai nửa tháng, Hoắc Vân Tiêu quan hệ với cô ta chưa được mười ngày, như vậy việc đứa trẻ
ấy là của ai đã quá rõ ràng.
“Nếu tôi nhớ không nhầm, đêm hôm đó Hoắc Chi tự mình đi đón em ba?”
Hoắc Dịch Dung híp mắt lại, trong mắt anh ta lấp lóe một tia sáng.
“Vâng, đêm đó Hoắc Chi nhận được tin nên tự mình dẫn người đến đón Tam gia.” “Đưa cô ta đến đây, ngay bây
giờ.”
“Vâng, Nhị gia!”
Hoắc Khương xoay người chuẩn bị rời đi nhưng bỗng bị gọi lại. “Chờ một chút.”
Hoắc Dịch Dung nhìn chằm chằm vào video trên điện thoại, trong đó là cảnh Hàn Khả Tâm quỳ trên mặt đất và để
mặc cho Dung Kính dùng roi quất, ánh mắt anh ta xuất hiện một tia sát khí. Hoắc Dịch Dung giơ tay chỉ vào người
đàn ông trong video: “Đưa cả gã này đến đây cho tôi.”
Nửa tiếng sau.
Hoắc Chi toàn thân đầy vết máu bị đưa vào phòng làm việc của Hoắc Dịch Dung.
Khu hình phạt của nhà họ Hoắc, người nào bước vào cho dù không chết cũng bị lột một lớp da.
Hoắc Chi ở trong đó một ngày một đêm, cô ta đã bị tra tấn không còn hình dáng con người nữa.
May mà Hoắc Chi vẫn còn thở.
Vết máu trên người cô ta làm bẩn chiếc thảm trong phòng, mùi máu tươi bốc lên nồng nặc.
Trong lúc chờ đợi, Hoắc Dịch Dung đi đến trước cửa sổ sát đất, cho dù nghe thấy tiếng động nhưng anh ta vẫn
chưa quay lại.
“Nhị gia.”
Hoắc Chi đứng dậy, cô ta chống đỡ cơ thể có thể ngã xuống bất cứ lúc nào và quỳ trên thảm.
Hoắc Chi cụp mắt xuống, cô ta không dám nhìn trộm người đàn ông đứng cách đó không xa.
Khu hình phạt đã nâng nô tính trong người cô ta lên một tầng cao mới.
Hoắc Dịch Dụng quay người lại, anh ta thu hết hình ảnh chật vật của Hoắc Chi vào trong mắt, đôi mắt đen láy của
anh ta hiện lên ý cười mê hoặc.
“Có vẻ như khu hình phạt đã dạy dỗ cô rất tốt.”
Hoắc Chi quỳ gối, hơi thở cũng chậm lại.
“Nhị gia, thuộc hạ sai rồi.”
Cô ta quỳ trên mặt đất, đầu cúi xuống với tư thế kính cẩn, giọng điệu phục tùng như một nô lệ.
Hoắc Dịch Dung lạnh lùng nói: “Bò đến đây.” Nghe vậy, Hoắc Chi thở phào nhẹ nhõm, những ngón tay mảnh khảnh của cô ta chống
trên tấm thảm sang trọng, cô ta không hề do dự bò về phía người đàn ông đứng trước cửa sổ sát đất.
Thật ra lúc này, dù có muốn Hoắc Chi đứng dậy đi lại thì cô ta cũng không còn sức lực. Cách duy nhất để đến gần chủ nhân là bò đến
đó. Khi Hoắc Chi bò đến trước mặt, Hoắc Dịch Dung nhìn thầy vết máu do cô ta để lại trên chiếc thảm trong phòng làm việc.
Anh ta khẽ cau mày, đáy mắt hiện lên vẻ không vui. Hoắc Dịch Dung đang định trút xuống lửa giận trong lòng, nhưng khi nhìn thấy
khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch của Hoắc Chi, cơn tức giận của anh ta lập tức vơi đi một nửa.