Năm xưa nhà họ Tô có ân cứu mạng với ông cụ nhà họ Hoắc, bọn họ yêu cầu được trả ơn bằng việc liên hôn giữa
con cháu hai nhà.
Sau khi3 hai nhà trở thành thông gia, nhà họ Tô càng ngày càng không an phận.
Nhà họ Tô là thế gia, vậy mà dám mơ tưởng trèo lên đầu bốn gia1 tộc lớn.
Sự táo bạo như vậy đã vượt quá ranh giới và ảnh hưởng đến lợi ích của nhiều phe phái.
Nhà họ Hoắc đứng đầu trong b9ốn gia tộc lớn ở thủ đô, tiếp theo là ba nhà Long, Cổ và Lục.
Tổng thống hiện tại là người nhà họ Long. Những người tham gia vào cuộ3c bầu cử tám năm một lần đều thuộc về
bốn gia tộc lớn.
Phía dưới bốn gia tộc lớn có sáu thể gia, lần lượt là nhà họ Tô, họ Công Tôn,8 họ Tiêu, họ Lăng, họ Nam Cung và
nhà họ Dung.
Mấy năm qua, do là thông gia với nhà họ Hoắc nên tác phong của nhà họ Tô càng ngày càng huênh hoang bành
trướng, ý đồ chen chân vào bốn gia tộc lớn của họ gần như thể hiện rõ mồn một. Hoắc Vân Tiêu cầm tư liệu trong
tay xem qua, sau đó bình tĩnh nói: “Dù sao nhà họ Tô năm xưa cũng có ơn cứu mạng ông nội, cứ để việc này cho
ông giải quyết, ông nội ra tay cũng chẳng kém anh đâu.”
“Cũng đúng.” Môi của Hoắc Dịch Dung cong lên thành một nụ cười xấu xa, trên mặt lộ vẻ chờ mong. Nếu ông nội
biết những hành vi của Tô Tinh Thư, với tính cách nóng nảy của mình, chắc chắn ông sẽ xử lý nhà họ Tô.
Chỉ sợ nhà họ Tô sẽ phải trả lại cả gốc lẫn lãi những gì mà họ kiếm chác được trong bao năm qua nhờ vào việc làm
thông gia với nhà họ Hoắc
“Cô gái kia điều tra đến đâu rồi?”
Trong video, Hoắc Vân Tiêu cúi đầu nhìn tài liệu trong tay, anh không hề ngẩng đầu lên, như thể chỉ thuận miệng
hỏi một câu.
Cô gái kia?
Ngoại trừ cô gái có một đêm xuân với em ba ở khách sạn Hoàng Đình ra thì còn có thể là ai được nữa.
Ánh mắt của Hoắc Dịch Dung lóe lên, anh ta vô thức liếm môi.
Vẻ mất tự nhiên của Hoắc Dịch Dung chỉ thoáng xuất hiện rồi biến mất.
“Sao có thể nhanh như vậy được, anh vừa về nước đã phải xử lý chuyện của công ty, em cũng biết gần đây nước X
cần mua gấp một số lượng lớn vũ khí, anh đâu có thời gian rảnh chứ.”
Hoắc Vân Tiêu ngẩng đầu, đôi mắt bình tĩnh lóe lên một tia sáng u ám khó phát hiện.
Trong màn hình trước mặt Hoắc Vân Tiêu là khuôn mặt mệt mỏi của Hoắc Dịch Dung. Tập đoàn HEA gần đây
đúng là rất bận rộn, có nhiều việc bị dồn lại, và Hoắc Vân Tiêu cũng biết anh họ mới về nước vào lúc nửa đêm.
Nhưng nhớ lại trải nghiệm mê hồn ở khách sạn Hoàng Đình, cùng với khuôn mặt mơ hồ khiến anh phải nhớ
thương, Hoắc Vân Tiêu cuối cùng vẫn không thể bỏ qua. 1
Anh nói với giọng điệu bình tĩnh nhưng không thể cãi lại: “Chỉ là gửi một bản tài liệu thôi, anh đâu bị mất nhiều
thời gian.”
Đã qua nhiều ngày, Hoắc Vân Tiêu không tin với năng lực của nhà họ Hoắc lại không điều tra được thông tin cơ
bản về cô gái kia.
Hoắc Dịch Dung nhún vai, nói với vẻ vô lại: “Tài liệu bên chỗ Hoắc Khương, anh vừa phạt chủ ấy xong, chú ấy đã
rời đi rồi.” “Anh phạt chủ Khương, chú ấy đi khu hình phạt à?”
Hoắc Vân Tiêu nhíu mày, đôi mắt sâu thẳm đầy nghi hoặc, khuôn mặt điển trai lộ ra vẻ không đồng tình.
Hoắc Khương là thành viên lâu năm trong Ám bộ, ông ta có mối quan hệ tốt với ông nội, cha và chú hai, ngoài ra Hoắc Khương cũng có tình cảm sâu sắc với nhà họ Hoắc, có thể nói là một bậc cha chú mà đáng lẽ bọn họ phải kính
trọng.
“Chậc, anh làm sao có thể đưa chú ấy đi khu hình phạt chứ, dù sao Hoắc Khương cũng là người nhìn chúng ta lớn
lên, chẳng qua là làm ra vẻ một chút mà thôi.”
Vẻ mặt Hoắc Dịch Dung không quan tâm: “Vì cứu Hoắc Chi, ông ta lại dám giẫm lên danh dự của nhà họ Hoắc.
Chuyện nhà họ Tô không yên phận, là mặt là trái trong nhiều năm như thế, nhà họ Hoắc có ai lại không biết chứ.
Anh thấy vì cứu Hoắc Chi mà ông ta suýt nữa đã quên chủ nhân của mình là ai!”
Hoắc Vân Tiêu im lặng liếc mắt nhìn anh họ: “Anh đưa Hoắc Chi vào khu hình phạt.”
Đây không phải một câu hỏi mà là câu khẳng định.
Ánh mắt của Hoắc Dịch Dung vẫn vô cùng thàn nhiên.
Trong video, người dựa vào giường bệnh khẽ thở dài: “Đừng giày vò người ta quá, sau khi dạy dỗ xong thì thả đi.”