Chữ hả cuối cùng, Hoắc Dịch Dung nói rất nhẹ nhàng.
Nhưng Hoắc Khương và Hoắc Chi nghe vào trong tai, cơ thể lại run rẩy dữ dội.
Sắc mặt Hoắc Chi tái mét, cô ta biết hôm nay mình khó thoát chết.
Hoắc Chi cắn chặt môi, cuối cùng đành chấp nhận số mệnh: “Xi1n Nhị gia cho tôi ra đi nhanh gọn.”
“A!” Hoắc Dịch Dụng cười chế giễu, bàn tay túm tóc Hoắc Chi lại tăng thêm sức lực.
Da đ9ầu của Hoắc Chi bị kéo vô cùng đau đớn, cô ta đành cúi người về phía trước để giảm bớt cơn đau.
“Muốn chết à? Vậy thì lợi cho cô qu3á!”
Hoắc Dịch Dung buông tay ra, sau đó vung chân đá.
“Bum!”
Củ đá này dùng toàn bộ sức mạnh.
Hoắc Chi bị đ8ả vào tim, cả người văng lên bức tường đối diện.
“Khục khục…” Cô ta ôm lấy tim và ho ra tiếng.
Mùi máu tanh bắt đầu lan tràn trong miệng.
Cơn thịnh nộ của Nhị gia thật đáng sợ. Hoắc Chi lại đứng dậy, sau đó quỳ xuống đất, mặt hướng về phía người
đàn ông tuấn tú đang âm trầm đứng ở cửa.
Trong tay Hoắc Dịch Dung bỗng xuất hiện một khẩu súng màu bạc tinh xảo.
Ánh mắt anh ta đầy vẻ khó chịu, nhìn chằm chằm vào vũ khí trong tay.
Dáng vẻ này rơi vào mắt Hoắc Khương, ông ta biết hôm nay Hoắc Chi sẽ thật sự xong đời.
Một âm thanh vang lên.
Đó là tiếng lên đạn.
Khoảnh khắc âm thanh ấy vang lên, Hoắc Khương lập tức bước ra.
Ông ta quỳ xuống trước mặt Hoắc Dịch Dung: “Nhị gia, đúng là Hoắc Chi đã sai sót trong chuyện của Tô tiểu thư,
Hoắc Chi không thể trốn tránh trách nhiệm, nhưng trong chuyện này vẫn còn điều mờ ám, xin Nhị gia cho cô ấy cơ
hội lấy công chuộc tội.”
“D?” Đôi mắt sâu thẳm đen như mực của Hoắc Dịch Dung nhìn Hoắc Khương mà không hề có một chút cảm xúc
nào. Khóe miệng Hoắc Nhị gia nhếch lên rồi hạ xuống, dường như anh ta cảm thấy hứng thú với điều mờ ám mà
Hoắc Khương vừa nói.
Hoắc Khương cúi đầu, giọng nói kính cẩn và khiêm tốn: “Nhị gia, Tô tiểu thư và vệ sĩ riêng yêu đương, hai người có
quan hệ tình cảm từ lâu. Hoặc Chi được phái đi theo Tô tiểu thư trong một thời gian dài, nhưng chỉ khi nào Tô tiểu
thư tiến vào nhà họ Tô, Hoắc Chị mới không thể thăm dò được bất cứ tin tức gì có giá trị.”
“Thật sự là vệ sĩ à?” Hoắc Dịch Dung hỏi đầy ẩn ý. “Vâng, Tô tiểu thư đã mang thai được ba tháng, thuộc hạ nghi
ngờ là nhà họ Tô cũng biết chuyện này.”
“Bốp!”
Hoắc Khương vừa dứt lời thì đã ăn ngay một cái tải.
“Chú Khương này, chú đã đi quá giới hạn.”
Hoắc Dịch Dung thu tay lại, vũ khí trong tay cũng biến mất từ lúc nào.
Anh ta khoanh tay, lạnh lùng nhìn Hoắc Khương và Hoắc Chi đang quỳ trước mặt mình.
Hai người này đều là thủ lĩnh của Ám bộ, họ được tuyển chọn qua nhiều tầng và đương nhiên là thông thạo 18 môn
võ nghệ.
Bất kể là kỹ năng hay đầu óc đều là số một.
Hoắc Khương là thuộc hạ, nhưng vì muốn bảo vệ Hoắc Chi, ông ta đã vượt ranh giới, dám giẫm lên danh dự của
nhà họ Hoắc.
Quan hệ giữa nhà họ Hoắc và nhà họ Tô cũng không quá sâu đậm, việc thông gia vốn có lợi cho cả hai bên.
Hoắc Chi luôn đi theo bên cạnh Tô Tinh Thư, nếu gã vệ sĩ kia có thể dan díu với Tô Tình Thư ở ngay dưới mắt của
Hoắc Chi, vậy bọn họ phải ở một chỗ tuyệt đối an toàn.
Hoắc Chi không vào được nhà họ Tô.
Ngoài nhà họ Tô ra, thật sự không tìm được chỗ tuyệt đối an toàn phù hợp để Tô Tinh Thư và vệ sĩ quan hệ với
nhau.
Tô Tinh Thư dan díu với vệ sĩ trong nhà họ Tô, làm sao nhà họ Tô lại không biết được?
Đây không phải Tô Tình Thư thách thức ranh giới cuối cùng của Hoắc Dịch Dung, mà là nhà họ Tô khiêu chiến với
sự uy nghiêm của nhà họ Hoắc.
Vì cứu Hoắc Chi, Hoắc Khương đã không giữ mồm giữ miệng, ông ta để lộ việc nhà họ Tô giẫm đạp lên mặt mũi nhà họ Hoắc.
Hoắc Dịch Dung là người quản lý của Tập đoàn HEA và im bộ, anh ta đương nhiên biết rõ điều mờ ám trong chuyện này.
Vẻ mặt của Hoắc Khương lộ ra một chút hối hận, ông ta đã quá nóng nảy. “Thuộc hạ biết sai, xin Nhị gia trừng phạt!”
Ánh mắt Hoắc Dịch Dung thâm thủy và nguy hiểm: “Tôi còn cần đến chủ trong mấy ngày tới, tạm thời gác lại việc đến khu hình phạt
chịu phạt, chú hãy tự mình xử lý đi.”